Chương 21: Việc xấu trong nhà (hạ)
Bạch Lưu Thanh sủng nịch cùng vui mừng nhìn Bạch Tâm Nhị mắt mở to do giật mình nhưng không nói lời nào, lại liếc Bạch Tâm Nhu nói:“Tĩnh vương sẽ chọn cái gì, ngươi đoán không được? Đa số nam nhân, trong mắt mỹ nhân sao sánh bằng giang sơn.”
“Cái gì?” Suy đoán của Bạch Tâm Nhu rốt cục trở thành sự thật, nàng hai chân như nhũn ra, chậm rãi dựa vào chiếc ghế bên cạnh, gắt gao cắn môi dưới, trầm giọng nói:“Hắn không phải nói chỉ cưới một mình ta sao, làm sao có thể đáp ứng điều kiện của điều Hoàng Thượng?”.
Nàng không tin, Tĩnh vương khẳng định là bị ép buộc, nghĩ vậy, nàng nhanh chóng nâng mắt, hướng Bạch Tâm Nhị bên cạnh nhìn qua, con ngươi đen chứa đầy hàn quang lạnh như băng, bắn thẳng đến hướng Bạch Tâm Nhị.
Bạch Tâm Nhị không chút yếu thế trả lại cho Bạch Tâm Nhu một cái ánh mắt lạnh như băng, khi Bạch Tâm Nhu trừng lớn ánh mắt không phát hiện phụ thân cũng đang nhìn nàng, Bạch Tâm Nhị lập tức đồng tình nhìn về phía Bạch Tâm Nhu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, cái gì cũng không nói.
Nàng cũng thật là phúc hắc mà !
Bạch Lưu Thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tâm Nhu liếc mắt một cái, trước mặt ông còn dám khi dễ Tâm Nhị.
Lúc này, Khương sườn phi mời Liễu ma ma cùng Thành thái y cũng lần lượt tới rồi, Thành thái y còn mang theo chỉ bạc, cái hòm thuốc đến, vừa đến liền hướng Bạch Lưu Thanh hành lễ.
Bạch Lưu Thanh cũng hướng Thành thái y đồng dạng chắp tay,“Mời Thái y vì tiểu nữ nhìn xem, nàng thật ra có mang thai hay không.”
“Cái này vì tam tiểu thư bắt mạch.” Thành thái y tuổi khoảng chừng bốn mươi, bộ dáng thành thục quả cảm, đưa tơ hồng cho nha hoàn đem tơ quấn trên cổ tay Bạch Tâm Nhu xong, ông mới bắt đầu cầm lấy tơ hồng, híp mắt tinh tế chuẩn đoán mạch.
Bạch Tâm Nhu sắc mặt có chút khẩn trương, bên ngoài nói nàng như vậy, nàng sợ Thành thái y cũng sẽ chuẩn đoán nàng mang thai.
Khương sườn phi, Ninh thứ phi, Bạch Lưu Thanh mọi người đều sốt ruột, chờ mong nhìn thành Thái y, Thành thái y cẩn thận cầm tơ hồng bắt mạch, trên mặt cũng từ từ thay đổi, lúc này buông tơ hồng hướng Bạch Lưu Thanh chắp tay nói:“Dực vương, tam tiểu thư vẫn chưa mang thai, bên ngoài truyền có thể là lời đồn.”
“Thật sao?” Bạch Lưu Thanh thế này mới nhẹ nhàng thở ra, Khương sườn phi vẻ mặt kinh hỉ, Ninh thứ phi cũng thả lỏng tâm tình, Bạch Tâm Nhu giống như được rửa sạch oan khuất vẻ mặt vui sướng, tất cả mọi người cao hứng, Bạch Tâm Nhị tươi cười cũng không kém.
“Nếu không mang thai, khẳng định có người hại Tâm Nhu, lão gia, người nhất định phải vì Tâm Nhu làm chủ, đem cái người hãm hại Tâm Nhu kia bắt lại.” Khương sườn phi vừa nói, vừa ở trong đầu suy nghĩ những người mình đã đắc tội, nghi ngờ nhìn về phía Bạch Tâm Nhị vẻ mặt nhu thuận.
Liễu ma ma lại mang theo Bạch Tâm Nhu đến phòng trong nghiệm thân, chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Bạch Tâm Nhu đỏ bừng bị Liễu ma ma kéo ra, Liễu ma ma hưng phấn chạy đến bên người Khương sườn phi, ở bên tai bà ta lặng lẽ nói vài câu, Khương sườn phi hé ra nét mặt già nua nhất thời cười đến giống đóa hoa nhỏ.
