Chương 47-3: Tiền mất tật mang (3)
Hành động gần đây của Khương sườn phi thật tích cực, cùng lúc vừa tiếp tục thị sát địch tình, vừa làm việc đến chân không chạm đất, chuẩn bị sai mama quản sự chọn mấy nha hoàn mang đến cho các cô nương.
Bạch Tâm Nhị mới uống xong một ly trà hoa, đã có người đến mời nàng ra tiền viện, chỉnh lại đầu tóc, Bạch Tâm Nhị dẫn Tuyết Thiền, Giáng Hồng, chậm rì rì hướng phía tiền viện đi đến.
Sau khi đến tiền thính, đã thấy đám người Khương sườn phi có mặt đầy đủ, bởi vì chuyện của Lạc Kiều, Khương sườn phi quyết định thay đổi người làm trong phủ, đem những người nàng không quen, hoặc không vừa mắt, và cả những người theo Ninh thứ phi toàn bộ đổi hết, thay bằng tâm phúc của chính mình.
Một trận chiến này, Ninh thứ phi thật sự là đại thương nguyên khí, thời cổ nữ nhân sinh con vốn đã khó, huống chi để có được đứa con này đã không dễ đối với Ninh thứ phi, sau này nếu muốn sinh tiếp, còn phải xem nàng ta có thể lực này hay không, cho nên khi nàng đi vào trong viện, thấy Ninh thứ phi mang vẻ mặt sầu mi khổ kiểm, so với trước kia tiều tụy hơn rất nhiều.
Ở trong sân, có mười hàng nha hoàn mặc tố y đang đứng, mỗi hàng có mười người, tổng cộng một trăm người, bọn nha hoàn hoặc gầy hoặc béo, hoặc đẹp hoặc xấu, có đến từ hoàng cung, có được người thân làm trong phủ tiến cử, có khi là do gia tộc xuống dốc, còn lại là nữ nhi của quan viên phạm tội, tóm lại lai lịch rõ ràng.
Bạch Tâm Nhị nhíu nhíu mày, tùy ý đánh giá hạ nhân ở nơi này, phát hiện bên trong có mấy người bộ dạng đặc biệt nổi bật, với nhan sắc như vậy các nàng có thể tiến cung làm nương nương, đó hẳn là nữ nhi của tội quan, các nàng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, có cuộc sống tốt, bảo dưỡng tốt, bộ dạng tự nhiên cũng tốt, nhưng chính là con mắt nhìn người có chút cao, người người mắt để trên đầu, bộ dạng kiêu ngạo.
Không cam lòng a, đồng dạng là chủ tử, các nàng nhưng lại lưu lạc đến loại tình trạng này, bị bắt đi làm nha hoàn, Bạch Tâm Nhị có thể lý giải là do các nàng không cam lòng.
Các tiểu thư lục tục ngồi vào trên vị trí của chính mình, Khương sườn phi thì ngồi vào chủ vị, Ninh thứ phi ngồi ở phía dưới bên tay trái nàng, vẫn lạnh lùng, không có nửa câu nói nhiều.
Khương sườn phi mắt nhìn Ninh thứ phi, nhẹ nhàng bưng lên tách trà trên bàn, thản nhiên cười nói: “Muội muội đã lâu không thấy, thân thể khôi phục như thế nào?”
Ninh thứ phi vừa nghe, đôi mắt khẽ nhúc nhích, nghĩ rằng, tuy nhi tử của mình không còn, bất quá vẫn được vương gia sủng ái, muốn mang thai đứa nhỏ, về sau còn có cơ hội, nếu tại đây trước mặt nữ nhân này lộ vẻ yếu đuối, về sau trong phủ địa vị của nàng càng xuống thấp.
Nghĩ đến đây, Ninh thứ phi trên mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt, cố ý xoa bóp thắt lưng, hướng Khương sườn phi cười nói: “Thân thể muội luôn luôn tốt lắm, hơn nữa có vương gia suy nghĩ chăm sóc, đã sớm tốt, ha ha.”
Khương sườn phi vừa nghe, sắc mặt rõ ràng từ trắng chuyển xanh, bất quá như cũ trấn định nói: “Muội muội cũng thật là, hài tử mới mất, nhanh như vậy liền hưởng thụ cá nước thân mật, sẽ không sợ thân mình bị hỏng, ngươi không làm thất vọng cốt nhục của vương gia?”
