Chương 10

Hạ Nguyên bước lên trước, vẹt nhánh cây đặt lên ngực Hạ Minh ra, nói:
- Ngươi rất thú vị, còn có thể xuất khẩu thành chương. Ngươi được đi học đường à?
- Không.
Tiểu Vân chống cây xuống đất, trả lời rất nhạt nhẽo.
- Ngươi nói chuyện không giống người chưa từng đọc sách.


- Từng đọc kinh Phật.
Tiểu Vân nói.
- Trong kinh Phật hầu như đều là chữ khó, ngươi nhìn hiểu không?


Hạ Nguyên không biết tại sao mình lại muốn trò chuyện cùng thôn đồng này, có lẽ………đợi ở bên ngoài quá nhàm chán nên cậu mới sẵn lòng tán gẫu với cậu ta, nếu không bình thường ngay cả nha hoàn bên cạnh cậu cũng lười phản ứng.


- Xí, một thôn đồng ngay cả sách vỡ lòng cũng chưa từng đọc sao có thể đọc kinh Phật, ba hoa khoác lác.
Hạ Minh khinh miệt nói.
Tiểu Vân nhìn cậu ta, không lên tiếng.
- Ha! Không nói được chứ gì!


Cậu ta gây hấn, Tiểu Vân ngay cả ánh mắt xem thường cũng lười bố thí. Cô ngửa đầu nhìn trời, vẫn không thấy chút ánh nắng, thậm chí càng âm u hơn, nhưng hẳn là sắp có tuyết. Cảm nhận mức độ đói bụng, cô nghĩ đại khái là sắp trưa rồi, nên mau chóng về phòng bếp. Hậu viện nhiều người lo việc bếp núc, cơm canh ngon hơn trong am, cô nếu đi trễ, sợ là cơm thừa không đủ no.


- Nè! Ngươi câm à? Không nghe bổn thiếu gia đang hỏi ngươi sao?
Hạ Minh đợi một lát, sau khi xác định mình bị tên thôn đồng ngu ngốc này thờ ơ không thèm đếm xỉa thì lửa giận lại bùng lên, giọng cũng to hơn.


available on google playdownload on app store


Tiểu Vân chỉ muốn về ăn trưa, bèn vòng qua “bổn thiếu gia” nhảy loi choi không ngừng này, từ từ đi đến đường về; nhưng cô đi chưa được mấy bước đã bị “bổn thiếu gia” kia ngăn lại.
- Chớ cản đường.


Giọng Tiểu Vân vẫn bình thản nhạt nhẽo, cô tiết kiệm sức, cõng bó củi nặng trên lưng với cái bụng rỗng khiến cô theo bản năng giảm thiểu mức hoạt động của cơ thể. Giống tên ngốc này hô to gọi nhỏ, huơ tay múa chân, lãng phí sức lực như vậy rất dễ đói.


- Cái gì gọi là chớ cản đường? Ngươi chưa trả lời bổn thiếu gia thì đừng hòng đi!
- Trả lời gì?
Tiểu Vân không nhớ là mình có để ý tới cậu ta.
- Vừa nãy cậu ấy nói ngươi ngay cả sách vỡ lòng cũng chưa từng đọc, không thể nào biết đọc kinh Phật. Ngươi chưa trả lời cậu ấy.


Hạ Nguyên bước qua theo, đứng giữa hai người, ra vẻ người hòa giải.
Có điều Tiểu Vân cảm thấy người thủ lĩnh này trông khá giống đang xem kịch giết thời gian.
- Cậu ta muốn ta trả lời thế nào?


Được rồi, nếu có thể nhanh chóng thoát khỏi tên ngu ngốc này, cô không ngại dùng câu trả lời đơn giản nhất đuổi cậu ta đi____chỉ nói một chút xíu, sẽ không bị lây thành ngốc đâu nhỉ?


- Thái độ gì thế hả? Ngươi luôn nhìn A Nguyên làm gì? Muốn dựa hơi à? Ngươi cũng xứng? Là bổn thiếu gia hỏi ngươi, ngươi nhìn ta này!
Hạ Minh cảm thấy lòng tự tôn cao quý của mình bị tổn thương, càng thêm hổn hển.


Tiểu Vân khẽ liếc mắt nhìn những người trong rừng cây, âm thầm tính toán số lượng____khoảng mười người. Được rồi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cô miễn cưỡng khiến bản thân để ý tới tên ngu ngốc kia một chút.
- Ta không đến học đường nhưng ta biết chữ, xem được kinh Phật.


