Chương 3: Nghịch Trần, Nghịch Trần
“Nghịch Trần...Nghịch Trần....”
Càng quan sát kỹ, hắn càng thêm nghi hoặc. Này hai chữ mờ mịt, tang thương rất xa lạ lại khiến hắn cảm giác được một tia linh hồn thân cận, một tia nhàn nhạt kêu gọi, rất nhỏ nhoi song đáng chú ý.
- Ồ!
Hắn giật mình tấm tắc, bởi vừa thử đưa thần thức đánh lên nhẫn thăm dò, lại giống như giọt nước rơi vào biển cả, không thể cảm giác. Chu An động dung, xem ra nha đầu nhà mình đánh bậy đánh bạ tìm được một bảo vật đây.
Thử lần nữa, hắn vẫy tay cắt một giọt tinh huyết nhỏ lên mặt nhẫn, lần này khác, giọt máu vừa chạm liền bị hút mất sạch sẽ, chỉ có điều, nhẫn vẫn không có động tĩnh. Thử thêm vài cách mà chẳng được, Chu An dừng tay, đôi mắt sáng lên. Có thể khẳng định, “Nghịch Trần” giới này là một kiện cao cấp pháp bảo, thậm chí còn là hi hữu Nhân Hoàng giới Hậu Thiên Linh Bảo cũng nên.
Năm xưa, Chu An tung hoành thiên hạ, hơn chín trăm tuổi cốt linh tu thành Đại tu sĩ, bị bốn tên Trảm Phàm đạo nhân,mấy chục tên Nguyên Anh vây công mà vẫn sống sót, nguyên nhân chủ yếu bởi vì hắn nắm giữ tận ba món hư hại Hậu Thiên Linh Bảo. Mà nghĩ lại, ngày đó Đại Minh Triều truy đuổi tại sao trực tiếp dẫn ra mấy kia thượng quốc lão quái vật tham gia, hẳn cũng là thèm ngó mình Pháp bảo nguyên do đi.
Tu hành giới pháp bảo được chia làm Pháp khí, Linh khí, Linh bảo, trong đó Linh bảo lại chia ra Hậu Thiên Linh Bảo cùng Tiên Thiên Linh bảo. Bình thường pháp khí, phải ít nhất Khai Trần tu sĩ mới có thể điều động. Linh khí thì thường được Kim Đan chân nhân, Nguyên Anh Chân Quân sử dụng. Hậu Thiên Linh bảo, Đại Tu sĩ miễn cưỡng thi triển một chút, Trảm Phàm đạo nhân đại khái có thể dùng. Còn về Tiên Thiên Linh Bảo thì có xút xa xôi mờ mịt, đừng nói Nhân Hoàng giới, ngay cả thượng giới phía trên kia cũng thuộc vào hàng chí bảo, Tiên Vương khó cầu.
Bao la Nhân Hoàng giới, Hậu Thiên Linh bảo vô cùng hi hữu, dù có cũng thường là hư hao không nguyên vẹn pháp bảo. Mặc dù như thế, mỗi khi này bảo xuất thế, đừng nói Nguyên Anh, Trảm Phàm, thậm chí Độ Hư, Vấn Tiên lão quái đều liều mạng tranh cướp. Cho nên Chu An dù mất tâm tu hành, gặp được như vậy bất thế bảo vật, không hứng thú mới là lạ.
Hắn khẽ vân vê chiếc nhẫn, lòng đầy phẩn khởi, cũng chẳng vội vàng. Mỗi kiện Linh Bảo đều rất mạnh mẽ, nếu muốn luyện hóa đem sử dụng chỉ sợ không mất mười năm, hai mươi năm là không được. Hơn nữa nay đạo hạnh biến mất, giữ lại ngắm cho đẹp thôi. Hắn cũng chưa có ý định đem cho tiểu nha đầu, thất phu vô tội, mang ngọc có tội đạo lý này hắn biết, trừ phi Tiểu Nguyệt thực lực đủ mạnh bằng không giữ bên người sẽ rất nguy hại. Nghĩ vậy, hắn nhanh đảo tay cất luôn chiếc nhẫn vào trong ống áo.
