Chương 31: Tình cờ gặp gỡ dưới trăng (hạ)
Bạch Tâm Nhị hừ lạnh một tiếng,“Ngươi không biết tuyệt chiêu của ta chính là chân sao? Đá ch.ết ngươi!”
Nói xong, nữ tử lại giơ chân xé gió đá xoáy một cái, thân hình mạnh mẽ giống cá vượt thác mà lên, đồng thời, hai tay nắm thành quyền, nhắm ngay trên người Bạch Tâm Oánh đánh xuống hai quyền.
Hai quyền đánh ra, vừa vặn đánh đến trên hai mắt của Bạch Tâm Oánh, chờ khi Bạch Tâm Nhị thu hồi tay, Bạch Tâm Oánh một đôi mắt to xinh đẹp sớm thành mắt gấu trúc.
“Dám tìm người ám toán ta? Muốn ch.ết!” Bạch Tâm Nhị thấp giọng rủa một tiếng, lại tiến lên, bắt được Bạch Tâm Oánh đang đánh loạn, Bạch Tâm Oánh ngàn lần không nghĩ tới, mình thế nhưng lại dễ dàng bị một nữ nhân ngốc nghếch đánh như thế, nàng luyện võ nhiều năm như vậy, mới được đến thành tích hôm nay, không nghĩ tới, còn không địch lại một chiêu của nữ nhân này.
Mấy quyền đánh ra, đã khiến Bạch Tâm Oánh choáng váng đầu, khuôn mặt mới tốt lại trở thành đầu heo, Bạch Tâm Nhị xuống tay không lưu tình chút nào, càng không cho Bạch Tâm Oánh có một tia cơ hội thở dốc .
Ước chừng đánh thêm vài quyền, Bạch Tâm Nhị mới đem Bạch tâm Oánh cả người xụi lơ ném xuống đất, bóng dáng nàng đắm chìm vào trong màu bạc dưới ánh trăng, con ngươi đen tản mát ra từng trận u quang, hướng trước Bạch Tâm Oánh vẻ mặt xanh tím thở hổn hển nói:“Về sau còn dám chọc ta, ta sẽ cho ngươi ăn dao .”
“Ta......” Bạch Tâm Oánh cả người đầy vết thương, cái miệng nhỏ nhắn do tức giận chu lên muốn mắng người, lại đúng lúc nhịn xuống, nàng biết nếu còn dám mắng, khẳng định lại phải ăn thêm mấy quyền, lúc này nhe răng trợn mắt nói:“Ngươi...... Ngươi đây là dùng cái võ công gì.”
Trong lòng lại đang nói, đây khẳng định là yêu thuật, không hề có kết cấu chỉ đánh loạn một mạch, lại không có chiêu thức gì, chính là đánh, nhưng đòn đánh ra mang lực kinh người, nàng buổi chiều mới trở về phủ tẩy rửa sạch sẽ, vì không muốn bị nhận ra nên đã giả dạng, không nghĩ tới lại bị nữ nhân ngốc nghếch đáng ghét này phá hủy.
“Ngươi không xứng biết.” Bạch Tâm Nhị vỗ vỗ tay, đánh Bạch Tâm Oánh nàng còn ngại bẩn,“Còn không mau cút đi!”
Nàng chính là đem Bạch Tâm Oánh tưởng tượng thành Sầm Đường đã bán đứng mình, còn cần kết cấu cái gì? Bất quá nàng cũng không nghĩ tới Bạch Tâm Oánh buổi sáng mới bị nàng chỉnh đến cả người nhếch nhác lại đổi y phục nhanh như vậy, cũng thật đáng tiếc cho nàng ta đã uổng công tỉ mỉ sửa soạn như vậy .
“Được được, chúng ta đi, chúng ta đều đi.” Hai đại hán vừa rồi thấy qua công phu đánh người của quận chúa, tuy rằng chiêu pháp hỗn độn, nhưng lực đạo lại không hề yếu, ra tay vừa nhanh chuẩn ngoan, còn có tuyệt kỹ phi đao kia, chỉ cần nàng ra tay, hai thanh phi đao liền giống lá rụng liền hướng bọn họ đánh úp lại, bọn họ không dám tưởng tượng, nếu phi đao này bay đến trên cổ mình sẽ có hậu quả gì, đương nhiên sợ tới mức một bên cầu xin tha thứ một bên tè ra quần.
Thấy được ân xá, ba người cả người run run hướng phía trước chạy đi, ngay cả ngựa cũng quên không cần cưỡi. Bạch Tâm Nhị lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nhảy lên con ngựa màu trắng rời đi.
