Chương 15
Trần Mặc Mặc giống như là tin lời của cô…. Có chút không thú vị nghiêng đầu sang chỗ khác. Sau một lát lại như nhớ ra được cái gì, nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên thần thần bí bí cười hề hề.
“Cậu tuổi cũng cao rồi, những năm gần đây lại không thấy cậu cùng người nào yêu đương? Chẳng lẽ…… Là có cái gì khó nói hay sao?”
thức ăn trên tay của Tống Mộ Thanh bị rơi xuống, nghiêng đầu lành lạnh nhìn cô một cái, lại lần nữa gắp thức ăn vào bát.
“Cậu yên tâm, quan hệ này của hai người giống như sắt và thép, coi như cậu thật như cái gì kia……. Chị em như mình đây cũng sẽ thay cậu giữ bí mật. Coi như Brad Pitt* cởi hết dùng sắc dụ mình…mình cũng tuyệt không lộ một chữ.” Trần Mặc Mặc vỗ ngực bằng phẳng của mình thề son sắt.
Tống Mộ Thanh giống như không nghe thấy cô nói gì, thản nhiên ăn. Trong lòng lại nghĩ tới, không cần Brad Pitt, chỉ cần Tam Tử nhảy chân con cóc chạy đến trước mặt cô nhẹ nhàng gọi ba tiếng “tiểu Mặc Mặc”, đừng nói là bí mật của mình, cậu ta cho cậu đi bắt tinh tinh cậu cũng có thể hấp ta hấp tấp chuẩn bị dùng sức phục dịch rồi.
Trần Mặc Mặc cùng Tam Tử biết Tống Mộ Thanh khi cả ba còn là đứa trẻ bảy tuổi, mới vừa bước vào tiểu học năm nhất. Trần Mặc Mặc và Tam Tử đang cùng nhau khi dễ một bạn trai gầy giống như một con khỉ. Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ, hai người cả kinh, vừa quay đầu lai đã thấy một nữ sinh như một bình trà, cao hơn bọn họ cả cái đầu đứng chống nạnh trước mặt, mắt trừng trừng.
Về sau Tam Tử hình dung lại dáng vẻ của Tống Mộ Thanh lúc đó gật gù hả hê: “Hung nha, giống như gà mẹ bị cướp lấy gà con nha.”, bị Tống Mộ Thanh đánh cho tơi bời.
Trần Mặc Mặc đôi tay để trước ngực ánh mắt tỏa sáng: “A, Sailor Moon**.” Tống Mộ Thanh sờ đầu cô tựa như đang sờ đầu con chó Samoyed***
Không đánh nhau thì không quen biết, từ đó về sau Trần Mặc Mặc và Tam Tử trở thành người hầu nhỏ của Tống Mộ Thanh. Nhưng đừng xem Trần Mặc Mặc đối xử tốt với Tống Mộ Thanh như chị em cùng trong một bụng mẹ, nhưng trong lòng cô đối với Tam Tử càng tốt hơn. Ai biểu người ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ đây? Nếu không phải có Tống Mộ Thanh, không chừng hai người đã có một sự biến đổi khác hơn rồi.
Tống Mộ Thanh mặc dù nhìn thấy rõ tâm tư của Trần Mặc Mặc nhưng chưa từng muốn nói thẳng ra. Cô biết, có một số chuyện nếu mà làm rõ ra thì không thể duy trì được hiện trạng như bây giờ.
Trần Mặc Mặc mong đợi nhìn cô, cô để đũa xuống lau miệng.
“Mình nói cậu nghe Trần Mặc Mặc, đầu óc óc heo của cậu không có khi nào bình thường được à? Chúng ta quen biết hơn mười năm, cậu có thấy chuyện gì mà mình không dám làm không? Hơn nữa nếu mình muốn, cậu có giữ được không?
Trần Mặc Mặc bị cô mắng nhiều đã quen, tự động không để ý đến từ “óc heo” kia. Suy nghĩ lại lời nói của bạn, sau đó tán đồng gật đầu một cái.
“Thật là không có gì cậu không dám làm. Chỉ là cậu cũng đã 23 tuổi còn chưa động lòng với bất kỳ một người đàn ông nào, mầm mống tuổi thanh xuân của cậu không phải đến quá muộn đấy chứ?”
“Ai nói mình không động lòng.”
Tống Mộ Thanh cầm cốc trà xanh, nhấp một hớp nhỏ, thản nhiên nói. Trần Mặc Mặc nhăn long mày không hiểu, không nghe thấy những câu cô nói.
