Chương 6: Phàm Trần Như Tịch Mịch

Tiểu gia đối diện Hướng Thiên tư thục, vườn đào hiu quạnh vẻn vẻn bày một phiến đá, phiến đá trên có tên trung niên nam tử mặc áo xám đang lẳng lặng ngồi uống rượu. Hắn khuôn mặt thâm trầm, dày đặc dấu vết của thời gian, đôi mắt tang thương mờ mịt, mái tóc dài như sóng nước lấm thấm hoa râm. Hắn tay cầm đã bạc màu hồ lô rượu, lâu lâu khẽ nhấp vài ngụm, đưa mắt nhìn lên cái kia trọc lốc cành đào, khẽ ưu thương: Năm nay hoa đào không nở!


Người trung niên này chính là Chu An, nhìn hình dáng xem chừng bốn mươi tuổi, lại nguyên nhân đạo thương dây dưa không dứt mà trông càng thêm gầy gò, càng thêm yếu bệnh.
............


Bốn năm trước Tiểu Nguyệt thuận lợi đạp qua Thiên Nhân kiều trở thành Khai Trần tu sĩ, hắn cũng nghỉ rồi dạy học, quyết định chuyên tâm đạo nàng một ít phép thuật, thủ đoạn phòng thân.


Thêm hai năm, Tiểu Nguyệt lần nữa đột phá Khai Trần sơ kỳ đỉnh phong, một thân thực lực xem như có thể, Chu An thì không dạy nữa. Tính ra, nàng theo hắn được hơn chín năm bốn tháng trời rồi, nghĩ đến mà nhanh. Từ ban đầu một cái quỷ linh tinh tiểu nha đầu, tính cách tùy tiện đáng yêu, dần dần trưởng thành hiểu chuyện, nhu hòa thục nữ, cuối cùng ôn nhu tĩnh lặng thê hiền. Này quá trình trưởng thành, nàng đều ở bên cạnh hắn.


Tuổi lớn hơn, Tiểu Nguyệt cũng hiểu nhiều hơn, suy tư nhiều hơn, gần mười năm xa nhà đi bên công tử, nàng có chút nhớ phụ mẫu của mình. Nhớ cái kia nghiêm khắc phụ thân, cái kia cưng chiều mình mẫu thân, thậm chí tha thiết muốn một lần trở về Tử Hà phái thăm nom. Chỉ là nàng sợ hắn một mình buồn khổ, đành không nói.


Nhưng Chu An sao không biết điều đó, cũng là chưa nói mà thôi. Đợi tu vi nàng đủ tự vệ, hắn để nàng về nhà. Hắn đưa nàng rất nhiều thứ, hầu như tất cả thích hợp tu hành tài nguyên đều cho nàng, các thần thông ngọc bài cũng đưa qua, chỉ mong nàng an toàn về nhà, xem như hoàn thành một kiện nhân quả.


available on google playdownload on app store


Lúc ra đi, Tiểu Nguyệt bảo năm năm sau sẽ tìm đến hắn, Chu An lại bảo nàng tu thành Kim Đan hẵng quyết định. Bởi lúc nàng trở về, chưa chắc cả hai sẽ còn gặp lại.


Hắn có cảm giác mình đại nạn sắp đến, đây là một loại linh cảm. Mỗi tu sĩ tu luyện đến nhất định cảnh giới đều sẽ có loại linh cảm này.


Không còn Tiểu Nguyệt, Chu An triệt để thôi dạy học ở tư thục, chỉ lâu lâu có người tới bái phỏng xin chữ, hắn mới chỉ giáo. Thường ngày không có việc, hắn vẫn cùng Từ lão hữu, đôi khi là trưởng trấn Nguyễn Nhâm trò chuyện luận đạo. Gần mười năm sáng tối bạn hữu, hắn cùng hai người này vô cùng thân thiết, xem như bạn vong niên.


Lão Từ Nhiễm nay đã lục tuần, tuy đầu óc còn minh mẫn nhưng đi lại thì hơi khó khăn.
Trưởng trấn Nguyễn Nhâm cũng đã già.
Lại nửa năm trước, lão Từ rốt cuộc bệnh liệt giường, không còn thường sang nhà hắn. Trưởng trấn thì thôi xuống chức vụ, có việc ở trên quận, ít qua.