- Công tử, này nhẫn hẳn là không gian giới chỉ đi? Hì hì! Chợt bên tai hắn vang lên lanh lảnh tiếng nói.
Chu An địa giật mình, ngẩng đầu xem, đã thấy tiểu nha đầu đôi mắt to đen nháy chằm chằm nhìn hắn, khuôn mặt đắc ý, hớn hở chờ đợi. Hắn khẽ gật đầu.
- Oa! Tiểu Nguyệt hô lên , vui mừng ra mặt: “ Ta biết ngay mà, quả nhiên bản tiểu thư thông minh, đa trí, chỉ tốn mười đồng bạc mà mua được một kiện giới chỉ, oa haha, ta thật khâm phục ta quá”
Nàng ôm lấy chó nhỏ, xoay xoay vòng xong xòe tay nói: - Công tử đưa ta.
- Đưa gì? Hắn nghi hoặc.
Tiểu Nguyệt bĩu môi, xông hắn trừng mắt nói: - Cái nhẫn lúc nãy ấy, mau trả cho ta.
Chu An cười không phải cười nhìn nàng, xòe cả hai tay, đảo qua đảo lại nói: - Nhẫn nào, ta đâu biết, hẳn là mất rồi...ừm ta làm rơi mất rồi thì phải.
Nói xong hắn vội vàng quay người bước vội, song Tiểu Nguyệt sao chịu buông tha, phi mình lên trước giang tay chắn đường, rất ủy khuất bảo: - Công tử khi dễ người ta!
Chu An cười nói: - Ta khi dễ nha đầu ngươi bao giờ?
- Người còn chối, thế mau trả nhẫn cho ta! Vừa nói, nước mắt đã đảo qua một vòng chực khóc, kiểu nếu ngươi không trả ta sẽ khóc cho ngươi xem bộ dạng.
Nhìn thấy này, hắn triệt để bó tay, thở dài bảo: - Ngươi cảnh giới quá thấp, không thể sử dụng, đợi lúc nào tu ra thần thức, ta trả cho ngươi thế nào?
- Không được! Nàng lắc đầu kiên quyết nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Công tử bây giờ đưa ta.
- Không được.
- Oa...hu hu. Đã thấy Tiểu Nguyệt nước mắt lưng tròng khóc lớn rất thương tâm, chỉ có điều đôi mắt giảo hoạt lâu lâu quay qua liếc hắn mấy cái. Chu An dở khóc dở cười, biết ngay là nàng giả bộ. Chỉ có điều hắn gãi đầu gãi tai khó mà giải quyết. Nghĩ cũng buồn bực, đường đường cùng hung cực ác La Sơn Ma Quân năm đó, chỉ cần dẫm ba dẫm đủ Đại Nam quốc rung chuyển mấy lần nay lại không làm gì một cái mười lăm tuổi nha đầu. Tin này truyền ra hẳn khắp thiên hạ tu sĩ đều cười đến vỡ bụng. Khuyên nhủ thêm mấy câu, nàng vẫn chưa chịu bỏ qua, hắn thật sự mặt đen, hơi nghiêm giọng nói:
- Nha đầu nhà ngươi còn nữa càn rỡ, đừng trách ta dùng gia pháp hầu hạ.
Tiểu Nguyệt chẳng để ý hừ hừ bảo: - Mặc kệ, công tử mau trả đây!
Chu An hừ lạnh, đây chính là ngươi tự tìm. Liền hung hăng xông phía nàng, vung tay đã chặn ngang bế lên đi vào trong nhà. Đến giường hắn ngồi xuống, lật Tiểu Nguyệt để nằm sấp trên mình đùi, mặt mày đủ hung ác.