Chờ Liễu ma ma cùng thành Thái y đi rồi, Khương sườn phi hướng Bạch Lưu Thanh, khí hận nói:“Lão gia, Liễu mẹ nói, Tâm Nhu vẫn còn trong sạch. Đều đã nghiệm qua, lão gia nhất định phải thay nữ nhi tìm về thanh danh.”
Ninh thứ phi cũng vẻ mặt lo lắng nói:“Đúng vậy, nếu tam tiểu thư gặp chuyện không may, khác các vị tiểu thư đều bị liên lụy, các vị tiểu thư khác còn chưa lấy chồng đâu!”
Lúc này, Bạch Tâm Nhu trong đầu tựa hồ nghĩ đến cái gì, nàng nhanh chóng hướng Bạch Tâm Nhị liếc qua, nàng rõ ràng vừa rồi thấy trong mắt Bạch Tâm Nhị chứa đầy mũi nhọn, nhớ chuyện nàng kêu Hiệp Vãn Tình làm, còn có vừa rồi Nguyệt Nga chạy về báo tin, nhân tiện nói việc Chu Vân, Lam Vân ở trên đường lớn bị Bạch Tâm Nhị nhục nhã.
Nàng nhất thời cảm thấy, là nàng quá coi thường nữ nhân ngốc nghếch này, vừa rồi nàng sớm nên hoài nghi khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tâm Nhị, việc này nói không chừng cùng nàng ta có liên quan, bởi vì Bạch Tâm Nhị thanh danh không có, nàng ta muốn hủy thanh danh của nàng để báo thù.
Nghĩ đến đây, Bạch Tâm Nhu một phen đi đến trước mặt Bạch Tâm Nhị, tức giận chỉ vào nàng nói:“Ta đã biết, nhất định là ngươi, là ngươi ở bên ngoài tung tin đồn ta mang thai, có đúng hay không?”
Bạch Tâm Nhị con ngươi đen thui sáng trong suốt, không gợn sóng cũng không sợ hãi cùng Bạch Tâm Nhu đối diện, trầm giọng nói:“Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung, ngươi đắc tội nhiều người như vậy, cùng ta có quan hệ gì?”.
Bạch Lưu Thanh nhìn thấy nữ nhi bộ dáng trấn định như thế, trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc, rất nhanh, nghi hoặc liền biến mất không thấy, mà chuyển thành thưởng thức.
Nữ nhi của ông khi nào thì trở nên trầm ổn như thế?
“Ngươi!” Bạch Tâm Nhu tức giận chà chà chân, tay chỉ vào mặt Bạch Tâm Nhị rống to,“Còn nói không phải ngươi? Là do ngươi hận Chu Vân, Lam Vân nói ngươi bị chồng ruồng bỏ, sau đó khiến cho các nàng tung tin đồn về ta, đúng hay không?”
Bạch Tâm Nhị thế này như mới bừng tỉnh hiểu ra con mắt giảo hoạt đảo qua, che miệng cả kinh nói:“Ngươi làm sao mà biết Chu Vân, Lam Vân, chẳng lẽ, là ngươi phái các nàng ở trên đường hủy thanh danh của ta?”.
“Ngươi nói cái gì, ta không có!” Bạch Tâm Nhu nhất thời không thể cãi lại, thu hồi tay, bất quá hiện tại nàng càng thêm tin tưởng, người tung tin đồn nàng mang thai chính là Bạch Tâm Nhị vẻ mặt đạm mạc trước mặt nàng đây.
“Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ......” Bạch Tâm Nhị cố ý suy tư một chút, liền nâng mắt hướng phụ thân bên cạnh, cả người trầm ổn từ từ nói:“Phụ thân, hôm nay trên đường, nữ nhị bị hai nha hoàn Chu Vân, Lam Vân là nha hoàn bên người của nữ nhi hộ bộ Thượng Thư, Hiệp Vãn Tình nhục nhã một chút, lúc ấy có rất nhiều người ở đấy, bọn họ còn nói nữ nhi là người bị chồng ruồng bỏ không ai muốn lấy, rồi còn tung tin đồn không hay về nữ nhi, do tức giận nên con có đánh bọn họ. Sau đó liền về phủ, chợt nghe thấy tin Tam tỷ mang thai, theo nữ nhi thấy, việc này có chút kỳ quái. Nha đầu của Hiệp Vãn Tình có thói quen nói xấu người khác, hơn nữa nữ nhi còn nghe nói Hiệp Vãn Tình cũng thích Tĩnh vương, nói không chừng chuyện của Tam tỷ cũng là do các nàng tung tin đồn, như vậy Hiệp Vãn Tình liền một hòn đá trúng hai con chim, đem thanh danh của nữ nhi cùng Tam tỷ hủy hoại, cứ như vậy nàng sẽ đoạt được Tĩnh vương. Chưa hết, nàng còn thừa dịp nữ nhi cùng nha hoàn của nàng tranh chấp mà đem tội danh hãm hại tỷ tỷ đổ lên đầu con, thật là oan uổng mà.”