“Cái này không nhọc tỷ tỷ lo lắng, vương gia nói, chỉ cần là hài tử do ta sinh, ta sinh bao nhiêu đều có thể. Nhưng thật ra tỷ tỷ, đã lâu không có hầu hạ vương gia, lại dần dần già đi, tỷ nên điều dưỡng thân mình cho thật tốt.” Ninh thứ phi nói xong, lấy khăn tay che miệng ha ha cười không ngừng. Cười đến Khương sườn phi tức giận dâng lên.
“Di? Lần trước nghe nói vương gia muốn thăng ngươi làm chính phi, như thế nào còn không có hành động, không phải là vương gia chỉ nói đùa?” Khương sườn phi kinh hô một tiếng, hướng Bạch Tâm Nhị nhìn lại, “Vẫn là nương của Tâm Nhị tốt, tuy rằng không còn ở nhân thế, bất quá vương gia vẫn yêu nàng, không chịu lại lập phi, cho dù vương gia muốn lập, cũng phải hỏi qua ý kiến của Tâm Nhị, mọi người nói xem có đúng không”
Bạch Tâm Oánh quan sát đến nha hoàn bên dưới, mặc kệ Khương sườn phi, Bạch Tâm Nhu chỉ quét Bạch Tâm Nhị liếc mắt một cái, lập tức quay đầu không thèm để ý, Bạch Tâm Đồng bệnh vẫn như trước chỉ ngồi yên ở bên cạnh, không ai quan tâm nàng, cặp mắt Bạch Tâm Họa chậm dãi quay tròn quan sát đến mọi người.
Chỉ có Khúc mama, Ý mama lấy lòng nói: “Đúng vậy đúng vậy, phải hỏi ý quận chúa.”
Khương sườn phi sau khi quét mắt mọi người, dừng một chút nói: “Nơi này tổng cộng có một trăm nha đầu, tiểu thư, công tử, thứ phi mỗi người chọn bốn, ai chọn trước?”
Khương sườn phi nói xong, các tiểu thư đều lo lắng, nghĩ trước đem người tốt chọn đi, tốt nhất là chọn người không đẹp không xấu, đẹp quá sẽ lấn áp chính mình, chỉ có không đẹp không xấu, như vậy mới có thể làm nổi bật lên vẻ đẹp của bản thân.
Bạch Tâm Nhu dẫn đầu đứng ra, chọn bốn nha hoàn dáng người cao gầy, tướng mạo bình thường, Bạch Tâm Họa cũng không chịu lạc hậu, sau khi vây bọn nha hoàn vòng vo hai vòng, quyết đoán chọn cho chính mình cùng mẫu thân chọn vài nha hoàn tướng mạo thường thường, nếu chọn nha hoàn thật đẹp, tương lai làm cho cô gia coi trọng làm sao bây giờ, đây không phải là tự mang tảng đá đến đập vào chân mình sao.
Đến phiên Bạch Tâm Đồng, nàng chọn hai người xuất sắc, hai người bình thường, Bạch Tâm Oánh tính tình luôn luôn cao ngạo, lần này lại không cùng các nàng tranh, đợi cho đến lượt nàng, nàng đứng ra chọn bốn nha hoàn xấu nhất, tư sắc nàng vốn thường thường, nếu lại chọn nha hoàn xinh đẹp, làm sao nàng có thể trở nên nổi bật được.
Bạch Tâm Nhị rốt cục từ trên người Bạch Tâm Oánh cảm nhận được, đẹp là cần phụ trợ, khi Bạch Tâm Oánh đứng ở giữa bốn nha hoàn bình thường xấu xí, nàng lập tức biến thành xinh đẹp, những nha hoàn này so với các cô nương đều phải kém hơn mới làm nổi bật lên được vẻ đẹp của các nàng.
Bạch Tâm Oánh đối với nha hoàn mình lựa chọn vô cùng vừa lòng, lập tức liền đưa các nàng đứng sang bên cạnh, đến phiên Bạch Tâm Nhị, vẫn còn rất nhiều nha hoàn đứng ở nơi đó.
