Chương 62: Anh có được không?

Đối với vấn đề Đường Mộ Bạch rốt cuộc có hỏng hay không, Lục Dĩ Ngưng đương nhiên không biết câu trả lời.
Dù sao trước kia khi còn yêu nhau, cô còn chưa có cơ hội kiểm nghiệm thì hai người đã chia tay rồi.


Lục Dĩ Ngưng không phải là một người bảo thủ, nhất là trong tình huống đối phương là Đường Mộ Bạch, cô không những không hề bài xích tiếp xúc gần gũi với anh mà thậm chí còn có một chút gì đó hồi hộp và chờ mong.


Chỉ là lúc đó Đường Mộ Bạch dường như không hề có ý nghĩ gì về loại chuyện này, đem ra so với anh, Lục Dĩ Ngưng liền giống như một con sói đói khát vậy, theo thời gian, cô cũng hiểu được ý của anh nên cũng dần dần vứt bỏ suy nghĩ này khỏi đầu.


Tư tưởng của rất nhiều người mấy năm trước khẳng định không thể thoáng được như bây giờ, mỗi lần nhắc đến chủ đề "ăn cơm trước kẻng" thì chắc chắn quan điểm ủng hộ và phản đối mỗi bên đều sẽ chiếm một nửa.
Nhưng hiện tại thì rất khó nói.


Lục Dĩ Ngưng cảm thấy việc áp dụng câu nói này vô cùng cần thiết, dù sao trong thời đại ngày nay rất nhiều người làm việc và nghỉ ngơi đều không có quy luật, cơ thể bị suy nhược cũng không phải là không thể, nhất là những người làm ngành y giống như Đường Mộ Bạch, cô chỉ cần nghĩ thôi cũng đã muốn nhíu mày.


Sự tò mò thực sự sẽ giết ch.ết con mèo, nhưng cố tình con mèo này lại sống ch.ết không chịu rút kinh nghiệm.
Vốn dĩ Lục Dĩ Ngưng không định để ý đến anh, nhưng vừa nghĩ đến vấn đề này cô liền không kìm lòng được gõ một dòng chữ hỏi anh: 【Hôm nào anh cũng ngủ muộn như vậy à?】


available on google playdownload on app store


Cô tự động bỏ qua câu giải thích kia của Đường Mộ Bạch.
Đường Mộ Bạch: 【Gần như là vậy.】
Tất nhiên cũng có những lúc làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, nhưng trong một tuần chắc chỉ được khoảng hai đến ba ngày là đi ngủ và thức dậy theo giờ bình thường.


Đường Mộ Bạch lại hỏi: 【Sao thế?】
Lục Dĩ Ngưng đương nhiên không thể nói ra suy nghĩ của mình, cô chỉ trả lời một câu "không có gì" rồi liền không nói gì nữa.
Thế nhưng bất ngờ là hôm nay Đường Mộ Bạch lại nói rất nhiều: 【Sắp ngủ rồi à?】


Lục Dĩ Ngưng ăn ngay nói thật: 【Sắp rồi.】
Lịch trình ngày mai còn phụ thuộc vào thời tiết, nếu như trời quang thì bọn họ sẽ lên đường đến chân núi Hoa Sơn; còn nếu trời vẫn mưa như hôm nay thì chắc bọn họ sẽ phải ở lại thành phố thêm một ngày nữa.


Vế sau thì không sao, nhưng nếu là vế trước thì việc dậy sớm tập hợp là điều không thể tránh khỏi.
Lục Dĩ Ngưng thực sự định đi ngủ sớm, gửi tin nhắn này xong cô liền vào phòng tắm tắm qua một lượt, xong xuôi cũng chỉ mất gần hai mươi phút.


Tóc cô vẫn còn đang ướt, cô dùng khăn lông quấn lại rồi bật máy sấy tóc lên.
Trên màn hình điện thoại chỉ có hình nền quả dâu tây và ngày giờ, còn lại hoàn toàn trống không.
Lục Dĩ Ngưng mở khóa rồi lại mở Weixin ra xem, thực sự không có ai gửi tin nhắn cho cô.


Thế nhưng đó là trong lúc cô đang tắm, còn bây giờ —— tin nhắn của Lục Nhất Châu gửi đến tựa như có tâm linh tương thông với cô.