Liếc mắt một cái nhìn lại, xa xa là cánh rừng rậm xinh đẹp, dưới ánh trăng mờ ảo, cánh rừng rậm như được bao phủ một tầng ngân sa mỏng manh, sao rủ xuống màn che trên bầu trời, trăng ôn nhu mà quyến rũ, toàn bộ phía chân trời tựa hồ sáng rọi.
Tại kia chỗ không xa, có một mảnh bị rừng cây quay xung quanh hồ nước, ánh trăng chiếu vào trên hồ nước, đem hồ nước yên tĩnh kia ánh lên sắc tím nhợt nhạt, tử vụ lượn lờ, bốn phía hoa cỏ ngát hương, nhất là những đám hoa dại ôn hòa nở rộ, đúng là tiên cảnh nhân gian.
“Giá!” Bạch Tâm Nhị vỗ nhẹ xuống tuấn mã, giục ngựa tiến lên.
Nhanh đến chỗ hồ nước, là lúc Bạch Tâm Nhị đột nhiên thấy bên hồ phát ra ánh sáng, bằng vào kinh nghiệm hành tẩu nhiều năm bên ngoài của mình thì ánh sáng kia chắc chắn không bình thường .
Lúc này, nàng nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng vỗ lên mặt con ngựa, ý bảo nó an tĩnh lại.
Bỏ ngựa, nàng một mình rón ra rón rén hướng chỗ ánh sáng đi đến, càng đến gần, chỗ kia càng sáng, giống như ánh nắng ban ngày.
Chợt nàng nghe được một trận tiếng bước chân rất khẽ, là đến từ phía trước kia truyền đến, lúc này nàng nhanh chóng vọt đến sau một khối đá, xuyên thấu qua khe đá hướng phía trước nhìn lại.
Không xem không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng.
Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, trong bóng đêm, mười hai nữ tử mặc áo ngoài màu đen nhìn giống như u linh (u linh đại loại như ma nữ), trên đầu nâng một cỗ kiệu lớn, những nữ tử kia xinh đẹp như hoa, áo choàng trên người ở trong gió lạnh nhẹ nhàng tung bay, trên người như mang khí chất của loài rắn nếu nhìn qua chỉ thấy vẻ đẹp của các nàng.
Chờ Bạch Tâm Nhị đem ánh mắt chuyển qua chỗ cỗ kiệu, nàng đột nhiên mạnh trừng lớn ánh mắt, tuy rằng cách có chút xa, nàng vẫn nhìn ra được người ngồi trên kiệu là một nam tử rất đẹp, hắn mặc một thân quần áo áo tím hoa lệ lưu tinh, thân hình cao lớn với thon dài, còn có một đầu tóc dài màu bạc, nhìn qua vô cùng tuấn mĩ.
Lúc này, bốn phía giống như đột nhiên trở nên âm lãnh hắc ám, cả người nam tử như phát ra từng trận thị sát, làm cho người ta cảm giác giống như đến địa ngục, quỷ dị mà tà mỹ, nhất là khi ánh trăng chiếu vào trên người hắn, làm hắn như càng phát ra thêm ánh sáng ngọc.
Dần dần, cỗ kiệu càng ngày càng gần, Bạch Tâm Nhị có chút khẩn trương nhìn qua, dung nhan của nam tử kia cũng càng ngày càng rõ ràng, làm nàng khi nhìn thấy dung nhan như được khắc ra từ ngọc kia, nhất thời hóa đá tại chỗ, nam tử này, như thế nào cùng Cửu điện hạ Lan Huyễn Thương lớn lên giống nhau như vậy ?
Nhìn vào khí tức, căn bản không phải cùng một người, Lan Huyễn Thương mặc dù cá tính kì quái, nếu đứng ở trước mặt người, chính là một hoàng tử tuấn mỹ không có ngôn từ nào có thể hình dung, mà nam tử trước mắt này, khí tức cường đại, càng giống một một vương giả cao ngạo có huyết thống thuần khiết !
Tinh không ánh sáng ngọc, ám dạ phi mĩ, bốn phía gió lạnh từng trận, khi mười hai nữ tử nâng kiệu tới bên bờ hồ nước, Bạch Tâm Nhị thậm chí nghe được tiếng chuông, tiếng chuông kia thanh thúy dễ nghe, như tiếng hót Dạ Oanh, thị nữ phía sau đều cầm một loại đèn lồng hình rồng, ánh sáng vừa rồi nàng nhìn thấy cũng là từ đèn lồng này phát ra .
Dần dần, cỗ kiệu ở trước hồ nước dừng lại, màn kiệu như cũ phiêu dật lưu luyến, thị nữ cung kính thối lui đến một bên, một thị nữ đứng đầu hướng nam tử khom người nói: “Bệ hạ, đã đến hồ, thỉnh hạ kiệu.”
