Chương 4: Ngọc Giao Nha Đầu
- Nghe nói Chu phu tử đến nay vẫn chưa gia thất, ôi không biết tiểu thư nhà ai có phúc phận đây này . Phía dưới góc lớp có một nhóm ba bốn nữ sinh nhỏ giọng thảo luận. Bang này tiểu nhi đều mười, mười một tuổi, thân thể còn chưa nẩy nở , nhưng cũng đã có chút phong vị thiếu nữ.
- Chu phu tử hơn hai mươi tuổi vậy mà mãi chưa cưới vợ, nhà ta đại ca mười tám tuổi đã có hai thê thiếp, nhị ca mười bảy tuổi cũng đã đính hôn rồi kìa....
- Oa, ba năm nữa thôi học, nếu phụ mẫu định thân, ta muốn kết hôn cùng Chu phu tử.
- Hừ, các ngươi ở đó mà mơ mộng, chẳng sợ cái kia nha hoàn nữ ma vương sao?
- Ừ, nha hoàn kia thật đáng sợ, hắn gọi là gì đó...Nguyệt Nguyệt ấy nhỉ?
- Ừ.....
Sơn tây trấn, tiểu thư khuê các, con gái phú hộ thường thường mười lăm tuổi sẽ được kết thân, mười sáu mười bảy tuổi xuất giá. Mười tuổi thì được mẫu thân phổ biến cho một ít kiến thức, nên đều đã hiểu chuyện.
Vừa nói chuyện, đám nữ sinh thỉnh thoảng liếc trộm hắn, có nàng còn khuôn mặt đỏ bừng rõ ràng động tâm tư. Chu An vốn dung mạo tuấn tú, học thức cao, bởi vì từng tu đạo ngàn năm mà trên người toát ra một cỗ xuất trần khí chất. Mặc dù đạo thương chưa khỏi, cơ thể suy yếu thường thường môi má trắng nhợt, song này ốm yếu thư sinh phong độ lại để cho các nàng thêm tim đập chân run.
Phát hiện đám này trò chuyện, Chu An miệng cười lắc đầu, không mấy để ý.
..............
- Hữu tử nói: Này trò, ở nhà phải hiếu thuận với cha mẹ, ra ngoài tôn kính người hơn tuổi, cẩn thận giữ điều tín, gần gũi thân cận với người nhân đức, được như vậy mà còn dư sức thì mới học tập thêm tri thức nữa! Các trò hiểu rõ sao? Được cuối buổi, Chu An gấp sách đưa mắt nhìn đám học sinh hỏi.
- Thưa phu tử phải? Đám học đồng nhao nhao đáp lời.
Nhóm kia nữ nhi đang thảo luận, làm việc riêng cũng giật mình vâng dạ liên hồi.
- Ồ! Đang nhìn đến góc lớp lúc, ánh mắt hắn sững lại, mỉm cười. Chỉ thấy ngoài cửa lấp ló chiếc đầu nhỏ, chui vào thụt ra có vẻ rất hiếu kỳ. Khẽ động thần thức thì ra đây là một cái bé gái, mình mặc xám áo lông cừu, tóc để búi đồng hai bên, khuôn mặt béo mập đỏ bừng, đôi mắt to trong suốt địa quan sát lớp học. Nàng thấy lớp học chơi vui, đắn đo đi lại mãi không dám bước vào, chỉ có thể xem trộm.
- Thì ra là này tiểu nha đầu...Chu An ngược lại rất nhanh liền nhận ra này bé gái.
Nàng gọi Nguyễn Ngọc Giao, là Nguyễn Nhâm trưởng trấn con thứ hai. Mấy tháng nay họ Nguyễn sang nhà hắn dăm lần, đem theo con cả Nguyễn Ngọc Vũ, cùng tiểu nha đầu. Hai đứa bé đều lễ phép và kính trọng hắn nên rất có hảo cảm.
Tiểu Ngọc Giao năm nay tròn năm tuổi, hôm này được phụ thân cho phép cùng lão quản gia đến trường chơi. Thừa dịp lão quản gia cùng mấy hảo hữu bắt chuyện, nàng chạy tới lớp của hắn nghe giảng.
- Bài học hôm nay đến đây thôi, các trò trở về xem kỹ, hôm sau ta học phần Vi Chính, về thôi.
Chu An dừng lại, khoát tay cho tan lớp. Học sinh tan hết, hắn thở hơi khí, tay cầm hồ lô định uống vài ngụm, chợt có tiếng nói thanh thanh từ đâu truyền đến:
- Phu tử thúc thúc, cho Ngọc Giao cùng học với nhé, Ngọc Giao sau này muốn như phụ thân như thúc thúc trở thành hàn lâm viện học sĩ nha.
- Làm hàn lâm viên học sĩ? A, ngươi ngược lại ý chí rất cao? Chu An khẽ bật cười địa nhìn nàng.
Hắn đâu phải là cái gì học sĩ, hắn là giả mạo, vốn là một tên ác đảng mạo dạnh thư mà thôi. Hơn nữa, Đại Nam chi quốc, tuy rằng nữ nhi được đi học song thi cử thì vẫn là con trai đi làm. Vì vậy, nha đầu mơ ước hơi chút viển vông. Hắn ác thú vị hỏi nàng:
- Thế ngươi biết hàn làm viện học sĩ thì làm gì không?
- Có chứ nhé! Tiểu Ngọc Giao hớn hở đáp. Làm học sĩ rồi sẽ như phu tử thúc thúc đồng dạng, đọc thật nhiều sách, đi khắp bốn phương, rồi về trấn dạy học cho mọi người, Ngọc Giao cũng muốn như thúc thúc vậy được mọi người kính trọng.
