Chương 79: Gả cho anh nhé
Lục Dĩ Ngưng đương nhiên sẽ không thay anh chuyển lời đến chàng trai đồng nghiệp kia, cô xem như hoàn toàn không nghe thấy, bỏ điện thoại vào túi rồi dịch về phía trước một bước.
Những người xếp hàng phía trước không quá nhiều nên rất nhanh đã đến lượt họ.
Quy trình không khác lúc trước là bao, vào trong ngồi, thắt chặt dây an toàn không bao lâu, quay đầu liền có thể nhìn thấy những tòa nhà và công trình kiến trúc càng ngày càng cao ở phía bên ngoài.
Tốc độ của đu quay từ chậm đến nhanh, mấy phút sau đó lại dần dần chậm lại.
Mặc dù Lục Dĩ Ngưng đã không còn kích động và căng thẳng như lần đầu nữa nhưng nhịp tim của cô vẫn khó tránh khỏi có chút tăng nhanh.
Đường Mộ Bạch ngồi bên cạnh cô, gần đến mức thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn có thể nghe thấy tiếng hơi thở của anh xen lẫn giữa tiếng chuyển động rất nhỏ của bánh răng.
Lúc này cửa sổ trời vẫn chưa được mở ra, không khí trong buồng đu quay ngột ngạt và nóng bức, không được thông thoáng cho lắm.
Lục Dĩ Ngưng đưa tay phe phẩy bên mặt, tiếng máy móc vận hành bên tai càng ngày càng nhỏ, sau đó "két" một tiếng, tất cả buồng đu quay đều dừng lại giữa không trung.
Động tác quạt gió của bàn tay cô cũng dừng lại, qua hai giây mới lại ngẩng đầu lên.
Sắc trời đêm nay rất đẹp, trăng sáng sao thưa.
Cũng giống như lần đầu tiên hai người họ đến đây, tựa như chỉ cần đưa tay ra liền có thể chạm được đến những vì sao.
Mặc dù Lục Dĩ Ngưng biết rằng không đến sờ tới được nhưng cô vẫn vô thức giơ tay lên, đúng lúc này cửa sổ trời mở ra, làn gió từ bên ngoài mãnh liệt tràn vào, ngay lập lức xua tan đi sự oi bức ngột ngạt trong không gian kín.
Tế bào trên toàn thân tựa như đều được dãn ra, Lục Dĩ Ngưng hít sâu một hơi, vươn hai cánh tay ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, qua một lúc lâu, cô mới phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Mộ Bạch: "Anh trả thêm tiền à?"
Vừa lúc Đường Mộ Bạch cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh rất chuyên chú, đáy mắt tỏa sáng vô ngần giữa ánh sáng mờ nhạt của buổi đêm, anh nhướng mày: "Thêm tiền gì cơ?"
"Nếu không tại sao chúng ta lại được dừng ở chỗ cao nhất như thế này?"
Cô thực sự rất tò mò, dù sao cô cũng đã đến đây không dưới năm lần, nhưng ngoại trừ đi với Đường Mộ Bạch, những lần còn lại cô đều bị dừng ở nửa chừng.
Chưa nói đến "tay không có thể hái sao trời", có một lần thậm chí còn gần như dừng lại ở chỗ thấp nhất.
Đường Mộ Bạch cong khóe môi, "Không có."
Chân mày Lục Dĩ Ngưng vẫn hơi nhíu lại, "Hay là anh dùng mỹ nhân kế với chị gái bán vé đúng không?"
Nghĩ tới nghĩ lui cô lại cảm thấy hơi bất khả thi nên liền tự mình phủ nhận suy đoán này trước: "Không đúng, lúc trước em cũng từng đến cùng với một anh chàng rất đẹp trai, tại sao lại bị dừng ở chỗ thấp nhất..."
Nói được nửa chừng Lục Dĩ Ngưng mới chợt phản ứng lại.
Bầu không khí dường như bỗng nhiên im lặng, cô không quay đầu sang nhìn Đường Mộ Bạch nhưng vẫn nghe giấy giọng nói tựa như mang theo tiếng nghiến răng như có như không của anh: "Cái gì?"
Lục Dĩ Ngưng nghiêng đầu về phía cửa sổ, vờ như không nghe thấy anh nói gì.
Thế nhưng Đường Mộ Bạch sao có thể để chủ đề này trôi qua như vậy được, anh hơi nghiêng người sát lại gần: "Vừa rồi em mới nói gì, anh không nghe rõ."
Lục Dĩ Ngưng mím môi, vịt ch.ết còn cứng miệng: "Em chưa nói gì hết."
Đường Mộ Bạch lại không truy hỏi nữa, đúng lúc này cửa sổ tự động đóng lại, tiếng động xung quanh có chút ồn ào, nhưng bên tai Lục Dĩ Ngưng lại tựa như hoàn toàn im ắng, ngoại trừ tiếng hơi thở gần trong gang tấc thì cô không thể nghe được âm thanh gì khác.
Người đàn ông cách cô rất gần, bờ môi gần như áp lên vành tai cô, hơi thở nóng bỏng gần như phả hết vào mang tai của cô.