- Nói nhảm! Kinh Phật khó như vậy, tiểu tử ngươi sao có thể xem hiểu!
- Chữ trong kinh Phật không khó hơn chữ “Đinh” bao nhiêu.
Đối với chữ viết, mọi chữ đều bình đẳng. Tiểu Vân từ năm ba tuổi được dạy viết chữ trên mặt đất đã cảm thấy độ khó của mỗi chữ với cô đều như nhau.


- Chữ Đinh có hai nét, không thể đơn giản hơn! Đem so sánh với kinh văn trong kinh Phật, sao có thể suy diễn như thế được!
- Với dân thường mà nói, chữ viết đương nhiên đều như nhau.


Lúc này Triệu Nguyệt ở bên cạnh xem kịch vui cũng không chịu cô đơn tham gia thảo luận. Ánh mắt vô cùng khinh miệt quét qua đứa trẻ quê mùa trước mặt rồi lập tức dời đi, giống như sợ mắt bị thứ gì dơ bẩn làm ô nhiễm vậy.


- Ta thấy hắn vốn không biết chữ, toàn là dọa ngươi thôi. Ngươi dễ gạt mà còn tích cực như vậy.
- Ngươi nói ngươi biết chữ, biết được mấy chữ?
Hạ Nguyên ngược lại cảm thấy thôn đồng này biết chữ, nhưng số chữ cậu ấy biết không đủ để xem hiểu kinh văn.


- Ngươi lừa ta! Ngươi rõ ràng không biết chữ đúng không?!
Vẻ mặt Hạ Minh bi phẫn vì bị lừa gạt.
Tiểu Vân nhìn ba cậu bé toàn thân quý khí bức người vây quanh cô tự nói tự kết luận thì không kiên nhẫn sờ sờ bụng, than thở:


- Cho nên, các ngươi chẳng qua là muốn ta trả lời “ta không biết chữ” đúng không? Được, ta không biết chữ. Có thể nhường đường chưa? Ta phải về.
- Ngươi có thái độ gì thế hả? Đừng quá ngông cuồng!


Hạ Minh cảm thấy thôn đồng này thật to gan lớn mật, không biết tốt xấu, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ không kiên nhẫn với họ, giống như mọi thứ họ đang nói đều rất buồn cười vậy. Cậu đường đường là tiểu thiếu gia của trấn quốc công phủ lại bị người hạ đẳng đối xử như thế, làm sao mà nhịn được cơn tức này!


Tiểu Vân thấy tên ngu ngốc này lại kích động, ngón tay trắng trẻo mập mạp lại nhích gần mũi cô thì đành phải nhấc nhánh cây đang chống trên mặt đất lên chỉa vào ngực cậu ta.
- Nam nữ thụ thụ bất thân.
Cô nhắc nhở cậu ta.
- Ta đã nói ta không phải nữ!
Hạ Minh cuối cùng hét lên như một nữ nhân.


Tiểu Vân cảm thấy hơi khổ não. Tại sao cô cuối cùng cũng có đối tượng để nói ít lời thì lại bị xuyên tạc? Dù trên người cô mặc y phục cũ của cha được sửa lại, tóc cũng mới dài hai tấc nhưng cô bây giờ đang đội nón, sẽ không bị nhầm thành nam mới phải chứ? Tiểu Phương rõ ràng nói tướng mạo cô giống mẹ, mà mẹ cô là người phụ nữ đẹp nhất trong thôn, như vậy, đương nhiên cô cũng là cô bé đẹp nhất, tại sao những người này kiên quyết đối xử với cô như nam nhi chứ?


Mấy đứa trẻ con nhà phú quý này, không chỉ đần mà còn mờ mắt.
- Nè, bị vạch trần rồi muốn chạy sao? Các gia đây không phải người ngươi muốn gạt là gạt.
Triệu Nguyệt sợ thiên hạ không loạn nói.
Tiểu Vân nhíu mày, nghiêng đầu, ánh mắt đánh giá ba vị thiếu gia. Cô hỏi:


- Các ngươi thế này là muốn đánh nhau?
Theo thông lệ không nói được thì đánh nhau của thôn Tiểu Quy, cô nghĩ, sáu tuổi mới bắt đầu đánh nhau có lẽ hơi muộn nhưng dù sao cũng là một khởi đầu, thử cũng tốt.
- Đánh nhau? Ngươi cũng xứng?
Triệu Nguyệt tiến lên đẩy cô một cái.


Tiểu Vân vốn đang vác bó củi nặng trên lưng, không dễ dàng giữ vững thăng bằng, vừa bị đẩy như thế, liền không tự chủ ngã về phía sau.
- Triệu Nguyệt!
Hạ Nguyên ngăn không kịp, không vui quát.
- Ngươi đẩy hắn làm gì?!
Hạ Minh cũng kinh hãi trừng Triệu Nguyệt.