Thì ra hàn lâm học sĩ với nàng là như thế, là đọc nhiều sách, là dạy học cho mọi người......
Chu An cúi người bế Tiểu Ngọc Giao bỏ lên lên đùi mình, cười hỏi: - Ngọc Giao sao lại muốn giống thúc thúc?
- Thúc thúc nha, được mọi người kính trọng, trong trấn rất nhiều tỷ tỷ đều muốn gả cho thúc, ngay cả ta nha hoàn tỷ tỷ cũng muốn gả cho thúc, Ngọc Giao muốn làm đại học sĩ, sau này sẽ đem gả cho thúc thúc luôn. Nàng ngồi lọt thỏm trên đùi hắn, cũng không ngại ngùng, miệng nhỏ nhi liên thiên nói, nhưng xong có vẻ không kiên nhẫn, chưa được đáp án nên không kiên nhẫn.
- Mà thúc thúc còn chưa cho ta cùng học đây này.
Chu An cười cười gật đầu: - Được rồi, từ mai Ngọc Giao sẽ đến lớp của ta học.
- Oa cảm ơn thúc thúc. Nàng cười hì hì rất vui vẻ.
Chu An vuốt vuốt nha đầu thanh ty, tay nâng hồ lô rượu uống một ngụm, thở dài nhìn xa xăm.
- Thúc thúc vì sao thở dài, phụ thân bảo người nếu có tâm sự sẽ thở dài, người nếu buồn sẽ thở dài, nhưng Ngọc Giao sẽ chẳng bao giờ có tâm sự, sẽ chẳng bao giờ buồn đầy này.
Hắn cười nhạt lắc đầu không nói, tiểu oa nhi ngồi yên lặng trên đùi hắn, không mấy để ý, nàng đang rất cao hứng. Bởi vì từ mai nàng sẽ được đi học, từ mai nàng sẽ được giống như các vị tỷ tỷ, như ca ca nàng vậy, đọc sách trở thành đại học sĩ.
Lúc lâu sau, có tên lão giả hốt hoảng chạy tới, chính là nhà Trấn trưởng quản gia, Nguyễn Lâm, vừa thấy Nguyễn Ngọc Giao đang ngồi cùng Chu An thì mới thở ra hơi. Chậm rãi đi đến cung kính chắp tay nói: - Cảm ơn Chu tiên sinh trông giúp nhà ta tiểu thư!
Hắn khoát tay, đem nha đầu giao cho lão, lão cảm ơn thêm mấy tiếng rồi bế nàng đem về nhà.
Vừa ra khỏi cửa, nàng đã chạy trở lại, vội vàng hô: - Phu tử thúc thúc nhớ để ta học cùng đấy nhé.
Chu An gật đầu cho nàng cái khẳng định, ta đây làm sao còn lừa ngươi một tiểu oa nhi. Nói rồi gấp sách trở về nhà.
Sơn Tây trấn sang tháng mười hai, gió lạnh về càng thêm nhiều. Nguyễn Ngọc Giao từ hôm ấy bắt đầu học lớp của hắn, nha đầu tuy nhỏ tuổi lại rất thông minh, bài học hắn cũng không phải thay đổi nhiều.
Được đà nàng buổi sáng đi học buổi chiều sẽ chạy đến nhà hắn học thêm, rất quyết tâm trở thành đại học sĩ. Có hôm nàng dẫn theo minh ca ca, còn mua cho hắn rượu.
Ngược lại là cha nàng Nguyễn Nhâm, lão hữu Từ Nhiễm dạo này đến nhà càng ngày càng thiếu, bởi vì tết sắp đến, trưởng trấn phải xử lý tổ chức tết trong thôn, mà Từ Nhiễm thì bận công vụ trường học khó khăn lắm mới qua thăm.
Chu An đến Sơn Tây trấn tháng thứ tư, hắn triệt để trở thành một vị phu tử, hưởng thụ lấy nơi đây nhân sinh yên lành.
Thương thế coi như tàm tàm, khuôn mặt hắn đầy chút huyết sắc, hắn không còn đi nghiên cứu hai chữ “ Nghịch Trần” bởi vì tâm tình hắn lại trở về nhàn nhạt.
Này lâu dần, Tiểu Nguyệt rốt cuộc nhàm chán, triệt để không gây chuyện với mọi người xung quanh. Nàng bắt đầu học người ta làm hoàng hoa khuê nữ, bắt đầu học thêu thùa, bắt đầu học may vá, lâu lâu sẽ nấu rượu, thường thường sang nhà trưởng trấn buôn chuyện với Nguyễn phu nhân.
Tiểu Nguyệt cũng theo hắn buông thả tu luyện, đơn giản vì quá lười, nơi này toàn phàm nhân, tu luyện giỏi chẳng có dùng, nên thôi, ấy vậy mà tu vi tự dưng tiến bộ ghê gớm, thấm thoát đã tăng lên Thông Mạch hậu kỳ.
Từ đó, trong trấn bắt đầu truyền ra, Đông chấn Chu tiên sinh nha hoàn dạo này đổi tính, trở nên ngoan hiền hay giúp đỡ mọi người. Hương thân ai ai đều khâm phục hắn dạy nha hoàn tốt, lấy đó làm gương.
- Thúc thúc, hôm nay nhà Ngọc Giao làm tất niên, phụ thân bảo ta mời thúc thúc cùng Tiểu Nguyệt tỷ tỷ qua!
Nguyễn Ngọc Giao hôm nay mặc một bộ áo màu đỏ, khuôn mặt mủm mỉm ngòn ngọt gọi hắn. Chu An gập sách, đôi mắt càng ngày càng thâm thúy bình thản, hắn khẽ gật đầu, gọi Tiểu Nguyệt, bế tiểu nha đầu đi ra ngoài.