Chương 5: Phàm Trần Như Khói
Cuối năm tết Nguyên Đán, cả trấn một mảnh tưng bừng, đường phố người người đi lại, khắp ngõ giăng đầy đèn lồng câu đối. Họ Nguyễn gia với hắn xem như là láng giềng, hai nhà cách nhau vẻn vẹn một vườn đào, chỉ là đi lại có chút quanh co mấy con ngõ mà thôi.
Nguyễn gia ở Sơn Tây trấn cũng thuộc hàng phú hộ, nhà có tường cao bao quanh, có cổng lớn treo câu đối đỏ, sân sau thanh nhã trồng một hàng đào hoa, mạn giữa đơn độc cái đình hóng gió. Hôm nay tiệc tất niên tổ chức tại đây.
Đình trong có bày một cái bàn tròn bằng đá, trên bàn đặt chút thức ăn dân dã, này đều là phổ biến ngày tết đồ ăn do gia chủ phu nhân tự tay làm.
Nguyễn phu nhân tuổi độ ba mươi, là một người hiền hậu dịu dàng. Tuy rằng xuất thân con nhà thế gia nhưng tính tình lại mười phần ôn hòa, dễ thân cận. Nhà sinh được hai đứa con, trai gọi là Ngọc Vũ thật thà ngốc nghếch, tiểu nữ Ngọc Giao trời sinh thông minh hiểu chuyện, cả hai đều ngoan ngoãn nghe lời, vợ chồng hòa thuận chưa từng to nhỏ. Nhìn qua có thể thấy đây là một gia đình hạnh phúc.
Tất niên khách mời không nhiều, bàn trong có thêm hắn, Tiểu Nguyệt, lão hữu Từ Nhiễm cùng lão quản gia mấy người, nhìn ít ỏi mà ấm cúng.
Ngồi xuống bàn, nhìn này gia viên không khí, Chu An bất giác lòng cảm khái. Hắn từ bé đều theo ân sư tu đạo, vượt qua ngàn năm hồng trần khói bụi nhưng chưa bao giờ cảm giác được cái này không khí gia đình sum họp. Có, hẳn là có, giống như quay lại thật lâu thật lâu trước, lúc còn là đệ tử của Hoan Ma Môn khi ấy. Hắn quên nhiều thứ, tu đạo không ngày tháng, tết Nguyên Đán thường thường chỉ dành cho phàm nhân.
Bữa tiệc bắt đầu, gia chủ rất tự hào giới thiệu cho hắn và lão Từ về món trữ gia rượu nếp. Rượu này là phu nhân tự mình ủ xuống, có vị cay nồng, thơm mùi gạo.
Hắn không khách khí uống một ly, rượu vừa xuống bụng liền lập tức lan tỏa ra khắp cơ thể, thật ấm áp. Hắn chép miệng nhấm nháp có chút thòm thèm. Gia chủ Nguyễn Nhâm thấy vậy cười ha hả bảo:
- Chu hiền đệ nếu thích này rượu, mỗi ngày ta sai hai đứa bé mang đưa cho ngươi xem như tiền công dạy thêm thế nào?
Chu An gật đầu, dù sao ngày nào nha đầu cũng sang nhà hắn quấy rầy, còn ăn miễn phí đan dược linh quả, trả mấy vò rượu cũng xem thỏa đáng.
Vậy là từ đó, hắn triệt để thay đổi từ rượu thường sang uống rượu nếp.
Tết Nguyên Đán, hắn đến Sơn Tây trấn tháng thứ năm, lần này cũng triệt để hòa nhập vào trong phàm tục. Tết năm nay, hắn đã đi thăm láng giềng quen biết, đã tặng quà mừng tuổi cho trẻ con, đã đi xông đất lúc giao thừa....
Sang tháng giêng, mọi người trở lại cuộc sống bình thường, vườn nhỏ sau nhà hoa đào cũng rụng dần. Chu An lần thứ hai cắp sách giảng dạy.
Bởi kiến thức rộng rãi, dạy dỗ tận tâm nên danh tiếng của hắn theo đó lan truyền rộng rãi, thậm chí mấy trấn lân cận đều nghe qua, tới nhà bái phỏng.