- Oa, công tử làm gì! Mau thả ta ra !Tiểu Nguyệt giật nãy, dừng khóc rất đáng thương nhìn hắn.
Có điều Chu An ngoảnh mặt làm ngơ, vung tay lên ba ba đánh mấy cái vào kia nhô cao, tròn trịa kiều đồn. Tiểu Nguyệt ban đầu còn giãy dụa, sau khó thoát khỏi đành lặng yên chịu phạt, nằm im như mèo con, cơ thể có chút run run khiến hắn buồn cười. Dưới đất chó nhỏ Tiểu Bạch cũng đứng hiếu kỳ nhìn chủ nhân mình bị đánh. Một lát đánh đã tay, hắn mới đem nàng lật qua, đặt ngồi trên đùi.
- Làm sao, còn đòi nhẫn nữa không? Hắn cười khẽ hỏi.
Tiểu Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, mặt đỏ như gấc, đôi mắt lấp lánh nước, thẹn thùng ghé vào trong ngực hắn bảo: - Không đòi nữa, công tử thật đáng ghét.
Chu An cười ha ha, ở trán nàng hôn một ngụm mới nói: - Ta giữ lấy nhẫn đều là vì tốt cho ngươi thôi, này vật ngươi cầm chỉ có hại, không có lợi. Còn về không gian giới chỉ, công tử ta đây có mấy trăm, nghìn cái, nếu Nguyệt Nhi cần, ta sẽ đưa cho.
- Thật sao? Tiểu Nguyệt trong mắt xoay vòng hơi chút không tin. Cha nàng thế nhưng chưởng môn Tử Hà phái, chật vật cả đời mới bắt được một viên hạ phẩm giới chỉ, các trưởng lão hộ pháp còn không có dùng đâu này. Thế mà công tử vừa kêu liền bảo mấy trăm, mấy nghìn, đơn thuần là khoác lác.
Thấy nha đầu không tin, Chu An hơi chút khí, véo má nàng trừng mắng: - Ngươi lại dám nghi ngờ bản công tử, thật to gan.
Nói rồi từ ống áo lục lọi ra một viên lục sắc giới chỉ, không gian trung mấy trăm thước vuông thuộc về hàng thượng phẩm, nhẫn này là năm xưa hắn đoạt được từ trên một gã ma tu Đại Tu sĩ khi hẵng còn ở Yêu Ma vực. Tính toán trong số giới chỉ, thì trừ không gian linh giới của mình ra, viên này hẳn là tốt nhất đi. Chu An không nghĩ ngợi đặt vào tay nàng nói: - Lát nữa nhỏ máu vào nhận chủ, ta giúp ngươi khắc thêm lạc ấn, sau này chỉ cần dùng pháp lực thì miễn cưỡng sử dụng được.
Tiểu Nguyệt ngạc nhiên cầm nhẫn, quan sát kỹ một hồi yêu thích không thôi, liền đeo vào ngón trỏ, miệng cười toe toét nói:
- Công tử thật tốt, ta biết là người thương Nguyệt Nhi nhất mà hì hì
Hắn triệt để bất lực, nhóc con trở mặt cũng nhanh qua đi.
Lát sau, Chu An giúp Tiểu Nguyệt nhận chủ không gian giới chỉ, rồi đem nàng đuổi đi, dặn dò nàng mấy hôm nay đừng làm phiền hắn, mới vội vàng ngồi xuống bàn nghiên cứu cái kia “ Nghịch Trần” giới! Bởi lẽ hắn cảm giác rất nôn nóng.
Cũng không phải nghiên cứu chiếc nhẫn, hắn đích thị tìm hiểu hai chữ “Nghịch Trần”. Hai chữ cổ xa lạ vốn mà quen thuộc, hắn đã quên, quên mất rồi, nhưng lại hắn biết nghĩa của chúng.