Lục Dĩ Ngưng vô thức muốn dịch sang bên cạnh, đáng tiếc dây an toàn thắt rất chắc chắn nên cô hoàn toàn không thể động đậy nhiều.
Nhưng mà nhắc đến dây an toàn ——
Tại sao Đường Mộ Bạch đột nhiên lại có thể tiến xa đến như vậy?
Lục Dĩ Ngưng nhíu mày, hậu tri hậu giác quay đầu nhìn Đường Mộ Bạch: "Anh không thắt dây an toàn à?"
Hoàn toàn không đợi Đường Mộ Bạch trả lời, ánh mắt cô dời xuống liền nhìn thấy dây an toàn trống không nằm trên chỗ ngồi của Đường Mộ Bạch, khóe miệng cô giật giât, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy anh lên tiếng: "Em thắt cho anh đi."
"Mặc kệ anh," Lục Dĩ Ngưng nghiêng đầu đi, "Anh cũng đâu phải là không có tay."
Đường Mộ Bạch cười nhẹ một tiếng, không nói gì.
Qua khoảng nửa phút sau, Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa nghe thấy tiếng anh thắt dây an toàn, ngay cả bóng dáng phản xạ trên cửa sổ kính cũng hoàn toàn không hề động đậy.
Rất rõ ràng, câu vừa rồi của anh là thật sự nghiêm túc.
Lục Dĩ Ngưng vẫn nghiêng người, không để ý đến anh.
Nửa phút nữa lại trôi qua, khi chỉ còn một phút nữa đu quay sẽ tiếp tục chuyển động, cô thở ra một hơi, quay đầu lại, nhanh chóng cầm lấy sợi dây an toàn kia sau đó lại nhanh chóng cài lên eo của Đường Mộ Bạch.
Sau khi làm xong một loạt động tác, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Đường Mộ Bạch.
Ánh mắt của người đàn ông rất nóng bỏng, rơi trên khuôn mặt cô tựa hồ có thể khiến làn da cô nóng lên, Lục Dĩ Ngưng cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó nên liền vội vàng ngồi thẳng lại.
Thế nhưng một phút đã trôi qua, cho đến khi đu quay khổng lồ bắt đầu chuyển động, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Đường Mộ Bạch đang nhìn chằm chằm vào cô, vành tai cô nóng lên, quay đầu lại đồng thời lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nâng tay lên che mắt anh lại, "Không được nhìn nữa."
Cô không dùng nhiều sức, lòng bàn tay mơ hồ có thể cảm nhận được xúc cảm lông mi của anh nhẹ nhàng lướt qua, ngón tay đặt trên sống mũi cao thẳng của người đàn ông, nhìn xuống phía dưới, khóe môi anh nửa cong lên, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt.
... Sao trông vẻ mặt anh như thể đang hưởng thụ lắm vậy?
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới cảm thấy mình đã mắc bẫy, nhưng cô cũng không quan tâm được nhiều đến vậy, dù sao cứ che mắt anh lại không để cho anh nhìn linh tinh nữa là được.
Cũng không biết động tác này duy trì trong bao lâu, cho đến lúc tốc độ chuyển động của vòng đu quay lần nữa chậm lại, cánh tay của Lục Dĩ Ngưng cũng đã tê rần, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ đi xuống.
Gió ở dưới mặt đất không lớn như ở trên cao, vừa ra ngoài một làn gió nóng bức liền phả vào người, Lục Dĩ Ngưng vừa cử động cánh tay cứng ngắc, một chai nước khoáng đã được mở nắp liền được đưa tới bên miệng.
Lục Dĩ Ngưng mở miệng, người nọ liền hạ thấp miệng bình, dùng tư thế này đút nước cho cô.
Quả nhiên, ngay cả nước cũng có vị ngọt ngào.
Trái tim cùng miệng Lục Dĩ Ngưng tựa như đều được bôi mật, ngay cả mím môi cũng có thể cảm nhận được vị ngọt, khóe miệng cô bất giác cong lên, ngón tay cử động, sau đó giơ tay ra nắm lấy tay Đường Mộ Bạch.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay anh kể từ sau khi chia tay nên ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, ngón tay cô vô thức nắm chặt, nhấc chân đi lên phía trước Đường Mộ Bạch.
Hai người đi theo dòng người chen chúc, tốn mười phút mới ra được khỏi cửa.
Gần mười giờ, chính là thời điểm náo nhiệt nhất của thành phố này.
Hai người trở về theo đường cũ, lúc về đến phòng khách sạn là đúng mười giờ mười lăm phút, Lục Dĩ Ngưng đứng trước cửa lấy thẻ mở cửa phòng, Đường Mộ Bạch đứng bên cạnh rũ mắt nhìn cô: "Đói không?"
"Không đói lắm."
Vừa rồi trước và sau khi ngồi đu quay đều đã ăn một chút đồ nên lúc này dạ dày cũng không trống rỗng lắm.