- Thiếu gia, ngài sao lại tự mình ra tay? Muốn giáo huấn mấy đứa trẻ hoang dã này, để bọn tiểu nhân làm là được. Nhìn xem, tay ngài bẩn hết rồi này!


Một gia đinh hô to gọi nhỏ chạy tới, rút ra một chiếc khăn gấm, vô cùng nịnh nọt nâng hai tay của thiếu gia nhà mình lau tới lau lui, giống như trên đó dính phải thứ gì rất dơ bẩn vậy.
- Cút ra!


Triệu Nguyệt bị hai người bạn đồng thời quở trách, nhất thời có chút mờ mịt, sau khi hoàn hồn thì nhấc chân đá bọn gia đinh ra, cũng vội vàng giải thích với Hạ Nguyên:


- A Nguyên, tên này nói năng lỗ mãng với các ngươi đã là đại bất kính rồi, vậy mà còn có ý định đánh các ngươi, thực là đại nghịch bất đạo. Ta giận quá mới ra tay dạy dỗ. Ta, ta cũng chỉ đẩy một cái thôi, không có đánh hắn.
- Tự hạ thân phận.


Hạ Nguyên hừ lạnh, không để ý cậu ta nữa; quay đầu nhìn thôn đồng đang ngồi xổm nhặt nhạnh lại những cành củi khô rơi ra trên đất, hỏi:
- Ngươi không bị thương chứ?
So với việc bị thương, điều Tiểu Vân càng để ý hơn chính là____
- Tay áo rách rồi.


Lúc cô ngã là ngã lên đống củi phía sau, ống tay áo trái bị một nhánh cây đâm rách một lỗ.
- Cánh tay có bị thương không?
Hạ Nguyên nửa ngồi xổm xuống, theo bản năng đưa tay muốn kéo tay trái của “cậu ta” qua xem.
Tiểu Vân co về phía sau, nói:
- Không sao.
Cánh tay hơi đau, chỉ bị trầy chút da.


Hạ Nguyên kỳ thực cũng không muốn chạm vào cậu ta____dẫu sao thôn đồng này cả người y phục xám tro vá chằng vá đụp, không khác ăn mày lắm; dù không có mùi hôi nhưng cũng khiến người khác không kiềm được suy nghĩ y phục này đã bao nhiêu năm chưa giặt. Nhưng, khi cậu ngồi xổm xuống, theo trực giác lại làm như vậy. Nếu không phải cậu bị né tránh thì hiện giờ bàn tay trắng trẻo của cậu chắc chắn đã chạm vào bộ y phục vá kia.


Nhưng, cậu không muốn chạm là một chuyện, bị né tránh lại là một chuyện khác.
- Ngươi tránh cái gì?
Cậu khó chịu hỏi.
- Ha! Ta đánh cược, hắn nhất định sẽ nói với ngươi cùng một câu nam nữ thụ thụ bất thân.
Hạ Minh cũng ngồi xổm xuống nói.


- Ngươi cần phải có người khác bị nhận nhầm thành nữ như ngươi mới hài lòng, đúng không?
Hạ Nguyên lườm Hạ Minh, thấy Hạ Minh co rụt cổ mới quay lại nhìn thôn đồng kia:
- Hỏi ngươi đấy! Ngươi dám trả lời một câu “nam nữ thụ thụ bất thân” xem.


Tiểu Vân bó chặt bó củi lại lần nữa, không vội đeo lên lưng, dù sao nhất thời cũng không thoát thân được. Nếu đã không đuổi được những người khó hiểu này, cô muốn đi cũng không dễ như vậy.
- Không cho sờ không được sao?
Tiểu Vân lười dùng chữ nghĩa nữa.
- Hơ! Ngươi lại dám chê à!


Hạ Nguyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi:
- Dù ngươi không biết chúng ta là ai, nhưng chúng ta người đông thế mạnh, ngươi không sợ ư?
- Tại sao phải sợ? Các ngươi sẽ giết người diệt khẩu sao?
Tiểu Vân hỏi.


Hạ Nguyên không biết tại sao mình cảm thấy rất bất lực, nói chuyện với thôn đồng này mệt quá, nhưng ở bên ngoài nghe lại thấy thú vị…….
- Bọn ta không vô pháp vô thiên như vậy.
- Không phải ngươi nên nói “ta chính là vương pháp” sao?
- Tại sao ta nên nói “ta chính là vương pháp”?