Chu An từ rày cô đơn, thiếu cùng người nói chuyện, hắn đến trấn Tây Sơn tròn mười một năm, hơn một năm không có Tiểu Nguyệt bên cạnh.


Học trò của hắn có người thi cử ra làm quan, có người lấy vợ sinh con, thường thường cuối năm mới đến bái phỏng, hỏi han. Mấy kia ngày trước thích hắn tiểu thư khuê các, tiểu nữ sinh đều về nhà chồng, chỉ mỗi hắn chưa ai.


Lâu dần trong trấn truyền ra, Đông trấn Chu tiên sinh tính tình quái lạ, độc mỗi nha hoàn thì cho về quê, bản thân hơn ba mươi tuổi mà vẫn sống một mình.


Trong mắt thế gian, hắn là người lập dị, có người cho rằng hắn thanh cao, có người chế nhạo hắn cô liêu, nhưng có một điểm chung họ đều dần dần quên hắn, lao đầu vào mưu sinh. Một năm này, Đông trấn Chu tiên sinh nổi tiếng ngày nào, rốt cuộc nhạt nhòa.


Lại thêm nửa năm, khi cơn gió lạnh từ phía Bắc ồ ạt thổi về Sơn Tây trấn, chợt bên xóm truyền qua tin dữ: Lão hữu Từ Nhiễm vì tuổi già sức yếu mà bất hạnh từ trần lúc đêm hôm. Chu An bỗng dưng cảm khái, đôi mắt thâm thúy hơi chùng. Người à, ai cũng có lúc sinh lão bệnh tử.


Đặt xuống hồ lô rượu, Chu An một mình đi sang nhà thăm tang. Trời mưa phùn lất phất, bóng lưng hắn càng thêm tịch mịch thê lương.


Đến rồi nhà lão Từ, suốt mười mấy năm hắn đến đây rất nhiều. Con trai, con gái thậm chí cháu đích tôn của lão cũng biết hắn. Gia chủ họ Từ là một người đàn ông cao to, hai vai rộng rãi, nhìn hình dáng tuổi tác phải nhỏ hơn mình chút điểm. Gã vừa thấy Chu An đến, đôi mắt đỏ hoe, rất lễ phép vái chào: - Chu tiên sinh đến rồi!


Chu An gật đầu, mắt hơi nhìn sang cái này một nhà, hạ giọng an ủi: - Người có sinh lão bệnh tử, các ngươi đừng quá lụy tâm.
- Vâng! Người kia thấp giọng cung kính đáp, sau đưa hắn một cây nhang.
Chu An nhận lấy, vái lễ trước quan tài. Nhìn kia điêu linh hương khói, thở dài một hơi rồi quay về.


Ngoài sân, hắn gặp được Nguyễn Ngọc Giao, lần này vẫn là mùa hoa đào thứ hai, Chu An mới gặp nàng.
Mấy năm qua, Nguyễn Ngọc Giao ở nhà theo mẹ làm khuê nữ, rất ít ra ngoài, cũng rất ít sang thăm hắn.
Mười lăm tuổi Nguyễn Ngọc Giao, thân thể nẩy nở, phong vị đoan trang đã là một mỹ nhân bại hoại dáng dấp.


Nàng mặc một thân váy đen, tóc dài để búi, ngay cả dáng đi đều uyển chuyển phong tao. Phía sau theo đuổi một tên tỳ nữ, độ tuổi tương đương, dung mạo cọi như xinh đẹp. Hôm nay phụ thân cùng đại ca lên quận chưa về, nàng thay cha mình sang phúng viếng.


Từ xa vừa thấy Chu An đi ra, Nguyễn Ngọc Giao hơi do dự chốc lát, liền bước nhanh qua lễ phép nói:
- Ngọc Giao bái kiến Chu thúc thúc, thúc thúc về thật sớm sao.
Tên kia tỳ nữ cũng vội cung kính chào hắn, Chu An là bạn thâm niên của lão gia, tuy rằng ít gặp song nàng như cũ nhận biết đấy.


Chu An sững sờ, ôn hòa nhìn trước mắt thiếu nữ, khẽ gật đầu.


