Chương 7: Quân Sinh Thiếp Chưa Sinh, Thiếp Sinh Quân Đã Già

Gió thổi đìu hiu, Chu An lại ra vườn uống rượu ngắm hoa. Đáng tiếc là năm nay khí trời ẩm ướt, hanh khô bất chợt, hoa đào còn chưa có nở. Không có hoa đào làm bạn, không có Tiểu Nguyệt hâm rượu, nghĩ đến hắn uống một mình có chút tẻ nhạt….


Giờ phút này, Chu An tầm mắt, ngay tại hắc nhẫn bên trên. Vài ngày nay, tiểu nhẫn thường thường dị biến, hai chữ cổ in chìm ở bề mặt, cổ lão khí tức càng ngày càng đậm đà. Cái kia tiếng kêu gọi, cũng thêm dồn dập.


- Nghịch Trần giới nội không gian ta từng thăm dò rồi, chỉ rộng tầm năm thước, bên trong rất hỗn độn, thần thức vừa chạm đều lập tức bị nuốt chửng. Cái kia tang thương khí tức là xuất phát từ đấy, cũng không hẳn từ đấy….


- Mấy ngày nay, mịt mờ tiếng kêu gọi, càng thêm rõ ràng. Ta cảm giác này hai chữ cùng mình có quan hệ rất lớn….
- Ta... cũng cảm giác mình thọ nguyên sắp cạn….càng như vậy, Nghịch Trần giới càng sẽ câu thông sao?


Buổi chiều, Chu An quyết định lần nữa viết chữ. Thư phòng bừa bộn, bụi phủ đầy đất, Tiểu Nguyệt không ở hắn cũng chán nên phòng chẳng ai dọn dẹp. Chu An lấy một chồng giấy, mài đầy nghiên mực bắt đầu tập trung viết. Hắn viết đi viết lại, thử tiếp cận cái kia cổ lão khí tức.


Qua một đêm, Chu An viết nốt nét thứ ba của chữ “Nghịch”, phá gần năm mươi tờ giấy, khô một phần ba nghiên mực.
Thứ ba ngày, Chu An ngòi bút tàn tã, nghiên mực khô cạn, cuối cùng đã viết xong chữ “Nghịch”.


available on google playdownload on app store


Thứ bảy ngày, Chu An bắt tay viết chữ “Trần”, hắn thổ huyết bốn lần, tóc bạc nhiều thêm một nhúm.
Thứ mười ba ngày, Chữ “ Trần” chỉ còn hai nét nữa là đầy đủ, Chu An thân thể chậm chạp, râu đã mọc dài nửa xích.


Hắn đã phát hiện ra đồng dạng, khí tức cổ lão kia không phải cái gì từng nghĩ, mà là một cái phiêu miểu phi vật chất gọi là: Đạo. Này đạo độc nhất, này đạo ngông nghênh, này đạo mang theo phá diệt chi ý. Một loại ý tứ muốn phá diệt thương khung, muốn nghịch lại trần ai, bên trong còn chứa một cỗ không cam lòng, không từ bỏ. Này giống tính cách hắn, xem như đồng cảm.


Thứ mười lăm ngày, Nguyễn Ngọc Giao đến tìm Chu An. Nàng hôm nay khuôn mặt trầm tư, bước chân trĩu nặng, hơi gió trong giấu diếm tiếng thở dài.
Nàng hôm nay đến là muốn thông tri hắn một chuyện…..cuối tháng mình sẽ thành thân.


Sơn Tây trấn bình thường thiếu nữ, mười lăm tuổi thành thân rất nhiều. Trước ngày về nhà chồng, thường thường sẽ hồi hộp, sẽ hiếu kỳ hoặc là sợ sệt. Nhưng với Nguyễn Ngọc Giao, chỉ là ưu thương.


Nàng không cam lòng gả cho một kẻ xa lạ, mặc dù đối phương xa hoa phú quý. Nàng còn một tuổi thơ ước mơ chưa hoàn thành, nàng còn nhiều thứ không bỏ được. Và cuối cùng nàng nghĩ đến Chu An, nội tâm bất giác chua xót.
Ta đã lớn…nhưng thúc thúc lại muốn già…


Chỉ là hôm nay….không gặp. Nguyễn ngọc Giao đứng lẳng lặng trước cửa thư phòng, nhớ về nhiều năm lúc trước. Ngày ấy nàng mới năm tuổi và Chu An còn ở thanh xuân, từng ngây ngô nói: “Thúc thúc nha, được mọi người kính trọng, trong trấn rất nhiều tỷ tỷ đều muốn gả cho thúc, ngay cả ta nha hoàn tỷ tỷ cũng muốn gả cho thúc, Ngọc Giao muốn làm đại học sĩ, sau này sẽ đem gả cho thúc thúc luôn.” Khẽ cười đắng chát.


