Chương 124: TG6: Ôm

Editor:SaladRau
Lê Sân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cô chưa bao giờ có biểu tình phẫn nộ như vậy.
Đôi mắt đã từng nhu hòa kia tràn ngập đau đớn bất kham, sắc bén làm hắn không tự giác quay đầu đi. Kỳ thật trong toàn bộ chuyện này, người vô tội nhất là Lê Sân.


Cô rất thông minh, hiểu rõ lập trường của mình, sẽ chọn nhường nhịn, vì lấy đại cục làm trọng mặc kệ La Quân sẽ càng quá quắt hơn nữa. Làm con dâu của La gia, kỳ thật Lê Sân đã dốc hết toàn lực.


Nhưng hắn vẫn không thể mặc kệ cô rời đi, tính ích kỷ lãnh khốc của hắn cũng thế, hắn biết, Lê Sân sẽ không về nhà cầu cứu, đây là tôn nghiêm cuối cùng của cô.
“Các người thế nào cũng phải làm như vậy sao?”


Lê Sân nghẹn ngào nói, cô vẫn luôn chịu đựng không có rơi nước mắt, rốt cuộc lúc này nhịn không được. Từng viên nước mắt từ trong hốc mắt của cô lăn xuống dưới, nhỏ giọt xuống cằm, có loại xinh đẹp kinh tâm động phách.


“Tôi đã chịu đựng đủ rồi, chịu đựng các người năm lần bảy lượt làm lơ tôi, lợi dụng tôi!”


Cô cơ hồ gào rống lên, cảm xúc tích góp mấy ngày trong nháy mắt liền bộc phát ra. Cô xé rách quần áo La Luân, dùng hết sức lực nắm chặt tay đánh hắn, cuối cùng lại chỉ làm mình đau đớn thôi.
Trên người La Luân không đau không ngứa, mặc cho cô phát tiết.


available on google playdownload on app store


Lê Sân đánh mệt mỏi, đôi tay nắm chặt thả lỏng ra, cả người ỷ lại vào trong lòng ngực hắn, khóc không thành tiếng.


La Luân cứng đờ, muốn duỗi tay đẩy cô ra nhưng cúi đầu lại nhìn thấy thân ảnh cô gầy yếu co lại thành một đoàn. Sợi tóc đã hỗn độn, đôi bàn tay trắng tinh không tì vết kia lúc này đã phiếm hồng, hắn nhìn thấy vậy liền không hạ thủ được.


Làm một nam nhân, đặc biệt là nam nhân giống hắn, ít nhiều đều không còn có tâm tư thương hương tiếc ngọc, chỉ nhìn một cách đơn thuần người nọ là ai.


Mắt màu xanh biếc thoáng buông xuống, từ thâm thúy chuyển về hình dáng ôn nhu có một loại hấp dẫn trí mạng. Hàng mi dài nồng đậm khẽ run, biểu hiện ra tâm trạng phức tạp khó có thể miêu tả được của hắn.
“Tôi thật sự đã quá mệt mỏi…”


Nước mắt Lê Sân thấm ướt áo sơmi hắn, cỗ khí nóng kia thực nhanh trở nên lạnh lẽo, kề sát ở trên ngực.
Tay La Luân giật giật, thoáng nâng lên, lại do dự buông xuống.


Sống lưng Lê Sân run rẩy, dáng người nàng đã gầy đi rất nhiều. Từ khi tới La gia, cô liền không có một ngày sống yên ổn—— đương nhiên, đây là ký ức nguyên thân lưu lại.


Không biết có phải bởi vì bóng dáng này thực sự quá đáng thương hay không, La Luân thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn giơ tay vỗ vỗ sau lưng Lê Sân.


Cô quá gầy, cách áo ngủ đều có thể sờ thấy xương cứng rắn. Mặt trứng ngỗng đã từng hoàn mỹ hiện tại đã gầy cằm nhòn nhọn, La Luân nghĩ, có lẽ cô thật sự đã nếm không ít đau khổ.


Cảm nhận được hơi ấm Lê Sân theo bản năng càng xích lại trong lòng ngực hắn một chút nữa. La Luân nhấp nhấp môi, cúi đầu nhìn cái ót của cô, hít một hơi thật sâu.
Không phải chỉ là một cái ôm thôi sao?


Đôi tay hắn đem cả người Lê Sân bao vào trong lòng ngực, Lê Sân cao một mét bảy, lại vừa đúng lúc dán ở trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn trong ngực hắn, cùng với xúc cảm mềm dẻo rắn chắc của cơ bắp.


La Luân chưa có dùng lực nhiều nhưng Lê Sân đã cảm thấy hắn ôm chặt. Sống lưng hắn thực dày rộng, hương vị nước hoa Cologne còn có thêm hương chanh tươi mát thoải mái quanh quẩn ở giữa mũi nàng.
Người nam nhân này, thật sự làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn.


Không phải là dáng người gần như cực phẩm của hắn, cũng không phải khuôn mặt lai phong tình tuấn mỹ kia. Mà chính khí chất hắn tỏa ra, làm cô lưu luyến không quên.
Cho nên cô thấp thỏm cầm lấy áo hắn, sợi tóc mềm xốp chôn bên cổ hắn, giống như là động vật đáng yêu lông xù nào đó đang làm nũng.


Loại cảm giác này, kỳ thật cũng không khó chịu lắm.
La Luân nghĩ như thế.






Truyện liên quan