Bệ hạ? Bạch Tâm Nhị trừng mắt nhìn, nghe phụ thân nói, Lan Thương đại lục chỉ có ba cái quốc gia, Lan quốc, Ngân quốc cùng Duệ quốc, Lan quốc, Ngân quốc hoàng đế đều đã ngoài bốn mươi lăm, chỉ có Duệ đế là trẻ tuổi nhất.
Chẳng lẽ, nam tử này là người năm ấy kinh thế thiên tài -- Duệ đế, Duệ Huyền Đình.
Nghe đồn hắn thần bí khó lường, không ai gặp qua hình dáng của hắn, gặp qua ...... Đều đã ch.ết.
Nghĩ đến câu này của phụ thân, Bạch Tâm Nhị lập tức lù lù bất động đứng ở tại chỗ, nàng cũng không thể phát ra tiếng động, vạn nhất làm cho nam tử nguy hiểm này phát hiện, nàng bất tử cũng phải tàn nửa cái mạng.
Vững vàng, Bạch Tâm Nhị ngừng thở, bình thần ngưng khí, nhưng thấy nam tử kia đạp xuống kiệu lớn. Hắn thân hình cao lớn cao ngất, thon dài vĩ ngạn, vẻ mặt khí vũ hiên ngang, cằm có độ cong hoàn mỹ dựng thẳng cương nghị, giống như thiên nhiên điêu khắc bàn lưu tinh tuyệt luân, gió nhẹ thổi, cổ tay phất nhẹ, liền lại phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Nguyên lai tiếng chuông phát ra từ trên tay của nam tử kia, người cách xa, nàng nhìn không rõ lắm, mơ hồ nhìn đến là chuỗi ngọc màu hồng nằm trên tay của nam tử, tựa hồ chính giữa còn có viên trân châu phát ra ánh sáng ngọc.
Lúc này, bọn thị nữ tất cả đều hờ hững xoay người, đưa lưng về phía hồ nước, hồ nước màu tím, giờ phút này càng thêm yên tĩnh !
Hắn muốn làm cái gì?
Bạch Tâm Nhị năng mắt, thấy khí tức lạnh như băng của nam tử, trong đầu cũng hiện lên hình ảnh Lan Huyễn Thương khi ngủ say thuần mỹ vô tà, hai người bọn họ, bộ dạng thật sự là quá giống, trừ bỏ màu tóc cùng khí tức những thứ khác đều như là một cái khuôn mẫu khắc đi ra .
Nhưng Lan Huyễn Thương là Lan quốc hoàng tử, làm sao có thể trở thành Duệ quốc hoàng đế?
Du , chờ khi Bạch Tâm Nhị phục hồi tinh thần lại, thị nữ đã sớm cởi bỏ áo ngoài màu tím của nam tử, lộ ra áo trong màu trắng. Dưới ánh trăng, con ngươi đen thui thâm thúy của nam tử phảng phất nguy hiểm thị huyết như loài sói, hơi hơi khinh mị, cả người như phát ra khí chất làm người ta sợ hãi không dám tiếp cận, dáng người tinh tráng kia vừa gợi cảm lại vô cùng mị hoặc, bên trên ẩn ẩn có chút mồ hôi.
Nam tử chậm rãi đi tới hồ nước, tóc dài màu bạc nhẹ nhàng tung bay, giống như thần tiên, chờ khi hắn đi đến bên hồ, quần áo trên người cũng tùy theo ném tới trên hồ, lộ ra phần lưng cùng khuôn ngực mười phần co giãn kia, Bạch Tâm Nhị nhìn xem sắc mặt ửng đỏ, nha , dáng người cũng quá tốt, như vậy gọi là gợi cảm sao?
Xôn xao một tiếng, nam tử đã muốn nhập vào trong hồ, ánh trăng chiếu vào trên mặt hồ, cỏ cây yên lặng rung động, giống nhau cũng không dám quấy rầy nam tử vô song kia tắm rửa.
Cũng không biết hắn ở đáy hồ làm gì, chờ khi Bạch Tâm Nhị có chút ngẩn ngơ, nam tử kia giống như tinh linh từ dưới hồ nhảy lên, đứng bên cạnh hồ, trên người hắn quần áo đã chỉnh tề, tốc độ thần tốc, đây không phải cái người bình thường có thể làm được.
Nữ tử vừa rồi lại cung kính đi tới, hướng nam tử chắp tay nói: “Bệ hạ, phải đi sao?”
“Ân!” Nam tử hờ hững nói, mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch lên, ánh mắt như hắc diệu thạch bàn lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình quang mang, khi liếc mắt nhìn cây cối bốn phía ánh mắt lạnh như băng, bay lên kiệu lớn.