Xinh đẹp bị Bạch Tâm Đồng chọn hai người, chỉ còn ba người còn lại rất đẹp, trong đó một người mặc hồng y(đỏ tươi ) thập phần dụ dỗ, Bạch Tâm Nhị quét nàng liếc mắt một cái, nàng ta cũng hướng nàng cười quyến rũ, nàng lập tức lắc lắc đầu, tìm nha hoàn như vậy, tương lai không có cách nào bớt lo.
Đi đến trước mặt lục y cô nương, đầu nàng ta ngẩng cao, vừa thấy liền biết chính là cái loại tiểu thư quan gia mười ngón không dính nước, nàng thấy Bạch Tâm Nhị đánh giá chính mình, lúc này khinh thường xuy một tiếng, trong mắt là nồng đậm khinh thường.
Bạch Tâm Nhị ngạc nhiên, nàng như thế nào lại trở lên kém như vậy, ngay cả một nha hoàn gia cảnh xuống dốc cũng dám khinh bỉ.
Cuối cùng, nàng chọn tử y cô nương bên phải có bộ dáng tiêu trí, nhìn qua tính tình thoải mái, ba người khác, nàng cùng chọn là nhìn thoải mái, bộ dáng tùy ý, tôn chỉ của nàng là, chọn nha hoàn trung tâm, nhìn thư thái, dùng bớt lo làm việc đến nơi, tướng mạo ngã vào tiếp theo.
Chờ khi nàng chọn xong, hai nha hoàn vô cùng xinh đẹp không bị chọn tất cả đều thịnh nộ nhìn nàng, chẳng lẽ các nàng rất kém cỏi sao? Ai cũng đều không cần!
Tại trong phủ, đi theo các tiểu thư là tốt nhất, nếu đi theo bên người phu nhân, không chỉ có bị áp bách, còn phải hầu hạ mấy lão nam nhân. Nếu đi theo mấy cô nương chưa gả đi, đợi cho đến khi các cô nương xuất giá, các nàng còn có thể đi theo trở thành nha hoàn hồi môn, sau đó trở thành thông phòng của các cô gia trẻ tuổi, thậm chí nếu may mắn còn được làm di nương, cuối cùng mẫu bằng tử quý, cái gì mà sườn phi thứ phi chỉ là làm ấm giường cho một lão nam nhân, so với hầu hạ cô gia trẻ tuổi các nàng mới không thèm.
Khương sườn phi nhìn hồng y nữ tử đầy dụ dỗ cùng lục y nữ tử cao ngạo liếc mắt một cái, hướng Bạch Tâm Nhị cười nói: “Quận chúa, ngươi như thế nào không cần nàng hai? Xem ra hai cô nương này ngày thường nhiều quyến rũ, dáng người tốt, bộ dáng cũng tốt.”
Bạch Tâm Nhị lạnh nhạt cười, không nhanh không chậm nói: “Kia bọn muội muội như thế nào lại không chọn?”
Bạch Tâm Oánh vừa nghe, sắc mặt trở lên đỏ bừng, nàng làm sao có thể chọn nha hoàn so với nàng còn đẹp hơn gấp bội, đây không phải là tìm uy hϊế͙p͙ cho chính mình sao.
Khương sườn phi hỏi xong, cô nương quyến rũ kia vừa nghe, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, hối hận tư thái chính mình vừa rồi không tốt, nàng nghĩ đến vừa rồi thấy nàng chọn sau cùng, nghĩ là nàng trong phủ không được sủng ái, cho nên nàng mới không muốn đi hầu hạ, thật không ngờ, người chọn cuối cùng này, nghe đồn là người được Dực vương sủng ái nhất, Tâm Nhị quận chúa, thật sự là thất sách!
Đợi cho hai vị cô nương đem bộ dáng cúi thấp xuống, Bạch Tâm Nhị đã chậm rãi đi đến trước mặt các nàng, nàng nhìn hồng y cô nương kia liếc mắt một cái, lắc đầu cười nói: “Người này quyến rũ, thích hợp hầu hạ phụ thân, không thích hợp làm nha hoàn.”
Lời nói lạnh lùng, cô nương quyến rũ nghe được liền đỏ mặt, trong lòng đã có chút khó chịu, cực phẩm mỹ nhân giống nàng, nếu xứng phải xứng với một hoàng tử trẻ tuổi, như thế nào có thể xứng với Dực vương hơn bốn mươi tuổi?