Lúc đầu Lục Dĩ Ngưng còn cảm thấy thật vui mừng khi nhìn thấy ảnh đại diện của cậu đột nhiên xuất hiện ở ngay phía trên, trong lòng cô còn nghĩ thằng em này cũng đã trưởng thành hơn chút rồi, còn biết quan tâm cô rồi cơ đấy, kết quả sau khi ấn vào hình đại diện rồi mở tin nhắn thoại ra cô liền không còn nghĩ như vậy nữa.


Lục Nhất Châu không có điện thoại nên cậu đã dùng số điện thoại của Lão Trương để tạo một tài khoản Weixin, tên tài khoản là một ký hiệu không biết kiếm ở đâu ra, hình đại diện là một bức ảnh nào đó của Shin cậu bé bút chì.


Đáng yêu biết bao, nhưng đó là nếu như cô chưa từng nghe thấy đoạn ghi âm kia.
Thằng bé còn nhỏ nên vẫn chưa nhận được hết mặt chữ, lúc nhắn tin thường không thích dùng chữ viết mà đều trực tiếp dùng ghi âm, đơn giản mà lại dễ hiểu.


Lục Dĩ Ngưng ấn vào, trong loa nhanh chóng truyền đến giọng nói non nớt của bé trai: "Anh Tiểu Bạch, chị em đi leo núi Hoa Sơn ở Tây An rồi!"
"......"
Lục Dĩ Ngưng nghi ngờ cậu đã gửi nhầm người.
Quả nhiên, chưa đầy năm giây sau khi phát hết đoạn ghi âm, đầu bên kia ngay lập tức ấn "Thu hồi."


Lục Dĩ Ngưng hít sâu một hơi, ngay cả tóc cũng không muốn sấy nữa, cũng gửi cho cậu một tin nhắn thoại: "Lục Nhất Châu, em lại muốn ăn đòn đúng không?"
Tuy rằng nói vậy nhưng cô cũng chưa từng động tay động chân với đứa em trai này.


Thứ nhất là bởi vì chênh lệch tuổi tác của hai chị em quá lớn, cô đã qua cái thời gắt gỏng và thiếu hiểu biết rồi; hai là vì thực ra bình thường Lục Nhất Châu cũng rất ngoan ngoãn, chưa đến nỗi khiến cô muốn đánh cậu một trận tơi bời.


Nửa phút sau lời giải thích của Lục Nhất Châu mới gửi đến: "Chị ơi, em gửi nhầm."
"Em nói với anh ấy chị đến Tây An để làm gì?"
Lục Nhất Châu không lên tiếng.
Lục Dĩ Ngưng: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Lục Nhất Châu: "Anh Tiểu Bạch hỏi em."
Lục Dĩ Ngưng: "Sao em lại có Weixin của anh ấy?"


Lục Nhất Châu vô cùng tủi thân, "Anh Tiểu Bạch add em."
Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn cạn lời.


Cô cảm giác mình đã đánh giá thấp Đường Mộ Bạch quá rồi, nói cho cùng chẳng qua là trước kia cái người này chưa từng có ý đồ với ai nên mới không thể nhìn ra được tâm cơ và thủ đoạn của anh mà thôi.


Bây giờ xem ra anh cũng biết xuống tay trước từ chỗ em trai cô rồi, sao còn có thể gọi là không có thủ đoạn được?


Lục Dĩ Ngưng hơi nhức đầu, thế nhưng kiểu nhức đầu này không giống lắm với những cơn đau đầu thông thường khi bị cảm lạnh hoặc khi đã thức khuya vài ngày do deadline quá nhiều, sự khó chịu chỉ chiếm một phần nhỏ, càng nhiều hơn là loại cảm giác rối ren không biết phải làm như thế nào.


Vài phút sau, cô liền dứt khoát phớt lờ luôn cả Lục Nhất Châu, bật máy sấy lên rồi sấy khô tóc.
Tiếng máy sấy tóc không nhỏ, vù vù quanh quẩn bên tai khiến đầu óc cô càng nặng nề và rối bời hơn, cũng chỉ vài phút sau, cô không đợi tóc khô hẳn đã tắt máy rồi rút phích cắm điện.


Mở điện thoại ra xem liền thấy giọng nói thận trọng của Lục Nhất Châu: "Chị ơi, chị giận rồi à?"
"Huhuhuuu, lần sau em sẽ không thế nữa đâu."


