Chương 43
Tim Thẩm Tâm đập rất nhanh, vừa rồi đối mặt với những người kia tim cô cũng không đập nhanh thế này.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao nhiều người thích xem tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.
Diệp Tri Du giữ chặt cánh tay của người đàn ông đối diện, lực của anh rất lớn, bóp tên đó đau đến mức đổi cả sắc mặt. Bọn phía sau thấy thế định tiến lên cứu người, Giản Hàng bước nhanh đến, nhìn họ cảnh cáo: “Các anh muốn làm gì? Tốt nhất mấy người không nên làm bậy, nơi này có camera, có chuyện thì ai cũng đừng hòng trốn thoát.”
Mấy tên này dường như khá kiêng kỵ camera, bọn chúng dừng chân, những người bên trong quán cà phê lục tục kéo ra ngoài, nhìn về phía bọn họ. Tên đàn ông cầm đầu thấy có nhiều người bèn dùng sức thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của Diệp Tri Du, nhanh chóng nói với đồng bọn phía sau: “Đi thôi.”
Bọn chúng nhanh chóng rời đi, Diệp Tri Du không đuổi theo, anh thấy bọn họ bước lên một chiếc xe hơi nhỏ bên đường thì dặn dò Giản Hàng: “Cậu đi điều tr.a họ xem.”
“Vâng Diệp tổng.”
Nhân viên trong quán cà phê tiến lên hỏi họ: “Các anh không sao chứ? Mấy tên đàn ông đó đứng đây rất lâu.”
Diệp Tri Du nói “Không sao” với người nhân viên rồi quay đầu nhìn Thẩm Tâm, cẩn thận quan sát cô: “Em có sao không?”
Thẩm Tâm lắc đầu nói: “Em không sao.”
Nhân viên quán cà phê nghe hai người nói không sao thì vội vào quán. Xe của Diệp Tri Du ngừng trước quán cà phê, anh chỉnh lại tay áo, nói với Thẩm Tâm: “Lên xe đi em.”
Thẩm Tâm theo Diệp Tri Du ngồi vào xe, cô hiếu kỳ hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Anh nghe nói em phỏng vấn ở đây nên định đến xem chút.” Diệp Tri Du nói xong bỗng nhíu mày: “Mấy người vừa rồi là ai vậy?”
Thẩm Tâm nói: “Em cũng không biết nữa, nhưng họ đuổi những người có hẹn phỏng vấn đi hết, em nghi Đào Hạo Nhiên thuê họ.”
Cách đây không lâu Đào Hạo Nhiên có nói không để cô làm trong ngành này được nữa, người tình nghi lớn nhất không phải anh ta thì còn ai vào đây.
Diệp Tri Du hừ lạnh một tiếng, nói với Giản Hàng ngồi ở ghế lái: “Điều tr.a hành động gần đây của Đào Hạo Nhiên luôn.”
“Vâng Diệp tổng.” Giản Hàng đáp, rồi hỏi thêm: “Diệp tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi rồi quay sang hỏi Thẩm Tâm: “Em còn bận việc gì nữa không?”
Thẩm Tâm thở dài nói: “Cả chiều nay đều sắp xếp phỏng vấn, kết quả không thấy bóng dáng ai, đành hẹn lại khi khác thôi.”
“Vậy chúng ta đến công ty trước đi, mấy hôm nay vẫn đang sửa chữa.” Diệp Tri Du đề nghị.
“Được đó.” Những ngày gần đây Thẩm Tâm luôn bận rộn lên lịch hẹn phỏng vấn, chưa đến công ty xem qua, hôm nay vừa hay qua bên đó xem đã sửa sang đến đâu rồi. Diệp Tri Du bảo Giản Hàng lái xe đến công ty, sau khi dặn dò xong thì tiếp tục phê bình Thẩm Tâm: “Em dũng cảm ghê, em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Nếu anh không đến, mấy tên đó muốn đánh em thì làm sao?”