Thời điểm Tống Mộ Thanh học trung học năm hai có coi trọng nam sinh thanh tú lớp bên cạnh. Mỗi tiết đều làm bộ đi ngang qua, cũng giống như những nữ sinh cùng lứa tuổi mắc cỡ từ lớp bên cạnh đi qua. Nhưng một tháng trôi qua, con mắt người ta không hề liếc nhìn cô. Tống Mộ Thanh có chút tức giận, lần đầu cô chủ động lại bị coi thường, thời điểm muốn buông tha cô nghĩ lại, có lẽ cô biểu đạt như vậy người ta không hiểu. Cho nên cô quyết định dứt khoát một lần, viết một bức thư tỏ tình với đầy đủ tình cảm của mình: “Mình là Tống Mộ Thanh, lớp bên cạnh, mình nhìn trúng bạn.”
Rạng sáng ngày thứ hai, Tống Mộ Thanh liền đứng ở trước cổng trường học, chờ nam sinh kia vừa xuất hiện liền mạnh mẽ đem “thư tình” chỉ vỏn vẹn hai mươi chữ nhét vào túi của nam sinh kia. Cô lo lắng đợi nửa tháng nhưng cũng không thấy đáp lại. Chỉ là mỗi lần đi học về khi cô gặp nam sinh kia, người ta lại nhanh chóng tránh thật xa cô, giống như gặp phải lưu manh thổ phỉ vậy. Cô nghĩ người ta có lẽ đã bị cô dọa. Lại cảm thấy đây chính là một sự sỉ nhục trong suốt mười năm cuộc đời. Nếu để Trần Mặc Mặc và Tam Tử biết cô cũng bị cự tuyệt không phải là cười nhạo ch.ết cô sao? Vì vậy ai cô cũng không kể chuyện này.
Đây chính là một vết nhơ trong cuộc đời cô, cô vì chuyện này cũng khó khăn một chút, dĩ nhiên là không đến mức trà không nghĩ cơm không muốn nhưng tim của cô cũng rất khó chịu. Không qua bao lâu, cô đột nhiên phát hiện ra cho đến bây giờ cô cũng không biết tên tuổi của nam sinh kia, sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng nữa.
Theo số tuổi tăng dần, cô hiểu như vậy không phải là thích, thậm chí cô cũng chưa từng động tâm. Cô càng ngày càng hối hận lúc đó cô làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Thật không biết khi đó ánh mắt của cô như thế nào nữa, tại sao lại đi coi trọng người so với đàn bà còn giống hơn cơ chứ? Sau khi lên đại học, bên cạnh cô Trần Mặc Mặc cũng yêu, nhưng Tống Mộ Thanh đối với những người theo đuổi mình không tìm thấy được một người khiến tim cô đập nhanh. Thậm chí đi gần đến những nam sinh cùng lứa, cô thường nói: “Cậu mội đại nam nhân như thế nào lại có thói quen như vậy? Đứa trẻ ba tuổi cũng không ngây thơ như cậu.”, “Anh em, nói mớ gì giữa ban ngày vậy?”
“Ai, với tình trạng như cậu như thế này rát có thể khi ba mươi tuổi cậu vẫn còn vườn không nhà trống nha. Có hay không muốn mình giới thiệu cho mấy thanh niên tuổi trẻ anh tuấn giúp cậu?” Trần Mặc Mặc đụng đụng bả vai cô, nháy mắt mấy cái.
“Đừng, chính cậu giữ cho mình đi.” Tống Mộ Thanh vội vàng cự tuyệt.
Loại chuyện làm mai như thế này, Trần Mặc Mặc đã từng có một thời gian đặc biệt yêu thích. Một khi cô biết một người còn cô đơn, kể cả có cách cả Thái bình dương cô cũng gọi điện cho người ta nói cô có một đống bạn nam tuấn tú hay là mỹ nứ độc thân, đem hết khả năng tác hợp cho người ta. Nhưng những người được cô tác hợp dù là nam nữ hay là nam nam cuối cùng cũng là mỗi người đi một ngả.
Tống Mộ Thanh gọi phục vụ lấy ví tiền Trần Mặc Mặc ra tính tiền, cũng hết sức hào phóng cho tiền boa, cầm túi xách đi ra ngoài. Trần Mặc Mặc đi phía sau lảm nhảm: “Mình có một anh họ ở xa, là độc tôn của em họ cậu mình. Đang đi học ở nước Anh, trước kia anh ấy có một bạn gái Đức quốc tịch Mỹ, chia tay, sau lại có một bạn gái có huyết thống pha trộn giữa Italy và Canada, sau lại chia tay. Vì vậy anh ấy đi Pháp, chuẩn bị ở đó tìm người Trung Quốc kết hôn……”
Rốt cuộc đây là chuyện gì nha? Tống Mộ Thanh liếc mắt.