Thời gian thấm thoát trôi nháy mắt đã một năm, Chu An vẫn cắp sách giảng dạy.
Năm thứ hai, Chu An vẫn đều đều lên lớp.
Năm thứ ba, lớp học cũ giải tán trở về nhà. Nếu là nam sinh có chí tiến thủ sẽ lên quận ôn thi đợi cuối năm thi Hương hoặc là sẽ lao đầu vào kinh thương. Nếu là nữ sinh sẽ về tại gia, học nội trợ, gia chánh, đợi lớn thêm vài tuổi đem định thân, gả cưới. Ngày chia tay thầy trò cảm động bứt rứt, mấy kia tiểu nữ nhi cũng không còn đòi sống đòi ch.ết gả cho hắn. Các nàng hôn nhân trong nhà cha mẹ đã định đoạt.
Hơn ba năm trôi qua, từ lúc vào trấn hắn còn là thanh xuân phiên phiên công tử, nay đã chững chạc cương nghị, đôi mắt càng thêm thâm thúy.
Lớp cũ tan, lại dạy lớp mới, học sinh của hắn đều rất xa lạ, chỉ có luôn miệng muốn làm đại học sĩ Tiểu Ngọc Giao cùng ngờ nghệch tiểu ca ca là quen thuộc.
Tiểu Nguyệt cũng thành hoàng hoa đại cô nương, nàng triệt để lột xác, cỗ kia ngây thơ, tùy hứng ngày nào dần biến mất. Mặc dù đôi khi vẫn oa oa làm nũng hắn song ai cũng nhận ra được, nàng đã là phiên bản thứ hai của Nguyễn phu nhân, thục nữ động lòng người. Chu An không biết nàng thay đổi là tốt hay xấu, những hắn chẳng đi can thiệp, để mặc nàng làm gì thì làm.
Chỉ có một điều duy nhất bất biến, Tiểu Nguyệt vẫn yên lặng bên cạnh chăm sóc hắn, sẽ vì hắn làm cơm, sẽ vì hắn may vá, sẽ vì hắn hâm rượu....
Lúc này, Chu An ngồi lẳng lặng trong thư phòng, tay cầm hắc nhẫn. Này nhẫn suốt ba năm hắn chưa từng động, nhìn lại hai chữ “ Nghịch Trần” vẫn mờ mịt tang thương, vẫn tỏa ra một cái khó chịu cổ lão khí tức. Chu An thọ nguyên chỉ còn tám mươi năm trái phải, hắn đang do dự, nếu mình ch.ết đi, sẽ thế nào đây? Quan sát chiếc nhẫn, trong xa tận thương mang có một tia cảm giác, có thể này hai chữ sẽ mang đến cho mình một cái gì đó ngoài ý.
Lắc đầu, cắn răng đem nhẫn thu vào tay áo, Chu An với tay lấy hồ lô rượu bên cạnh, dốc lên muống uống một ngụm.
- Ồ rượu hết mất rồi.
Hắn bất giác ngóng ra ngoài cửa, bồi hồi chờ đợi. Lâu nay, thường thường vào buổi chiều, Tiểu Ngọc Giao cùng nàng ngốc đại ca sẽ sang nhà học thêm, lúc đi đều mang theo một hồ rượu nếp.
Giống như dự đoán, ước chừng nửa khắc sau, bên ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa. Hôm nay tiểu nha đầu đi học một mình, rất vui là có mang theo rượu.
Tiểu Ngọc Giao năm nay tám tuổi, thân hình đã cao tới hông hắn, cũng hiểu rồi rất nhiều chuyện. Nàng không còn ngồi đung đưa ngồi trên đùi hắn, cũng sẽ biết thẹn thùng lúc bị hắn sờ đầu.
Tám tuổi, nàng biết rằng con gái không được đi thi, nên trở thành đại học sĩ chỉ là lý tưởng buồn cười biết bao. Nha đầu đem toàn bộ hi vọng đặt lên anh trai mình, chỉ có điều, cái tên tiểu tử ngốc kia, Chu An chút bó tay rồi, đừng nói đại học sĩ gì đó, ngay cả Tam Tự Kinh hắn ta còn không đọc thuộc nữa là.