Vừa rồi không phải Thẩm Tâm không sợ gì, nhưng cô không phải kiểu người gặp chuyện thì luôn tránh né: “Em đã dẫn đoàn được vài năm, gặp đủ kiểu người, những lúc thế này anh càng không nên sợ hãi, nếu ai thấy những tên đó cũng chạy thì xã hội này tan tành mất.”
Diệp Tri Du bật cười: “Vậy ý của em là muốn làm nữ hiệp à?”
“Không phải thế đâu….Đây chẳng phải họ đang trèo đầu cưỡi cổ em sao.” Thẩm Tâm bĩu môi, trong đầu thầm nghĩ giữa ban ngày ban mặt trên đường lớn, còn có camera, nếu mấy tên đó muốn đánh cô thì đừng hòng trốn được.
“Tóm lại sau này nhỡ có gặp mấy chuyện như này thì đừng có một mình trổ tài, phải gọi cho anh trước.”
Tuy không hài lòng hai từ “trổ tài” mà Diệp Tri Du dùng để miêu tả mình, nhưng Thẩm Tâm vẫn gật đầu: “Biết rồi.”
Sau khi cô đồng ý thì trên xe không còn âm thanh nào nữa. Không gian trở nên an tĩnh, thích hợp để người ta suy nghĩ miên man — ví dụ như tối hôm kia Diệp Tri Du bất ngờ cầu hôn cô.
Thẩm Tâm nghĩ đến chuyện này thì tim lại bắt đầu đập nhanh hơn, đêm đó Diệp Tri Du uống khá nhiều rượu, cô không biết là anh nghiêm túc hay chẳng qua mượn rượu đùa bỡn.
Lúc nào cô cũng thấy xấu hổ vì đã hôn anh.
Diệp Tri Du cũng nhớ ra mục đích chính mình đi tìm Thẩm Tâm, cách ngày anh tỏ tình đã trôi qua hai ngày, Thẩm Tâm vẫn chưa trả lời. Những chuyện thế này thường kéo dài càng lâu thì càng không có kết quả, nên anh quyết định hôm nay phải hỏi chuyện rõ ràng với cô.
Có lẽ do ngồi trong không gian xe hơi nhỏ hẹp nên khiến người khác dễ dàng cảm nhận được sự căng thẳng, Diệp Tri Du khẽ ho hai tiếng, làm dịu bớt cảm giác căng thẳng trong lòng: “Hôm trước tại buổi tiệc, chuyện anh nói với em ấy, em suy nghĩ thế nào?”
Thẩm Tâm nhìn anh, đêm đó Diệp Tri Du nói với cô rất nhiều chuyện, anh nói chuyện kia á? Nếu không phải chuyện kết hôn kia vậy cô hiểu sai ý thì lúng túng lắm: “Anh nói chuyện kia?”
“…” Biểu cảm của Diệp Tri Du khựng lại, anh chậm rãi mở miệng nói với Thẩm Tâm: “Đương nhiên là chuyện hai chúng ta kết hôn rồi.”
Giản Hàng lái xe phía trước: “”
Khoan khoan, ở lúc mình không hề hay biết, chuyện gì đã xảy ra? Diệp tổng cầu hôn?
Diệp tổng cầu hôn mà không tìm mình làm tham mưu
Quả nhiên mình đã bị thất sủng.
Trong lòng Thẩm Tâm không hề nổi sóng gió như Giản Hàng, nhưng cô vẫn hơi bất ngờ: “Chuyện đó anh nói thật sao?”
“Trông anh giống đang đùa với em lắm hả?” Sắc mặt Diệp Tri Du không được tốt lắm, anh hỏi ngược lại.
“À.” Thẩm Tâm sắp xếp lại câu từ: “Quan trọng là anh say…”
“Anh không say.” Diệp Tri Du mạnh mẽ cắt ngang lời cô nói.