Không đúng, Chu An chợt có một chút xúc động, này mờ mịt chữ cổ vậy mà hao hao giống hắn chữ, khó giải thích được là giống chỗ nào. Hắn vội cầm vở, trải ra bàn mấy tờ thư pháp mà mình từng viết, đặt bên chiếc nhẫn đối chiếu.
Nếu như hữu tâm người quan sát, sẽ phát hiện hai chữ phong cách bởi vì thời đại khác nhau, kiểu chữ khác nhau mà cực lớn phân biệt, nhưng này phân biệt bên trong lại có một tia tương đồng, một tia bất khuất, một tia ngạo nghễ, một tia chấp nhất.
Cái này kẻ viết chữ, hẳn cũng là một tên ma tu giống ta đi.
Chu An nghĩ chốc lát, cầm bút lên, dựa theo này hai chữ mà viết xuống. Chỉ có điều làm thế nào cũng chẳng đưa bút xuống được. Không bỏ cuộc, hắn lấy chút đồ ăn rồi thử lại.
Ngày thứ nhất, Chu An cầm bút vừa đặt bút, viết được một nét ngang của chữ “Nghịch” , từ chiếc nhẫn nhàn nhạt tỏa ra một tia cổ lão khí tức.
Ngày thứ hai, Chu An viết được nét thứ hai, từ tiếc nhẫn cổ lão khí tức đậm đà chút ít
Ngày thứ ba, Chu An viết được đến nửa nét thứ ba rồi dừng lại khó tiến thêm nữa, từ chiếc nhẫn khí tức đã bao phủ toàn hắc nhẫn, này khí tức mang theo cổ phá diệt chi đạo. Chu An vừa định viết nốt thì bỗng trợn mắt phun ra một ngụm nghịch huyết, cơ thể lập tức uể oải nằm gục, tóc trên lấm tấm vài sợ bạc trên bàn.
- Này là gì......khí tức, vừa tiếp xúc liền khiến ta tổn thất gần năm năm thọ nguyện? Hắn khàn khàn nói.
Nghĩ ngơi lấy lại sức, hắn không dám vọng động viết tiếp mà thu nhẫn, cầm lấy hồ lô rượu đi ra đằng sau vườn đào.
- Tu hành, ta vẫn chưa từ bỏ được sao.......
Chu An uống vào ngụm rượu, đưa mắt nhìn về phương xa, khẽ suy tư.
Tháng mười một, cây đào cộc lốc, trên cành kia có một chiếc lá đào già đã vàng hoe đung đưa trước gió, bất cứ lúc nào đều có thể rơi xuống. Nhìn lá đào, Chu An ngẫm tới bản thân mình.
Hắn tu vi tàn tạ, còn sống được mấy chục năm, hắn cứ nghĩ sẽ buông tha tất cả, làm kiếp phàm nhân.
Ngày trước hắn nuôi mười tám tên thể chất đặc thù nữ đỉnh lô vốn định dùng chữa thương, vì buông tha tu đạo, hắn tha các nàng, để các nàng ở lại La Sơn cốc.
Ngày trước hắn có một đống tài nguyên, linh thạch, đan dược, công pháp, pháp bảo nhiều nhiều ít, vì buông tha tu đạo, hắn phân phát đỉnh lô, chôn cất trong núi, lấy làm truyền thừa.
Ngày trước Yêu Ma vực chín đại ma thành một trong, có tên Ngũ chuyển đan sư thiếu hắn nhân tình, vì buông tha tu đạo, hắn không đi cầu cạnh người này chữa thương.
........
Chỉ có điều, mấy tháng triệt để sống đời phàm nhân, có Tiểu Nguyệt bên cạnh vui vầy, hắn bỗng dưng không nỡ, bỗng dưng thấy mờ mịt.
Cơn gió mùa đông vi vu thôi, chiếc lá vàng cuối cùng rơi khỏi cành, Chu An tâm tình thổn thức giơ hồ lô nhăn mày hớp một ngụm. Rượu này hôm nay khổ và đắng quá.