Hừ, lần này trước tha cho Bạch Tâm Nhu một mạng, nàng sở dĩ đem chuyện chuyển hướng Hiệp Vãn Tình, chính là tạm thời không muốn cùng Bạch Tâm Nhu đối chọi gay gắt, chó bị dồn đến đường cùng sẽ cắn ngược trở lại mình, huống chi chỉ với mấy lời đồn này cũng đủ khiến Bạch Tâm Nhu bị thương nặng.
Hiện tại cho dù phụ thân biết là Bạch Tâm Nhu kêu nha hoàn của Hiệp Vãn Tình đi nói xấu nàng, thì phụ thân cũng sẽ không phạt nặng nàng ta, hơn nữa, như vậy sẽ làm cho Chu Vân, Lam Vân khai nàng ra, đến lúc đó nàng sẽ gặp rắc rối.
Thấy Bạch Tâm Nhị đem chuyện chuyển hướng Hiệp Vãn Tình, Bạch Tâm Nhu giống như nửa tin nửa ngờ, nàng còn tưởng rằng Bạch Tâm Nhị sẽ khai nàng ra, không nghĩ tới nàng ta nhưng lại không nhắc tới nàng.
Bạch Tâm Nhị này, rất kỳ quái.
Lời đồn này rốt cuộc là do Bạch Tâm Nhị hay Hiệp Vãn Tình phái người nói ?
Tuy rằng nàng chán ghét Bạch Tâm Nhị, nhưng không thể phủ nhận lời nàng ta nói rất có lí, Vãn Tình đúng là có thích Tĩnh vương, hơn nữa nàng và Vãn Tình là tỷ muội đồng ý cùng hầu hạ Tĩnh vương, như vậy suy nghĩ của nàng ta nàng như thế nào lại không rõ, nói không chừng nữ nhân ngốc nghếch này lại đoán đúng, tin đồn này có lẽ thật sự là do Vãn Tình phái người nói.
Sau khi Bạch Tâm Nhị nói xong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng, trong đó Bạch lão gia lại có vẻ mặt vui sướng, nữ nhi của ông phản ứng đã giống người bình thường rồi, hơn nữa lá gan cũng trở lên lớn hơn.
Chẳng lẽ, người thật sự sẽ có vô cùng tiềm năng có thể phát ra?
Nếu là ở trước kia, Tâm Nhị nào dám đánh người khác, vừa rồi nghe được nàng nói đánh hai nha hoàn kia, ông thiếu chút nữa không tin, hãy nhìn nữ nhi kia bộ dạng bình thản ung dung, khiến ông không thể không tin.
“Làm sao có thể là Vãn Tình, nàng cùng chơi với ta từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối không thể là nàng.” Bạch Tâm Nhu cắn môi, vừa nói xong lại cảm thấy Bạch Tâm Nhị phân tích đúng, nàng không tin nữ nhân ngốc nghếch này lại có khả năng đoán đúng như thế.
“Đủ!” Bạch Lưu Thanh lạnh lùng phất tay áo, buồn bực nhìn hướng Bạch Tâm Nhu,“Ta sẽ phái Thành thái y đi làm sáng tỏ lời đồn hôm nay, cũng sẽ đem người đứng phía sau bắt lại. Nhưng là, nếu không phải ngươi bình thường không biết kiểm điểm, người khác sẽ nói ngươi như vậy? Thật tốt trở về phòng suy nghĩ, không có sự cho phép của ta không được ra ngoài.”
“Cha!” Bạch Tâm Nhu tuy đầy bụng ủy khuất, cùng bất đắc dĩ nhưng thấy trên mặt phụ thân vẫn còn tức giận, nàng đành phải không tình nguyện hành lễ, lôi kéo đám người Khương sườn phi vẻ mặt mờ mịt không hiểu lui xuống.
Chờ sau khi mọi người lui xuống, Bạch Lưu Thanh kêu Bạch Tâm Nhị ở lại trong phòng, ông nhìn về phía nữ nhi cao gầy hào phóng trước mặt, trong mắt hiện ra một chút dị sắc,“Tâm Nhị, hôm nay con thật không giống với bình thường.”
Bạch Tâm Nhị sớm biết phụ thân sẽ hỏi như vậy, liền lộ ra một nụ cười tươi đẹp như cảnh xuân, bởi vì mỉm cười, núm đồng tiền liền xuất hiện, nhìn qua làm người ta cảm thấy ấm áp, rất là thoải mái.