Đường Mộ Bạch "Ừ" một tiếng, nhìn cô mở khóa phòng sau đó ấn chốt đẩy cửa tiến vào trong.
Giây tiếp theo, thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp bật đèn đã bị ôm lấy từ phía sau sau đó xoay người đè lên tường: "Anh chàng rất đẹp trai kia là ai?"
"......"
Trí nhớ của anh tốt ghê, Lục Dĩ Ngưng giả ngây giả dại nói: "Anh chàng rất đẹp trai nào cơ?"
Đường Mộ Bạch cũng không nói hẳn ra, chỉ nói tiếp theo lời của cô: "Đẹp trai hơn anh không?"
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy cơ hội của mình đến rồi, liền vội vàng lắc đầu nói: "Không có không có, kém xa anh luôn!"
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng cười nhẹ của người đàn ông, không lớn không nhỏ, toàn bộ khí nóng đều phả hết lên môi cô, nụ hôn của anh đồng thời rơi xuống, ẩm ướt và dịu dàng, Lục Dĩ Ngưng mơ hồ cảm thấy vạt áo của mình bị vén lên, thực ra cô không định phản kháng, nhưng mới chỉ cử động một chút, thần kinh chân phải đột nhiên co rút, một cảm giác đau nhói từ chân truyền đến, cô hít một hơi khí lạnh, "Chân em, chuột rút rồi..."
Tuy rằng sự chuột rút này đến rất không đúng lúc, hơn nữa còn có chút cảm giác như mượn cớ, nhưng mà cô thật sự đã bị chuột rút.
Có lẽ bởi vì hôm nay mặc quần soóc, lúc ngồi trên đu quay khổng lồ lại hứng gió lạnh hồi lâu nên cẳng chân bị lạnh, lúc này mới phát tác nên dẫn đến bị chuột rút.
Năm phút sau, Lục Dĩ Ngưng ngồi trên giường, tuy rằng chân đã không còn đau như lúc đầu nhưng vẫn có chút khó chịu.
Đường Mộ Bạch bưng nước nóng đi ra từ phòng tắm, anh lấy khăn lông ngâm vào trong rồi lại lấy ra vắt khô, sau đó nhẹ cầm lấy mắt cá chân cô rồi đắp khăn ấm lên.
Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng, có lẽ do liên quan đến nghề nghiệp cho nên anh hoàn toàn tránh được những nơi có thể khiến Lục Dĩ Ngưng cảm thấy không thoải mái, khi đắp khăn lông lên anh còn nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cô: "Còn đau không?"
Lục Dĩ Ngưng lắc đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Quả thực đã đỡ hơn nhiều, khăn lông ấm vừa đắp lên, cảm giác đau xót trên bắp chân cũng đã giảm đi rất nhiều.
Đường Mộ Bạch ngồi bên cạnh giường, ngón tay anh chuyển động xuống dưới theo đường nét đôi chân cô, khi dời đến mắt cá chân, bàn tay của anh mới dừng lại.
Vừa rồi xúc cảm nơi đầu ngón tay còn rất mịn màng, nhưng khi đến mắt cá chân lại rõ ràng có vết nhô ra.
Đường Mộ Bạch vô thức nhíu mày, hạ mi mắt, sau đó nhìn thấy một vết sẹo trên mắt cá chân trắng nõn tinh tế của Lục Dĩ Ngưng.
Vết sẹo không sâu nhưng độ dài cũng không phải là ngắn, ước chừng ít nhất cũng phải đến một centimet.
Lục Dĩ Ngưng vốn đang nhắm mắt có chút buồn ngủ, thấy anh không có động tĩnh gì mới chợt mở mắt ra, cô nhướng mày nhìn theo ánh mắt của anh, giải thích: "Lúc nhỏ ba mẹ em cãi nhau không cẩn thận đập vỡ chai rượu, em bất cẩn bị mẹ em đụng ngã nên bị thương."
Đến giờ cô vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc đó.
Bởi vì còn nhỏ nên dường như cực kỳ nhạy cảm với cơn đau, lúc chân bị quệt rách cũng đã chảy rất nhiều máu, khi bác sĩ khâu vết thương cô xém chút đã khóc tung cả nóc nhà.
Có điều hiện giờ những chuyện này cũng chẳng là gì nữa, Lục Dĩ Ngưng đã có thể dùng thái độ bình thản để kể lại, biểu cảm trên mặt cô cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng khi ngước mắt lên, vẻ mặt của Đường Mộ Bạch còn nghiêm túc hơn cả cô, ánh mắt anh rất sâu lắng: "Lục Dĩ Ngưng."
Lục Dĩ Ngưng chớp mắt.
"Tình cảm giữa ba mẹ anh rất tốt đẹp."
"Ồ..."
"Ba mẹ anh rất yêu thương anh, anh cũng đã có một tuổi thơ rất tươi đẹp."
Lục Dĩ Ngưng nhẹ mím môi, sau đó lại nghe thấy anh nói: "Anh mang hết thảy may mắn của anh sau này đều dành trọn cho em, em gả cho anh nhé, được không?"
-----------------------------------
Gả không nhò :>