Mặc dù đáp án nhất định là điều cậu không muốn nghe, nhưng vẫn không kiềm được mà tự làm khổ.
- Bọn trẻ hư nhà giàu trên sân khấu đều diễn như vậy.
Tiểu Vân tò mò nhìn Hạ Nguyên:
- Sao ngươi không nói theo như thế?
- Tại sao ta phải nói theo?


Hạ Nguyên chống một khuỷu tay nâng cằm, tiếp tục dùng giọng điệu bất lực hỏi.
- Sau khi ngươi nói theo, bọn họ____
Cô chỉ vào đám gia đinh hộ vệ nha hoàn cách đó không xa:
- Có thể xông lên làm chuyện ác.
- Gánh hát chỗ các ngươi đều diễn cái gì thế?
- Diễn các ngươi như vậy.


Tiểu Vân vỗ vỗ đất dính trên đùi, vừa nói vừa đứng dậy.
Hạ Nguyên cũng đứng dậy theo, phát hiện thôn đồng này thật nhỏ lùn, không biết được năm tuổi hay chưa?
- Còn cần ta trả lời không?
Cô thật sự phải đi, bụng đã đói lắm rồi.


Hạ Nguyên thấy thôn đồng này đang định vác bó củi kia lên thì tò mò bước tới một bước, cầm một đầu dây thừng xách thử, cảm thấy thật sự rất nặng.
- Ngươi là người của Thận Nghiêm Am sao?
- Không phải.


Tiểu Vân kéo dây thừng lại, đeo lên vai mình; một lần nữa dùng sức, cõng bó củi kia lên lưng, vòng qua Hạ Nguyên, rời đi.
- Này! Ngươi cứ vậy mà đi à?
Hạ Minh kêu lên.


Nếu không thì sao? Tiểu Vân không để ý đến họ, nếu đã không ai cản trở, cô liền tăng nhanh bước chân, quẹo trái rẽ phải trong rừng cây rậm rạp, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của đám người.


Hồi lâu sau, Triệu Nguyệt thấy hai đường huynh đệ Hạ gia vẫn yên lặng nhìn theo hướng thôn đồng nọ biến mất mà không làm gì, bèn không nhịn được mở miệng nói:
- Cứ bỏ qua cho hắn như vậy?
- Chẳng qua là một thôn đồng trêu chọc giết thời gian thôi, ngươi còn muốn thế nào?


Hạ Minh trừng mắt với Triệu Nguyệt.
Hạ Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, đưa tay đón lấy vài hoa tuyết, nói:
- Đi, về xe ngựa. Kha Minh hẳn cũng ra rồi.
Sau khi đám người ăn mặc lộng lẫy kia đi được hai khắc, Tiểu Vân lẽ ra đã rời đi từ lâu từ một hướng khác quay lại.


Mục tiêu của cô rất rõ ràng, chính là địa điểm rơi của viên đá nhỏ gọi là trân châu kia. Lúc ấy cô dùng mũi chân gẩy gẩy, vừa ứng phó tên ngu ngốc kia vừa gẩy viên trân châu vào trong bụi cỏ. Lúc ấy cô không nghĩ chiếm làm của riêng, chỉ là rất phiền tên ngu ngốc kia, không muốn cậu ta thoải mái mà thôi. Sau đó mấy người nọ bận gây chuyện với cô, hỏi cô những câu hỏi ngu ngốc, căn bản quên luôn việc nhặt viên đá nhỏ này về, cô cũng thuận theo tình thế mà ứng phó, không hề nhắc nhở họ chuyện quên nhặt trân châu. Nói linh tinh một hồi, cô không biết họ có thấy thú vị hay không, dù sao với cô mà nói, mục đích đạt được là được, cô đã có được viên đá nhỏ xinh đẹp này.


Nếu họ đã quên nhặt, cô đương nhiên không ngại “chứa chấp” viên trân châu này. Viên đá nhỏ trắng bóng tròn xoe như thế cô chưa từng thấy, rất đẹp.


Dù sao thì trời âm u như vậy, sau buổi trưa chắc chắn sẽ có tuyết; nơi này khi tuyết rơi sẽ rơi suốt mấy canh giờ liền. Nếu những người đó sau khi về mới nhớ đến việc quên nhặt viên đá mà quay trở lại cũng sẽ không tìm được, đều bị tuyết che phủ cả.


Đúng như Tiểu Vân dự liệu, sau buổi trưa, cả Vô Quy Sơn phủ một màu tuyết trắng, lại có thêm ít mưa, mãi đến tối vẫn không ngừng, đường lầy lội, nửa bước khó đi. Trong rừng cây từng ầm ĩ một trận buổi sáng, mấy ngày kế tiếp đều không có dấu vết con người.






Truyện liên quan