Chương 93: TG5: Giai Nhân
“Một nha hoàn thôi, xem nàng ta có thể làm gì?”
Thi Hồng Khấu không để bụng, nàng đi lên phía trước, vốn ở địa vị cao. Sau khi xuyên qua , thân phận cũng không tầm thường nên có vài phần tâm cao khí ngạo.
Lại là nha hoàn đẹp, cũng trốn không được kết cục lấy sắc thờ người mà thôi.
Ngũ công chúa lại rất có hứng thú:
“Mạnh phủ này không có cô nương cùng tuổi, xiêm y nha hoàn kia lại không tầm thường, tay cầm hộp đồ ăn, ta đoán không chừng là người bên người của Mạnh Trường Khác kia.”
Từ trong miệng Tam ca nàng đã nghe qua miêu tả, nghe nói là người cực kỳ hung ác, nàng lại chưa từng gặp qua, lúc này liền nổi lên ý muốn nhìn bộ mặt “Tiểu nhân âm hiểm” kia.
Thi Hồng Khấu nghe nàng nói Mạnh Trường Khác như vậy, mày nhíu lại, đè ép giọng bất mãn nói:
“Công chúa chớ có quan tâm nhiều như vậy, hiện giờ hắn đã là một phế nhân, coi như là ở ác gặp dữ đi.”
Nàng cực kỳ chán ghét Mạnh Trường Khác, uổng cho cái da mặt, bên trong là bụng dạ âm hiểm, đào hoa. Trước kia nghe nói thông phòng bên người hắn không ít, xem bộ dáng nha hoàn kia, cũng đã biết được một vài điều.
Tròng mắt ngũ công chúa chuyển động, nàng xưa nay kiều quý, muốn cái gì thì làm thế nào cũng phải được cái đó ,Thi Hồng Khấu không vui, cũng không thể ngăn cản hứng khởi nhất thời của nàng.
Theo quy củ mà nói, nữ khách tự tiện đến hậu viện của gia chủ, nếu không có người bồi là gia chủ không biết lễ nghĩa. Ngũ công chúa trộm kéo Thi Hồng Khấu không tình nguyện đuổi theo bước chân Lê Sân.
Thi Hồng Khấu không nghĩ nàng sẽ hành động như vậy, sắc mặt khẽ biến liền cản nàng lại. Nhưng ngũ công chúa che miệng nàng lại, kéo nàng đi. Thi Hồng Khấu không kịp đề phòng, chờ nàng phản ứng lại, đã không còn kịp nữa rồi.
Nàng chỉ có thể nhanh chóng nghĩ ra chủ ý ứng phó, mặc kệ như thế nào cũng muốn mình không liên quan đến việc này. Nghĩ như vậy, nàng liền nhìn ngũ công chúa một cái, trong mắt hơi trầm xuống.
Bất quá ngũ công chúa cũng biết đúng mực, chỉ lẳng lặng đi theo, cũng không lên tiếng.
Lê Sân một đường đi vào trong viện, vừa mới tính gõ cửa, liền thấy Mạnh Trường Khác đẩy cửa, ngồi trên xe lăn, cùng nàng đối mặt.
Lê Sân cả kinh, lát sau vội vàng đem hộp đồ ăn đặt ở một bên, chạy vào lấy áo choàng ra, khoác ở trên người hắn.
“Gia thân thể người còn chưa khỏi hẳn sao lại đi ra ngoài.”
Nàng trách cứ, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Mạnh Trường Khác cúi đầu, thấy nàng nửa quỳ ở trước người mình, trên búi tóc đen nhánh chỉ cài một cây trâm mộc mạc không có thêm trang sức khác, tự nhiên nổi lên vài phần hứng thú duỗi tay rút trâm ra.
Hắn tưởng rằng cây trâm kia chỉ là trang trí không nghĩ tới vừa rút trâm ra, tóc Lê Sân xõa ra rơi xuống phủ kín sống lưng nàng.
Ánh nắng như vì nàng mà nhu thuận chiếu xuống, trên mặt nàng còn đang kinh ngạc. Mặt tinh xảo hiện giờ càng lả lướt, chưa bao giờ xinh đẹp hiện lên rõ ràng như vậy.
Mắt hàm xuân thủy, miệng anh đào nhỏ nhắn, giống như hoa mềm làm say lòng người.
Ngực Mạnh Trường Khác hơi dừng lại, rồi lại nhảy dựng lên thật mạnh.
Lê Sân lúc này còn bất mãn lẩm bẩm, nắm lấy sợi tóc tán loạn của mình, muốn búi tóc lên. Nàng vấn tóc đơn giản như vậy, bởi vì để tiện khi nấu ăn.
Vài sợi tóc vương ở trên cổ như ngọc của nàng, hai mắt long lanh khiến nhân tâm người khác ngứa ngáy.
【Độ chân tình công lược nhân vật + , độ chân tình nhân vật trước mắt 59】
Lê Sân đang luống cuống tay chân đột nhiên được hệ thống nhắc nhở sửng sốt, động tác trên tay dừng lại.
Lê Sân:?_? Hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến nàng cứ tưởng là đang mơ.
Tâm tư Mạnh đại mỹ nhân tự dưng biến hóa, làm nàng theo không kịp.