“…” Thẩm Tâm nghẹn lời, “Vậy càng không thể phát triển nhanh như vậy được? Hẳn nên tiến hành tuần tự nhỉ?”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi, cảm thấy cô nói rất đúng: “Hình như đúng là thế, vậy chúng ta đính hôn trước.”
Thẩm Tâm: “…”
Không phải đâu, cô nói tuần tự yêu đương ý! Chẳng lẽ không nên bắt đầu từ việc hẹn hò sao?
Diệp Tri Du cặn dặn Giản Hàng: “Giản Hàng, lái xe đến bách hóa Tinh Quang, chúng ta mua nhẫn đính hôn trước.”
Giản Hàng: “…Vâng Diệp tổng.”
Thẩm Tâm: “?”
Không phải, sao đã đính hôn rồi? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Tâm và Diệp Tri Du mở công ty ở quảng trường Tinh Quang, nên không phí đường đi, Giản Hàng nhanh chóng đậu xe dưới tầng hầm của bách hóa Tinh Quang.
Diệp Tri Du dẫn Thẩm Tâm đang mê mang lên tầng một, đi thẳng đến cửa hàng trang sức đắt tiền nhất.
“Do đính hôn nên mua ở nơi sang trọng này, đến khi cưới anh sẽ tìm nhà thiết kế làm nhẫn cưới riêng.”
Nhân viên bán hàng nghe Diệp Tri Du nói vậy thì nhất thời thầm mắng trong lòng —Vì sao những vật phẩm đắt giá trong cửa hàng khi phát ra khỏi miệng anh trai này lại giống hàng vỉa hè thế
Không được, chút nữa cô sẽ giới thiệu món đồ đắt tiền nhất ở cửa hàng cho anh trai này.
Thẩm Tâm nhìn trang sức rực rỡ trong tủ kính không rời được mắt: “Em cảm thấy những món đồ này rất đẹp.”
Bình thường do tính chất công việc nên cô không thể đeo trang sức, đồ trang sức cũng không nhiều như Lý Thù Đường, cô nghĩ rằng mình sẽ không hứng thú với chúng, không ngờ bây giờ đứng trước cửa hàng trang sức lại cảm thấy những sợi dây chuyền ở đây trông rất đẹp, khuyên tai cũng đẹp nốt.
Tất cả đều đẹp!
“Hai vị muốn chọn nhẫn đính hôn phải không ạ?” Nhân viên bán hàng mỉm cười với Diệp Tri Du, lấy một cặp nhẫn được cất giữ kỹ trong cửa hàng ra, “Hai vị cảm thấy hai chiếc này thế nào?”
Nhẫn đính hôn không tráng lệ như nhẫn cưới, nhưng phía trên được khảm nạm những viên kim cương nhỏ, rất giống bầu trời đầy sao, lóe sáng lấp lánh.
“Oa, chiếc này đẹp ghê, lấp lánh quá.” Thẩm Tâm cảm thấy rất đẹp, mặc dù lấp lánh nhưng không thô tục.
“Em thích nó sao?” Diệp Tri Du hỏi cô.
Thẩm Tâm gật đầu: “Thích lắm, đẹp ghê.”
“Vậy thì lấy cặp này đi.” Diệp Tri Du đưa ra quyết định.
Tuy vừa rồi nhân viên bán hàng âm thầm bất mãn với Diệp Tri Du nhưng cô đã bán trang sức hiều năm rồi, đây là lần đầu gặp được một vị khách hào phóng, quyết định không đến mười phút, thậm chí không thèm nhìn giá.
“Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Diệp Tri Du thấy nhân viên bán hàng đứng hình thì ngước mắt lên nhìn cô ấy một cái.
“Không có ạ, mời hai anh chị thử nhẫn trước.” Nhân viên bán hàng chuyên nghiệp đeo bao tay, cẩn thận lấy nhẫn ra, đưa cho Thẩm Tâm và Diệp Tri Du.