- A! Tiểu Ngọc Giao hôm nay đến sớm nhỉ?
- Ngọc Giao chào Chu thúc thúc! Nha đầu lễ phép chào hắn, đặt hồ rượu lên bàn xong nhăn nhó ngồi than thở:
- Tức ch.ết ta rồi, tức ch.ết ta rồi, Chu thúc thúc nói xem, A Vũ ca vậy mà không chịu sang đây đi học nữa, còn muốn theo mấy kia hộ vệ học võ. Ngọc Giao khuyên thế nào cũng chẳng được.
Nói xong, nàng bộ mặt càng thêm tức tối nói: - Nếu Ngọc Giao làm nam nhi á, nhất định sẽ như thúc thúc vậy, thi đậu tiến sĩ, vào hàn lâm viện..hừ hừ.
Chu An nghe vậy cười ha hả, hớp mấy ngụm rượu địa bảo nàng: - Nếu Tiểu Ngọc Giao thật muốn đi thi, ta ngược lại có một cách.
- Thật sao, thúc thúc mau nói đi
Chu An ngắm nàng một vòng, cười nói: - Sau này Ngọc Giao hẵng học theo cổ nhân, cải trang làm nam nhân mà đi thi, thế chẳng phải được làm sao?
- Oa đúng vậy! Nha đầu mắt chợt sáng lên, mừng rỡ: - Thế mà ta không nghĩ ra, sau này Ngọc Giao sẽ nghe lời thúc thúc, cải trang đi thi.
Chu An không khỏi lắc lắc đầu, mình có vẻ đang vẽ đường cho hươu chạy đây.
Từ đó thời gian, tiểu nha đầu bắt đầu chăm học hơn, bao nhiêu sách vở, bao nhiêu thơ từ nàng đều thuộc lòng, nếu để nàng thi hương, Chu An có thể khẳng định trăm phần trăm đỗ ba hạng đầu, một năm này Ngọc Giao mười tuổi.
Hôm nay, Nguyễn Ngọc Giao tới gặp hắn, như cũ mang theo hồ lô rượu, nhưng lại không mang theo cặp sách. Nàng vận một bộ màu trắng áo lụa, miệng nhỏ mếu máo, đầy nước mắt đến gặp hắn.
Năm năm trời cùng nhau, hai thúc cháu vô cùng thân thiết, chỉ là Chu An chưa bao giờ gặp nàng khóc.
Chu An nay dung mạo đã tầm ba mươi tuổi, có chút điểm hóa trung niên cảm giác, hắn đôi mắt mang theo ý quan tâm, vươn tay xoa đầu nàng hỏi: - Làm sao Ngọc Giao lại khóc thương tâm?
Nguyễn Ngọc Giao đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu nức nở nói: - Mẫu thân bảo Ngọc Giao là con gái, không được đi thi, vì vậy sau này cũng không cần đi học thêm nữa, ở nhà làm khuê nữ.
- Ồ, đại tẩu ý như vậy sao, hay để thúc thúc bang ngươi nói với nàng nhé
- Không cần! Nguyễn Ngọc Giao lắc đầu nói: - Ngọc Giao biết mình phận gái, dù cải trang thì cũng chưa chắc thi được, ở nhà tốt hơn. Chỉ tiếc không được bồi thúc thúc đọc sách, đại ca đi lên quận nên không thể mang rượu qua hằng ngày. Buổi chiều không có rượu nếp, ta sợ thúc sẽ thương tâm..
Mười tuổi Nguyễn Ngọc Giao càng thêm hiểu chuyện, biết quan tâm người khác, Chu An hơi chút dở khóc giở cười nhìn nàng, khẽ an ủi một lúc rồi tiễn nàng về.
Từ đó, Tiểu Ngọc Giao sẽ không sang nhà hắn học chữ, cũng sẽ không còn rượu nếp hắn uống mỗi ngày.