Chương 92: Đây là bạn gái của tôi 4

- Hay quá!
Điềm Tâm vui sướng gật đầu, hớn hở đi theo Trần Diệc Nhiên. Sau khi ăn xong, Trần Diệc Nhiên đưa cô về, trên tay cô lúc nãy còn cầm một cuốn sách. Trần Diệc theo lời cô chở tới nhà Thẩm Tâm. Điềm Tâm đứng ở bên ngoài cửa xe phất tay với Trần Diệc Nhiên:


- Anh Nhiên, lần sau gặp lại, nhớ đi đường cẩn thận!


Trần Diệc Nhiên gật đầu, sau đó lái xe rời đi. Điềm Tâm cúi đầu nhìn thời gian còn sớm, lập tức gõ cửa nhà Thẩm Tâm. Một người thiếu niên đẹp trai mở cánh cửa, đôi mắt xanh trong suốt, làn da trắng nõn, so với Điềm Tâm thì cao như nhau, nhưng nhìn qua mới chỉ có mười một, mười hai tuổi. Cậu ta mở cửa ra, bước tới ngoài chỗ Điềm Tâm, vẻ mặt sửng sốt một chút sau đó nở nụ cười với cô:


- Chị Điềm Tâm, đến tìm bà chị em sao?
- Đúng vậy
Điềm Tâm gật đầu, lấy ra một quyển "Tinh Không tham bí " từ trong giỏ xách, đưa cho cậu thiếu niên
- Tiểu Thi, trả lại cho cậu cuốn sách này
- Nhanh như vậy đã đọc xong rồi?


Thẩm Thi nhận lấy cuốn sách trên tay Điềm Tâm, thuận tay ném lên ghế salon ở phòng khách, sau đó nghiêng người cho Điềm Tâm đi vào, lúc này mới hướng lên trên lầu hét lớn:
- Bà chị! Chị Điềm Tâm tới tìm!
- Đợi một lát!


Kèm theo tiếng đáp là tiếng bước chân chạy vội xuống cầu thang, rất nhanh sau đó Thẩm Tâm đã xuống tới chỗ Điềm Tâm. Điềm Tâm nhìn vào trong phòng, không thấy ai thì thuận miệng hỏi
- Thẩm Tâm, ba mẹ cậu đâu?
Thẩm Tâm nhếch miệng, có chút chán nản đáp:


available on google playdownload on app store


- Hai người họ đi ra ngoài du lịch, để hai chị em tớ ở nhà nương tựa lẫn nhau.
Trong mắt Điềm Tâm ánh lên một tia hâm mộ
- Ba mẹ cậu... tình cảm thật tốt.
- Đúng vậy, tình cảm bọn họ tốt đến nỗi không để ý tới chị em tớ.


Thẩm Tâm tiện tay cầm một đôi dép lê đưa cho Điềm Tâm, bất mãn nói:
- Cậu nhìn tên bọn tớ sẽ biết, "" Thẩm Tâm" " Thẩm Thi", bớt lo bớt phiền, đây phải là không chịu trách nhiệm nên ba mẹ tớ mới nghĩ ra tên như vậy.


- Tớ cảm thấy rất tốt mà, đơn giản dễ nhớ, nếu không cậu đổi tên thành Thẩm Điềm Tâm đi?
Điềm Tâm đổi dép lê vào, cùng Thẩm Tâm vào trong nhà, cười hì hì nói tiếp:
- Cũng dễ nghe thật đấy.
- Thôi đi, tớ không chịu nổi mỗi khi người ta gọi là Điềm Tâm.


Thẩm Tâm tức giận liếc Điềm Tâm một cái, sau đó ra vẻ quỷ dị hỏi thăm:
- Thế nào, hôm nay cậu đến chỗ Trần Diệc Nhiên học thêm, có tiến triển gì không? Ví dụ như anh ta có gần gũi với cậu không, mà gần gũi như thế nào?
- Cậu suy nghĩ nhiều quá...
Điềm Tâm đầu đầy vạch đen nhìn Thẩm Tâm


- Cậu cho rằng bọn tớ đang đóng phim hay sao, một lần ở gần là có thể xác định tình cảm?






Truyện liên quan