Tuy nhẫn không làm theo yêu cầu nhưng cũng vừa vặn, không có vấn đề gì phát sinh. Bàn tay của Thẩm Tâm rất đẹp, đeo chiếc nhẫn lên càng tôn lên nước da trắng nõn và ngón tay thon dài. nhân viên bán hàng cười khen ngợi: “Chị đeo trông rất đẹp, rất thích hợp với chị.”
Mặc dù biết đây chỉ là lời khen lấy lòng của người bán, nhưng Thẩm Tâm vẫn vui vẻ.
Trong lúc cô vui vẻ thì Diệp Tri Du đã thanh toán xong, anh lấy nhẫn cho nam đeo lên. Chiếc nhẫn cho nam không lấp lánh như của nữ, nó trầm và rộng hơn, trái lại cân bằng được khí chất tổng tài bá đạo của Diệp Tri Du.
“Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ hai ta chính là hôn thê.”
Diệp Tri Du nói xong câu này đã kéo Thẩm Tâm khỏi chiếc nhẫn xinh đẹp kia: “”
Không phải chứ, mua nhanh vậy? Đã vậy còn thành hôn thê?
Đàn ông có thu nhập một năm một trăm triệu đều làm việc hiệu suất vậy á?
“Cảm ơn anh đã ghé đến, chờ hai anh chị kết hôn, hoan nghênh hai vị đến đây chọn nhẫn cưới.” Cô gái bán hàng cười vui vẻ nhìn Diệp Tri Du, “Ở cửa hàng chúng tôi cũng có thiết kế riêng, có thể làm nhẫn cưới theo yêu cầu của anh ạ.”
“Được, khi cần tôi sẽ quay lại.” Diệp Tri Du đáp lời, chỉ ngón tay vào sợi dây chuyền và đôi khuyên tai mà Thẩm Tâm đã ngắm nhìn rất lâu nói: “Lấy sợi dây chuyền và đôi khuyên tai này cho tôi.”
Cô gái bán hàng cười tươi như nở hoa, bây giờ cô ấy không trách Diệp Tri Du nữa, bởi vì anh đi dạo cửa hàng châu báo giống như mấy tên côn đồ đi dạo hàng vỉa hè!
“Anh chờ chút, tôi sẽ gói lại cho anh!”
Thẩm Tâm nhìn nhân viên bán hàng nhanh nhẹn gói sợi dây chuyền và đôi khuyên tai mà Diệp Tri Du vừa chỉ lại, cô không kiềm được thấp giọng hỏi anh: “Anh mua nhiều vậy làm gì?”
Diệp Tri Du nói: “Không phải em rất thích sao? Anh tặng em.”
Thẩm Tâm hít một hơi, cười nhìn anh gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh.”
Từ cái ngày Diệp Tri Du mặt không đổi sắc đưa cho cô một thùng cả trăm cái mặt nạ, cô phải biết được Diệp tổng là người có tiền như vậy.
“Thưa chị, dây chuyền và khuyên tai đã được gói rồi ạ.” Cô gái bán hàng đưa đồ trang sức mà Diệp Tri Du vừa mua cho Thẩm Tâm, “Hai vị là trai tài gái sắc, được ông trời tác hợp, chúc hai vị đính hôn hạnh phúc!”
“…Cảm ơn.” Thẩm Tâm nhận lấy túi lớn túi nhỏ trên tay cô ấy, sau đó đi theo Diệp Tri Du ra khỏi cửa hàng.
“Anh cầm giúp em cho.” Diệp Tri Du lấy đống đồ trên tay cô đi, cúi đầu hỏi cô, “Tới cũng đã tới rồi, em có muốn sẵn tiện đi mua quần áo, túi xách và giày dép không?”
Thẩm Tâm: “”
Cũng có một người đập tiền lên người cô nhiều như vậy, người đó chính là anh cô.