“Mình cảm thấy vô luận từ ngoại hình đến nội tâm, hai người các cậu đều rất thích hợp, có phải cậu lo không nhìn thấy anh ấy? Mặc dù nước Pháp có xa, nhưng cũng có thể ***** nha.”
“Người anh họ kia của cậu vừa nghe cũng biết đầu óc có vấn đề, vì tương lai thiếu niên nhi đồng nước ta đều thông minh, hay là thôi đi.”
Đang nói, đột nhiên phía trước, bên trái có một người phụ nữ gọi Tống Mộ Thanh.
“Thật xin lỗi, mới vừa vô ý nghe được các em nói chuyện. Em đi xem mắt? Em cùng Khiêm tử có chuyện cãi nhau hay sao?” Ôn Nhã hỏi.
Tống Mộ Thanh nhất thời có cảm giác tự mình làm bậy nhất định không thể sống. Cô mới vừa nói với Trần Mặc Mặc cô và Lận Khiêm không có gì, lúc này chị họ của Lận Khiêm lại xông ra trước mặt hỏi cô có phải cùng Lận Khiêm giận nhau. Trần Mặc Mặc phản ứng chậm hơn một chút, không phản ứng kịp được cái người gọi “Khiêm tử” là thần thánh phương nào. Nhưng không lâu sau cô liền bừng tỉnh hiểu ra, quay đầu nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh, trong mắt tất cả ý là “Cậu lừa mình”, ánh mắt buồn bã.
Tống Mộ Thanh ý bảo cô bình tĩnh chớ nóng, nhìn sau lưng Ôn Nhã còn có mấy người phụ nữ khác, nói với cô: “Chúng em vừa mới nói giỡn thôi. Chị cùng bạn ăn cơm ở chỗ này ạ? Vậy thì không quấy rầy chị nữa.”
“Không có gì, vừa vặn bọn chị cũng muốn rời đi.” Ôn Nhã kéo cô, lại hỏi: “Em chiều nay có rảnh không?”
Tống Mộ Thanh không biết cô muốn làm gì, ánh mắt hướng về cô tỏa sáng lấp lánh, khiến cô có cảm giác rơi vào biển rộng không lối thoát, trên mặt cười khiến cô không thể mặt không đỏ tim không đập mà nói ra hai từ “không rảnh”. Nhắm mắt nói có rảnh rỗi.
Khi cô nói xong hai chữ kia liền nhìn thấy trong mắt Ôn Nhã thoáng hiện lên ý cười “gian kế đã được thực hiện”.
“Vậy thì tốt, chị muốn đến chỗ bộ đội của Khiêm tử, em rảnh thì cùng đi luôn chứ?” Nói xong cô còn dùng ánh mắt hỏi thăm Trần Mặc Mặc.
Trần Mặc Mặc không có tiền đồ, vừa nghe thấy hai chữ thần bí “bộ đội” liền rục rịch ngóc đầu dậy. Vừa nhìn cũng đã thấy ý tứ muốn ngay lập tức lôi cô đi: “Tốt tốt, chúng ta cùng đi nha. Thanh Thanh Thanh Thanh, đi đi nha……”
Tống Mộ Thanh trừng mắt nhìn bạn, vuốt vuốt lỗ tai, sau đó quay đầu lộ vẻ khó xử với Ôn Nhã: “Nhưng……”
“Em yên tâm, đã nói là bọn chị mang em đi, Khiêm tử không dám nói gì đâu.” Ôn Nhã khẳng định nói.
Tống Mộ Thanh gật đầu một cái, khóe miệng nâng lên, cười cười. Nhưng trong lòng không có được vẻ bình tĩnh như vậy. Trong lòng lo lắng nhìn Trần Mặc Mặc giống như một đứa trẻ đang nhảy lên vui sướng kia, trên mặt còn có hai vết đỏ ửng khả nghi.
* Brad Pitt tên thật là William Bradley Pitt sinh ngày 18 tháng 12, 1963 tại (Shawnee, Oklahoma, Hoa Kỳ) là diễn viên Mỹ và là một nhà sản xuất phim. Brad Pitt được bình chọn là một trong những người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới. Brad nhận được ba đề cử cho giải Oscar và nhận được một giải Quả cầu vàng