Âm thanh cậu bé rất hồn nhiên non nớt, một chút tức giận nho nhỏ của Lục Dĩ Ngưng cũng hoàn toàn biến mất, cô gõ lên hai chữ, sau lại sợ Lục Nhất Châu có thể sẽ không hiểu rồi lại phải đi tr.a từ điển nên cô liền dứt khoát gửi tin nhắn thoại: "Thôi bỏ đi, không sao hết, lần sau không được như thế nữa đâu đấy."


Quả thực cũng chẳng sao cả.
Tây An cách Bắc Thành xa như vậy, tuy đi máy bay cũng không mất nhiều thời gian nhưng dù sao Đường Mộ Bạch cũng là một người vô cùng bận rộn, không thể nào kiếm ra thời gian rảnh rỗi để tạo những cuộc gặp gỡ tình cờ với cô như trước được nữa.


Hiện giờ cô đang ở Tây An, cách nhau hàng nghìn cây số, cô không tin lần này Đường Mộ Bạch còn có thể vượt ngàn dặm xa xôi đến Tây An để tình cờ gặp cô.
Không thể nào, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ.
——
Lục Dĩ Ngưng đặt báo thức lúc tám rưỡi.


Cô vốn tưởng rằng mình có lẽ sẽ mất ngủ vì câu nói kia của Đường Mộ Bạch, nhưng không ngờ rằng vừa mới đặt người xuống giường cơn buồn ngủ đã ập đến cực nhanh khiến cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bởi vì tối hôm trước ngủ sớm nên hôm sau chuông báo thức còn chưa kêu cô đã tỉnh dậy.


Mới hơn sáu giờ mà trời đã rất sáng, hôm nay có vẻ trời sẽ không mưa, ngoảnh đầu nhìn còn thấy có ánh nắng len lỏi qua khe hở trên rèm cửa sổ chiếu vào.
Lục Dĩ Ngưng trở mình, việc đầu tiên cô làm là mò tìm điện thoại.


Điện thoại đang nằm trên tủ đầu giường, Lục Dĩ Ngưng cầm lấy rồi ấn nút nguồn, vừa mở máy lên đã có một tin nhắn hiện ra.
Tin nhắn đến từ Đường Mộ Bạch, vẫn là hai chữ đơn giản nhất: "Ngủ ngon".
Thời gian gửi đến là một giờ sáng hôm nay.
Lại là cái thời điểm ma quỷ này.


Bây giờ Lục Dĩ Ngưng vô cùng nghi ngờ anh không được, cô thở dài nhìn màn hình, hiếm khi được một lần bị mốc thời gian này kích thích ra một chút tình thương của người mẹ, cô đáp: 【Chào buổi sáng.】


Không trả lời thì không sao, thế nhưng vừa đáp lại, không đến hai phút sau đầu bên kia đã nhanh chóng trả lời: 【Chào buổi sáng.】
Lục Dĩ Ngưng kiềm chế suy nghĩ muốn truy cứu đến cùng của mình, tiến hành theo từng bước, hỏi: 【Anh như này là tỉnh dậy rồi hay là căn bản chưa ngủ?】


【Vẫn chưa ngủ.】
Dừng một chút, Đường Mộ Bạch lại nói: 【Nửa đêm có một ca phẫu thuật, vừa kết thúc xong, bây giờ mới được nghỉ.】


Lục Dĩ Ngưng mất vài phút để chọn lọc từ ngữ, một câu mà cứ viết rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa, 【Anh cứ mãi như vậy cơ thể liệu có được không?】
【Tại sao lại không được?】


Đường Mộ Bạch là ai chứ, tin nhắn vừa gửi đến anh đã hiểu được ý của cô, thần kinh căng thẳng suốt cả đêm, hiện giờ đầu đau vô cùng, thế nhưng sau khi nhìn thấy câu này của Lục Dĩ Ngưng, anh đột nhiên cảm thấy dây thần kinh tự nhiên được thả lỏng, tựa như lỗ chân lông trên toàn thân cũng chậm rãi giãn ra, khóe môi anh cong lên: 【Em có muốn thử xem không?】


Lục Dĩ Ngưng: 【Khỏi cần, để lại cho người khác đi.】
Đường Mộ Bạch: 【Em muốn để lại cho ai?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Ai cũng được.】
Cách vài giây, cô lại nói: 【Văn Tĩnh?】