Nguyễn Ngọc Giao lại bắt chuyện: - Ngọc Giao nghe phụ thân nói thúc thúc, Từ bá bá cùng người đều là lão bằng hữu. Nay Từ bá bá ra đi, phụ thân lại lên quận chưa về. Nghĩ đến sau này thiếu một người làm bạn, thúc thúc hẳn rất buồn đây....


Hắn mỉm cười, theo thói quen sờ sờ đầu nàng. Ngọc Giao hơi cúi gằm mặt có chút ngượng ngùng, nếu trưởng bối khác xoa đầu mình, nàng sẽ từ chối, còn Chu An thì nàng không chống cự lắm. Tận trong thâm tâm, nàng vẫn xem hắn như người thân, lại nhìn cái kia vì năm tháng mà thăm thẳm khuôn mặt, Nguyễn Ngọc Giao hơi chút buồn vu vơ.


“ Quả thật rất buồn” Chu An mắt hơi động, hỏi sang chuyện khác:
- Đúng rồi, sắp gần tết, Nhâm huynh lên quận để làm chi?
Hắn cũng nhẹ hiếu kỳ, Nguyễn Nhâm nửa năm nay rất ít sang nhà, bởi vì thường thường sẽ tự mình lên quận, không biết làm gì.


- Đại ca bốn năm trước bái vào ở quận Dương gia làm đệ tử tu võ, sau có sinh tình với tiểu thư nhà đó, nên phụ thân thường xuyên lên trên đó thăm nom, tiện thể bàn chuyện hôn nhân. Dự định cuối năm trước tết sẽ tổ chức cưới cho đại ca, nhân đây Ngọc Giao mời thúc thúc hôm đó qua nhà ta uống rượu mừng.


Nguyễn Ngọc Giao điềm đạm nho nhã trả lời.
- A! Ngọc Vũ tiểu tử sắp cưới! Hắn hơi bất ngờ, cười thú vị hỏi nàng: - Vậy không biết Ngọc Giao thì bao giờ về nhà chồng đây này?


Nghe hắn hỏi, thiếu nữ thiếu nữ hơi chút lúng túng cúi đầu, Chu An nhìn ra được, không làm nha đầu khó xử, lại hỏi mấy chuyện khác. Nguyễn Ngọc Giao đều uyển chuyển đáp.
Chu An nhìn qua cái kia xuân thanh thiếu nữ, lòng bất giác chập chùng.


Đã lớn rồi, cái tiểu cô nương mười mấy năm trước rốt cuộc trưởng thành.
Thời gian trôi thật nhanh, hắn chứng kiến qua Tiểu Nguyệt trưởng thành, lần này cũng chứng kiến qua trước mắt thiếu nữ lớn lên.
Thõa mãn trò chuyện, hắn quay đầu trở về, trở về cái cô độc nhân sinh của bản thân.


Nhìn hắn bóng hình gầy guộc, Nguyễn Ngọc Giao mấp máy môi mấy lần muốn nói gì, cuối cùng quyết định cúi đầu thở dài.
Bên cạnh tên tỳ nữ hiếu kỳ hỏi: - Sao lúc nãy tiểu thư không nói với Chu tiên sinh về ngươi hôn ước.


- A! Tiểu Hồng nha, Ngươi không hiểu. Nguyễn Ngọc Giao lắc đầu, bước vội vào từ đường.


Năm nay hoa đào không nở, Chu An ngồi một mình uống rượu, không còn Tiểu Nguyệt bên cạnh, không còn lão hữu trò chuyện, không còn học sinh theo chân, ngay cả nha đầu Ngọc Giao cũng trưởng thành, chính mình thọ nguyên gần cạn. Chu An rốt cuộc trở về giống như bản thân trước đây nghìn năm đơn độc tu đạo.


Người ta bảo tu đạo là cô liêu giờ hắn mới hiểu, phàm trần lại là tịch mịch.
Bất chợt đưa tay cầm lên chiếc kia “Nghịch Trần” giới, khẽ vuốt ve in hằn tang thương chữ cổ, dốc hồ lô uống một ngụm rượu, hắn nghĩ về gần mười hai năm trước. Trên chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào Sơn Tây trấn.


“- Nha đầu tuổi nhỏ, uống cái gì rượu, công tử nhà ngươi đây không phải đang uống rượu.
- Vậy công tử uống cái gì ?
- Ta uống tâm tình!”
....................






Truyện liên quan