Chương 91: Đây là bạn gái của tôi 3

Điềm Tâm có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy thần thái lạnh như băng của Trần Diệc Nhiên, lần đầu tiên cô thấy anh nói chuyện với người khác bằng giọng điệu quyết liệt như vậy. Gương mặt Tiểu Ngải lập tức không được tự nhiên, đôi môi hồng hơi há ra nhưng đến cuối vẫn không nói được gì. Đầu ngón tay Trần Diệc Nhiên gõ khẽ lên mặt bàn, đôi chân mày hơi nhíu lại, trầm mặc một lúc lâu sau đó khẽ nhìn đồng hồ, nói với Tiểu Ngải:


- Tôi còn phải đến công ty có việc, dù sao cô cũng chỉ đến đây để vui chơi, tôi không có lý do ở đây kéo dài thời gian với cô.
- Tôi...
Tiểu Ngải giống như là muốn nói chút gì đó, không ngờ bị Trần Diệc Nhiên trực tiếp cắt ngang:
- Tôi đi trước, cà phê của cô tôi sẽ trả tiền.
- Anh...


- Điềm Tâm, đi thôi.
Trần Diệc Nhiên quay người nhìn thấy Điềm Tâm đang ngồi sững sờ, nói với cô một tiếng sau đó đi ra ngoài
- A... chờ em một chút!


Điềm Tâm xấu hổ cười một cái với Tiểu Ngải, vội vàng để lại ly nước trái cây rồi chạy theo ra ngoài. Tiểu Ngải vẫn ngồi tại đó, nhìn lên bàn thấy hai ly nước trái cây, vẻ mặt đượm chút cô đơn.


Sau khi đuổi kịp Trần Diệc Nhiên, Điềm Tâm thấy sắc mặt anh vô cùng không tốt, lúc đó cũng không dám hỏi nhiều, chỉ yên lặng đi theo anh. Ánh mặt trời vào mùa thu lúc xế chiều nhẹ nhàng chiếu trên đường, mọi người lui lui tới tới, có người nói chuyện đùa giỡn, cũng có người đứng lặng nhìn cung đường tấp nập, phong cảnh mỹ lệ xuất hiện trước mắt. Điềm Tâm yên lặng đi sau Trần Diệc Nhiên, anh lại đột nhiên dừng bước, Điềm Tâm không hề chú ý tới lập tức va vào lưng Trần Diệc Nhiên, cái mũi đau đến nỗi thiếu chút đã rơi nước mắt.


- Anh Nhiên, đột nhiên anh dừng lại làm gì thế?!


available on google playdownload on app store


Điềm Tâm ôm lấy cái mũi của mình, nước mắt lưng tròng tội nghiệp nhìn Trần Diệc Nhiên. Sắc mặt Trần Diệc Nhiên âm trầm bất định, đôi mắt đen sâu kinh ngạc nhìn Điềm Tâm một lúc lâu mới thở ra một hơi, dường như là đem khó chịu trong lòng ném hết ra ngoài, sau đó mỉm cười với Điềm Tâm:


- Đói bụng rồi? Vậy anh đưa em đi ăn cơm.
Trên mặt Trần Diệc Nhiên đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước, trong giọng nói cũng mang theo một tia vui vẻ. Lúc này Điềm Tâm mới yên lòng, gật mạnh đầu:
- Đúng vậy, em sớm đã đói bụng!
- Biết rõ em lại như vậy.


Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, nhìn quanh hỏi:
- Muốn ăn gì? Anh biết gần đây có một quán bán món cay Tứ Xuyên vừa mới mở, ăn cũng không tệ, muốn thử một chút không?






Truyện liên quan