Đường Mộ Bạch mới vừa mở cửa xe rồi ngồi vào thôi mà phương hướng của cuộc trò chuyện đã thay đổi hoàn toàn rồi, anh nhíu mày giải thích: 【Anh không có quan hệ gì với cô ấy hết.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Ồ.】
Đường Mộ Bạch: 【Thật sự không có quan hệ gì.】


Cuối cùng cũng có một ngày anh cố kiên nhẫn để giải thích với cô.
Không hiểu sao Lục Dĩ Ngưng lại cảm thấy vui vẻ, cô không trả lời Đường Mộ Bạch, ngồi dậy rồi xuống giường, sau đó kéo rèm cửa sổ ra.
Hôm nay trời đẹp ghê á.


Ánh nắng chan hòa, gió cũng dịu dàng, rất thích hợp để ngắm mặt trời mọc cùng với người trong lòng.
——
Chín giờ sáng, đoàn người của tòa soạn hùng hùng hổ hổ tiến về phía núi Hoa Sơn.


Sở dĩ nói là hùng hùng hổ hổ là bởi vì số đồ mỗi người trong bọn họ mang theo cũng đã gần bằng số đồ mà một nhóm người khác mang theo, một đống túi lớn túi nhỏ, bởi vì trong đó đều là máy ảnh và các thiết bị khác nên mỗi chiếc túi đều nặng trình trịch.


May là sau khi đến đó cũng không cần lập tức đi leo núi, còn có thể nghỉ ngơi hơn nửa ngày.
Đến buổi tối, sau khi tùy tiện ăn bữa tối ở một quán ăn nhỏ, mấy người bọn họ mới đeo túi lên bắt đầu leo lên núi.


Leo núi sở dĩ được gọi là leo núi mà không phải là "đi núi" là hoàn toàn có căn cứ khoa học.
Ngọn núi cao nhất mà Lục Dĩ Ngưng từng leo cũng chỉ là một ngọn đồi nhỏ ở gần nhà cô, chỉ khoảng chừng một trăm mét, lúc leo cũng không quá mệt nhưng khi lên đến đỉnh vẫn đổ không ít mồ hôi.


Thế nhưng ngọn núi này thì khác, độ cao mấy nghìn mét so với mực nước biển, bậc thang đã cao lại còn dốc, không những lúc leo rất vất vả mà càng lên gần đỉnh núi thì nhiệt độ lại càng hạ thấp.


Bọn họ bắt đầu mặc thêm quần áo vào, cứ mặc thêm từng lớp từng lớp một, quần áo trên người vừa dày vừa nặng lại cồng kềnh, leo lên núi lại càng mất sức hơn.
Đoàn người xuất phát từ chân núi lúc hơn chín giờ tối, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, mãi gần ba giờ sáng mới lên đến đỉnh.


Toàn thân Lục Dĩ Ngưng tựa như bị phế, hai chân nặng như đeo chì, lúc bước đi vô cùng gian nan.
May mà trên đỉnh núi có một quán cà phê, tuy rằng giá cả vô cùng đắt, bên trong lại chen chúc đầy người nhưng ít nhất cũng kiếm được cái ghế để ngồi nghỉ một lát.


Nơi này rất cao so với mực nước biển nên mặt trời cũng mọc sớm hơn một chút, về cơ bản tầm bốn giờ đã có thể thấy trời bắt đầu sáng rồi, Lục Dĩ Ngưng tìm một góc rồi ngồi xuống, sau đó đặt báo thức lúc bốn giờ, rồi liền ôm ba lô dựa vào tường nghỉ ngơi trong chốc lát.


Cô bị chuông báo đánh thức.
Vì quá mệt mỏi nên cô cũng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, khi chuông báo thức vang lên cô vẫn chưa mở mắt ra, vừa muốn lần mò tắt đi, bên tai đã yên tĩnh lại.
"Cảm ơn ——"


Nói xong câu này Lục Dĩ Ngưng mới cảm thấy có gì đó sai sai, đôi mắt mở ra một khe hở, trong khoảnh khắc nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh, cô nghĩ rằng mình vẫn còn đang trong giấc mơ.
Nằm mơ thực tốt.






Truyện liên quan