- Thúc thúc biết không, ngày trước gặp thúc Ngọc Giao đã nói dối, lần này không phải Ngọc Vũ ca ca lấy vợ…..mà là ta phải thành thân.
Nói xong, đôi mắt mong ngóng về cái kia cửa đóng thư phòng, chỉ là phía trước trả lời nàng bằng sự im ắng.


- Thúc thúc, người có hiếu kỳ phu quân tương lai của ta là ai chăng. Phụ thân bảo hắn là nhị thiếu gia của một tu tiên gia tộc trên Hóa Quận. Người tu tiên nha, có phép thuật thần thông, có thể trường sinh bất lão. Khắp trấn ai cũng khen rằng ta may mắn, lấy được chồng tốt, dù chỉ làm thiếp thôi nhưng nhiều người mơ ước, mỗi ta là không vui.


- Ta…ta thật ra không muốn lấy chồng, ta muốn theo thúc đọc sách, đi thi trở thành đại học sĩ.
Bên trong vẫn không ai trả lời.
- Dạo này ta thường nghĩ lại, nghĩ đến hồi bé suốt ngày bám theo thúc, được cưng chiều, cả Tiểu Nguyệt tỷ tỷ cũng yêu thương ta, bảo rằng lớn lên, tỷ ấy sẽ bảo vệ ta.


Căn phòng lạnh ngắt, cơn gió nhẹ lùa qua cọt kẹt, bên trong Chu An tóc xõa hai vai, còn tập trung viết chữ, chưa hề nghe thấy bên ngoài thì thào giọng nói.
- Ngày còn bé ta cũng mơ ước lớn lên được gả cho thúc, thúc cười bảo ta ngốc, nhưng ta cho là ta không ngốc, chỉ là…..


- Thúc biết không, nếu như thúc còn trẻ, ta thì sinh sớm hơn chút nữa, liệu ngươi có cưới ta sao?
Bỗng từ trong có tiếng lạch cạch truyền ra, Nguyễn Ngọc Giao đôi mắt lóe sáng hi vọng, sau đó nàng thất vọng rồi, ánh mắt ảm đạm phai mờ bởi vì không có thêm gì nữa, cũng không có Chu An hình dáng.


Nàng cười nhợt nhạt, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, hạ giọng:
- Ngày trước trên thư cổ ta có đọc được bài thơ, người viết này thơ số mệnh thật khổ, ta đọc mà khóc mấy đêm, nên đã sao chép lại. Lần này xin gửi cho thúc, sau này ta theo người, nhìn thấy thơ, ngươi đừng có quên ta...


Vẫn không có hồi âm, Nguyễn Ngọc Giao triệt để tuyệt vọng, đem khăn tay nhét vào khe cửa, ngấn lệ mà đi.
Gió lạnh thổi qua, chiêc khăn từ cửa rơi xuống đất, trên mặt khăn thêu một bài thơ ngắn:
“Quân sinh thiếp chưa sinh
Thiếp sinh quân đã già
Quân hận thiếp sinh muộn
Thiếp hận quân sinh sớm”


Nguyễn Ngọc Giao vừa đi, Chu An bỗng dưng mở mắt, hắn rốt cuộc viết thêm một nét chữ, song trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, đây là vì ai? Hắn lắc đầu, lấy tờ giấy khác tiếp tục viết.


Ngày thứ hai mươi, nơi sân nhỏ trước thư phòng xuất hiện một người khác, hắn đứng trầm mặc thật lâu. Người này tuổi độ ngũ tuần, mặc một bộ đã sờn áo xanh, khuôn mặt đồng dạng ưu tư.


Hắn tay trái xách một vò rượu, mùi thơm dìu dịu từ đó tỏa ra. Người trung niên này nhấc lên vò rượu, mở nắp tu một mạch xong nói:
- Cũng đã thật lâu không sang thăm Chu hiền đệ, không biết hiền đệ còn khỏe chứ?


