Chương 125: TG6: Say Rượu

Sự kiện ngày ấy đi qua, Lê Sân yên lặng thật lâu.
Nóng vội thì không thành công, cô cũng không phải đứa ngốc, rốt cuộc giữa bọn họ còn có một khoảng cách thân phận lớn. Mà tính cách của La Luân thì nếu không phải có tình cảm sâu đậm, hắn quyết định sẽ không vượt qua ranh giới này.


Cho nên mấy ngày nay La Luân đều không thấy Lê Sân, buổi sáng thì cô ngủ say. Mỗi đêm khi hắn trở về thì cô cũng ở trong phòng không ra ------ thật giống như là không có ý kháng nghị.


La Luân thẹn trong lòng, tự nhiên sẽ không nói gì thêm. Cho nên hắn chỉ ngẫu nhiên hỏi thăm Lê Sân vài câu, lại không có ý phá vỡ tình trạng này.
Chờ đến lúc Lê Sân cảm thấy 2 bên đều bình tĩnh là thời điểm cần tới chất xúc tác nhất.


Đêm nay, La Luân trở về muộn. ƯỚC chừng tới rạng sáng mới về, một thân mệt mỏi cùng phong trần.
Khi vừa vào cửa, hắn liền ngửi thấy một ít mùi không đúng.


Đèn quầy bar được mở ra, có thể nghe rõ âm thanh chén rượu va chạm mặt bàn. Hắn nhíu mày, thay đổi hướng đi vào bên trong, bước chân tự giác nhẹ nhàng.


Lê Sân đưa lưng về phía La Luân, đầu tóc rối tung ở sau người. Tóc nàng thật đẹp, không nhuộm màu, nhu thuận buông xuống, bị ánh đèn chiếu xuống thành quầng sáng.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, cánh tay mảnh khảnh lõa lồ ra bên ngoài, so với thời tiết ngày xuân thì cũng quá mức đơn bạc.


available on google playdownload on app store


Cô ngừng uống chén rượu trong tay, bên cạnh còn lưu lại một cái bình rỗng, bóng dáng cô ngã trái ngã phải, xem chừng là đã uống quá nhiều.
La Luân theo bản năng bước chân nhanh hơn, chờ đến lúc đi đến cạnh người Lê Sân, hắn mới biết tình thế so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.


Lê Sân đã say hồ đồ,khuôn mặt đỏ bừng, hai tròng mắt nửa khép nửa mở, trong miệng còn thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó.
Cẩn thận nghe thì biết cô mắng mình hỗn đản.


La Luân có chút buồn bực thở dài, nhìn quần áo cô, hắn liền dùng áo khoác bao bọc kín mít cả người cô lại. Có lẽ là cảm thấy ấm áp, Lê Sân chép chép miệng rồi ngủ.
Người hầu đều đã ngủ, hiện chỉ còn một mình hắn.


Sau một lúc do dự, hắn cong lưng, ôm Lê Sân cùng với toàn bộ quần áo lên. Cô nhìn cao gầy nhưng trọng lượng lại quá nhẹ vượt qua tưởng tượng của hắn. Nhớ lại vừa rồi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô, tâm của hắn liền mềm nhũn.
Gần đây, hắn giống như rất dễ mềm lòng.


Hắn không cần dùng chút sức nào để ôm cô lên cầu thang, mà trong quá trình này, cả người Lê Sân tựa như một đoàn bọt biển, từ lúc mới bắt đầu cuộn tròn, đến phía sau cả người lại là dần dần duỗi mở thân ra.


Hai tay trắng như tuyết từ khuỷu tay hắn duỗi ra, bại lộ ở trong không khí lắc qua lắc lại. La Luân phải lấy tay thu lại cánh tay cô, ôm cô sát hơn một ít, miễn cho cô bị rơi xuống.


Váy ngủ của cô mặc là tơ tằm cho nên trơn không ôm hết được ,từ lúc hắn bế cô lên nó đã chậm rãi cuốn lên trên. Chờ đến khi La Luân đặt cô lên trên giường, chiếc váy ngủ đã cuốn tới tận vòng eo, qυầи ɭót ren màu trắng hiện ra trước mặt hắn.


Dưới vòng eo là bụng nhỏ bình thản , chất liệu ren mỏng manh ,hoa văn như xuyên thấu qua làn da. Chỉ có chỗ tư mật bị bịt kín trong một mảng vải dệt, giống như dụ dỗ người khác vạch trần tầng khăn che mặt thần bí kia.


Chỗ kia hơi bao lấy, hình dạng cũng thập phần mỹ diệu. La Luân chỉ liếc mắt tới một cái, liền lập tức không nhìn nữa.
Hắn muốn kéo váy ngủ của cô xuống nhưng tay vừa mới chạm được góc váy, đã bị bàn tay trơn trượt hơi lạnh dịu dàng cầm lấy.


La Luân cả kinh, vội vàng ngước mắt lên nhìn, lại vừa vặn đụng phải tầm mắt của Lê Sân.
Mắt cô vẫn bao trùm một tầng mông lung, không biết là đã thanh tỉnh hay vẫn chưa thanh tỉnh.






Truyện liên quan