Bạch Tâm Nhị lại đem ánh mắt chuyển qua lục y cô nương kiêu ngạo kia, phụ thân của nàng ta trước kia cũng là một quan viên chức vụ không lớn không nhỏ, nghe qua danh hào của ngốc quận chúa, liền lạnh lùng nhíu mày, một bộ không cho là đúng bộ dáng.
“Ta chọn là nô tài, đối với thiên kim tiểu thư không có hứng thú.” Bạch Tâm Nhị lạnh lùng nhìn lục y cô nương liếc mắt một cái, lập tức quay đầu lại không hề nhìn nàng.
Lục y cô nương vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở lên cô đơn.
“Một khi đã như vậy, hai người các ngươi, một người hầu hạ ta, một người hầu hạ vương gia.” Khương sườn phi nói xong, hướng Ninh thứ phi lộ ra nụ cười đắc ý, ở trong ánh mắt lo lắng của Ninh thứ phi, đem nữ tử quyến rũ kia chọn cho vương gia, chính mình thì lưu lại quan gia tiểu thư kia.
Lúc này Bạch Tâm Nhị mới biết được, cô nương có bộ dáng mị hoặc này kêu là Điệp Y, quan gia tiểu thư kia kêu là Ngọc Hành, mà chính mình chọn cô nương áo tím có vẻ xuất sắc kêu là U Nhiên.
Điệp Y vừa nghe, mặc dù có chút không cam lòng, bất quá nàng từng nghe Dực vương là người anh minh thần võ, quyền cao chức trọng, thần sắc trên mặt nàng cũng buông lỏng, không thể gả cho hoàng tử, có thể gả cho Vương gia cũng không sai, huống hồ, Dực vương này cũng không già!
Trở lại Tâm Nhị uyển, Bạch Tâm Nhị tinh tế đánh giá bốn cô nương liếc mắt một cái, trừ bỏ U Nhiên bộ dáng xuất sắc nhất, tính tình ôn hòa, ba người khác đều có chút mộc mạc, diện mạo cũng không có gì đặc biệt, nàng liền lấy tên cho các nàng, phân biệt kêu Nhị Hỉ, Tam Hỉ, Tứ Hỉ, dễ nhớ lại dễ nhận thức.
Ba cái Hỉ ngơ ngác tiếp nhận tên của chính mình, liền khiếp nhược sững sờ ở tại chỗ, chỉ có U Nhiên hào phóng thản nhiên, hai tròng mắt như gương sáng nhìn thẳng phía trước.
Bạch Tâm Nhị thô sơ giản lược quét mọi người liếc mắt một cái, con ngươi thanh lệ lộ ra thản nhiên oánh quang, quần áo hồng y chói loá mắt, cả người có vẻ xuất trần thoát tục, đang nhìn hướng U Nhiên, nàng không nhanh không chậm nói: “Ở nơi này của ta, không có nhiều người, bất quá, đều có bản lĩnh, còn có trung tâm. Đối với người trung thành với ta, ta sẽ thưởng, đối với người phản bội ta, các ngươi sẽ bị phạt, nghe thấy được sao?”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như châu ngọc thản nhiên nói xong, khiến vài cái nha đầu sợ tới mức tất cả đều rụt lui thân mình, chủ tử uy vũ cùng thông tuệ, các nàng vừa sợ hãi đồng thời lại có chút tôn trọng kính nể nàng, xem ra về sau ở trong này, sống thật tốt cũng sai.
“Vâng, quận chúa.” Bốn vị cô nương trả lời xong, tất cả đều hướng Bạch Tâm Nhị hạ thấp người thi lễ.
Bạch Tâm Nhị vừa lòng gật đầu,“Tuyết Thiền, mang các nàng đi xuống nghỉ ngơi, dạy dỗ các nàng quy củ nơi này, cùng rèn luyện lá gan các nàng một chút, nơi này của ta không cần người nhát gan vô năng.”
“Vâng, quận chúa.”
Tuyết Thiền nói xong, ba cái Hỉ cả người lại run lên, chỉ có U Nhiên như cũ thản nhiên, rất có bộ dáng của tiểu thư khuê các.