- Hôm trước Từ huynh ngã xuống, ta có việc xa nhà nên không về được….lúc về trấn mới nghe tin, lòng buồn rười rượi, chúng ta ba lão hữu nay vắng một người………
Hắn nhấc vò lại tu ừng ực, rượu nếp chảy vung vãi đầy cả quần áo, miệng cười đắng chát:


- Lần này ta có mang qua rượu nếp, biết đệ sẽ thích, chỉ là không gặp….
Trầm tư chốc lát mới do dự nói:


- Bảy ngày nữa Ngọc Giao nha đầu thành thân, ta vốn ý định báo cho đệ sớm, chỉ là chưa biết nói thế nào. Bởi vì ta biết đệ rất quan tâm con bé, sợ đệ không vui…Khục khục, hơn nữa Ngọc Giao con bé hình như không thích, cái kia Dương gia nhị công tử vậy mà là kẻ hoàn khố ăn chơi. Gả cho hắn, ta sợ nàng sẽ khổ. Ta thật trách mình trươc đây mắt mù, chẳng nhìn ra lợi hại...khục..


- Lần này sang nhà, muốn cùng đệ uống sảng khoái một trận, sau rồi tối nay, ta đem lên quận xin hối hôn. Dù đổi cả gia sản, tính mạng ta cũng không để nàng rơi vào hố lửa. Hiền đệ nha lần này nếu ta về được, hẹn cùng ngươi nông cốc tối ngày.


Nói xong lời, trung niên nam tử cũng uống hết rượu, quay mình ra về. Lần này hắn bóng lưng càng thêm thấp còng, bộ dạng già nua vài tuổi.


Thư phòng đầy bui, khắp nơi vương vãi giấy mực, mỗi tờ giấy trên đều chỉ viết mỗi chữ “Nghịch” hoặc chữ "Nghịch" với không trọn vẹn chữ “Trần”. Chu An đứng hơi cúi, bút mực trên tay toe toét hư hỏng, hắn đang điểm vào nét cuối cùng. Chỉ là làm thế nào đều không hoàn thành. Cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra tử khí.


- Sắp được rồi, ta cơ bản đã hiểu bên trong hai chữ đạo ý, này là phá diệt chi đạo, chỉ cần viết xong nét cuối, ta liền nắm giữ. Chỉ là càng ngày thọ nguyên càng ít, sợ khó làm được...


Thứ hai mươi lăm ngày, bên ngoài sân có người thứ ba đến. Gã thân hình to cao, tóc dài búi cao, khuôn mặt chất phác song nhìn lại khá chật vật. Gã miệng thở hồng hộc, khuôn mặt nóng nảy, giày dưới chân đã rách nát, đôi mắt đen có hai quầng đen thẫm, hẳn là nhiều ngày chưa ngủ. Gã thanh niên này là Nguyễn Ngọc Vũ, anh trai của Ngọc Giao.


Mấy hôm trước, Nguyễn Nhâm một mình lên quận hối hôn, chỉ là chưa đạt được mục đích liền bị Dương gia cho người đánh gãy chân. Nghe được tin, gã không ngủ không nghĩ chạy đến đón cha về, vừa về nhà lại nghe tin em gái bị bắt. Gã bối rối chưa biết làm thế nào, chợt nhớ đến Chu An.


Nghĩ về hồi bé sang nhà học chữ, Chu An thường cho gã những quả nhỏ màu đỏ, những viên thuốc thơm phức..mấy năm nay lên quận học đạo, mới nhận ra ngay xưa hắn ăn chính là tiên gia đan dược linh quả.


Ngày trước gã từng thấy Tiểu Nguyệt tỷ làm ảo thuật biến ra cái này cái kia, mấy năm nay học đạo, mới nhận ra đó là thủ đoạn của tiên nhân.


Nếu Tiểu Nguyệt là tiên nhân, thì Chu An chắc cũng phải là, gã cho rằng như vậy. Liền một đường chạy sang cầu giúp đỡ, chỉ là vào sân gọi rách cả họng cũng không ai trả lời.
Nguyễn Ngọc Vũ đôi mắt đỏ hoe, bất lực quỳ trên mặt đất không biết nên làm sao.


Bấy giờ trong phòng, Chu An cuối cùng viết nốt nét bút cuối cùng….hắn thọ nguyên cũng hết, ngã bịch xuống mặt đất đầy giấy mực. Hắn ch.ết đi.
Bất ngờ là, Nghịch Trần giới ngay lúc này bỗng lóe lên, biến thành một đạo quang mang bay vào trong mi tâm……………..






Truyện liên quan