Chương 136: Đội 1 (2)
Buổi diễn luyện đầu tiên của Amaral quả thật là một thảm họa. Nhìn cu cậu nằm bệt dưới sân, hai bên là hai tên cốt đột Eliseu và Carlitos cũng đang cười trên nỗi đau của người khác, trong khi Pele thì đang chuẩn bị bóng để huấn luyện thêm. Cu cậu cần rèn luyện khả năng dốc bóng đột phá của mình, vốn không phải là sở trường của cậu ta cho lắm. Dù sao thì cũng không thể trông mong một cậu nhóc chưa được huấn luyện chuyên nghiệp bao lâu, xem ra cũng mới gần một năm ở Belenenses, lại có thể có kĩ thuật toàn diện. Riêng Tùng thì cần phải bỏ qua, vì sao ư? Bởi vì bật hack nhân sinh thì không có gì là không thể.
Tùng hơi cảm thán một chút, sau đó đi lại gần Amaral đang nằm, với một bộ mặt sinh không thể luyến. Tùng đành bất đắc dĩ nói :”Muốn biết tại sao tôi có thể chuyền tốt như vậy không?”
Amaral bỗng chốc bật dậy, đồng thời xung quanh, Pele, Elises và Carlitos đồng loạt nhìn sang Tùng, gương mặt trông mong. Dù sao ai cũng muốn có thể có được một chân chuyền bóng như Tùng, kể cả đó có là Carlitos. Đùa gì vậy, tuyệt chiêu như thế ai mà không muốn cơ chứ?
Tùng hết hồn nhìn phản ứng của bốn người, sau đó ánh mắt nheo lại, giả vờ bí hiểm, sau đó bỗng dưng nói ra một câu khiến cả đám chưng hửng :”Đó là tài năng thiên bẩm rồi, không học được”.
Cả bốn đưa đều trợn mắt nhìn Tùng, vẻ mặt vô cùng tức giận, như muốn đánh người. Amaral chán nản nằm xuống, một mặt ta hiểu ngay mà. Dù sao khả năng chuyền bóng của thằng nhóc này đến từ tầm nhìn và kỹ năng quan sát trận đấu, mà những cái này, đúng như Tùng nói, đó là thiên phú rồi, có muốn học cũng chỉ là chút da lông bên ngoài thôi. Để đạt đến sự tinh ranh và khứu giác nhạy bén như vậy, không phải muốn học là học được.
Tùng nhìn sắc mặt của Amaral, biết rõ tên này không hiểu ý của mình, nói tiếp :”Nếu đã là thiên phú, tại sao cậu lại phải cố gắng bắt chước cơ chứ ?”
Câu nói của Tùng, làm cả bốn người chưng hửng. Cái này là an ủi, hay là đang nói móc đây.
Amaral ngồi dậy, sắc mặt phức tạp nhìn Tùng, muốn nói lại thôi. Bản thân cậu cũng đang suy nghĩ, tên này đang có ý gì đây, đang tổn hại mình đúng không?
Nhìn ánh mắt đầy cổ vũ của Tùng, Amaral bỗng nhiên tỉnh ngộ. Quái lạ, nếu thằng nhóc này muốn nói móc mình, thì sao lại có ánh mắt cổ vũ thế kia. Amaral nhíu mày suy nghĩ, bỗng chốc ngây ngẩn cả người, sau đó vỗ cái độp vào đầu mình một tiếng rõ to.
Âm thanh này làm ba đứa còn lại hết cả hồn, vội vàng hỏi xem tên này bị kích thích gì mà lại tự tổn hại mình như vậy. Cả ba đều nhìn về phía Tùng với ánh mắt trách cứ, làm cậu vô cùng muốn bật cười, nhưng lại phải cố gắng dằn xuống.
Amaral bỗng chốc tỉnh ngộ. Đúng rồi, nếu khả năng chuyền xa của Tùng là thiên phú rồi, thì việc gì mình phải cố gắng bắt chước cơ chứ. Họa hổ ra mèo, có bắt chước cũng không thể nào đạt được hiệu suất cao như cậu ta được. Do đó, thay vì cứ cố gắng dùng chuyền xa để thực hiện tấn công, tại sao không dời bóng sang cho Eliseu và Pele, tạo hướng phối hợp với Carlitos. Mặc dù vậy sẽ giảm đáng kể sự uy hϊế͙p͙, nhưng còn đỡ hơn là cứ mù quáng chuyền dài về phía trước để mất bóng.
Amaral gật đầu cười với Tùng, ánh mắt đầy cảm kích. Quả nhiên người trong cuộc mù mờ, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo. Amaral bèn thảo luận với Eliseu và Pele. Cả hai người giờ mới hiểu ra, ánh mắt tán thưởng nhìn về Amaral, đồng thời cũng vô cùng bội phục cái nhìn độc đáo của Tùng. Thiên phú tuy không thể rèn luyện, nhưng kỹ năng lại có thể tiến bộ theo từng ngày, có điều người đó có chịu khó tự đi bằng đôi chân của mình, kiên định rèn luyện từng bước một hay không mà thôi.
Ngay lập tức bắt tay vào việc, cả bốn người bắt đầu cố gắng luyện tập dưới sự giám sát của Tùng. Đương nhiên quãng thời gian đầu, cả ba người đều không thể hòa vào nhịp độ của Amaral được, độ ăn ý của bốn người vẫn chưa cao tới mức đó, nhưng bù lại có Tùng ở bên cạnh thường xuyên chỉ điểm đúng trọng tâm, dần dần Amaral cũng tìm ra được một tần số chung dành cho 3 người còn lại, từng bước phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng hơn.
“Carlitos thường hay nghiêng sang trái sau đó mới hất vai về phải để di chuyển, nên cậu cứ căn cứ vào tư thế của hắn ta mà chuyền bóng đúng thời điểm”
“Eliseu hay bước chân phải lên trước, cậu có thể dùng đệm bóng đưa cho hắn ta, nên nhớ là đừng đá xoáy, khi di chuyển Eliseu nhận bóng xoáy là bị văng ra ngay. Dùng má bàn chân đưa bóng thẳng là tốt nhất”
“Tốc độ của Pele rất nhanh, thông thường cậu cứ nhắm chuẩn tầm 2 mét khi chuyền. Yên tâm, tên này có thể đón được”
Tùng ngồi kế bên, lải nhải về những thói quen và cách tiếp bóng của ba tên ở trên. Carlitos liếc nhìn Eliseu, hỏi nhỏ :”Bộ khi đá tôi đều có những thói quen như thế này sao. Làm sao mà tôi không biết nhỉ?” nhưng ngẫm nghĩ lại, hình như những thói quen Tùng nói ra đều có tồn tại, dù Carlitos không để ý đến mà thôi. Dù sao, những thói quen này cũng chỉ tương tự như việc bước chân ra ngoài đầu tiên bằng chân phải, hay thường xoa bàn tay khi hồi hộp. Nó thuộc về thói quen bản năng rồi, thế mà tên nhóc này cũng để ý đến nữa, thật đúng là biến thái.
Eliseu cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không hiểu được. Eliseu cũng chưa hề nghĩ ràng mình có nhiều thói quen liên quan đến bóng đá như vậy. Nhưng rồi cậu chợt nghĩ đến, sắc mặt biến đổi. Những thói quen này nếu để đối thủ hiểu và khai thác, điều này sẽ vô cùng bất lợi. Đơn cử như thói quen đáp chân phải lên trước đón bóng, nếu đối thủ hiểu và dùng một cầu thủ thuận chân trái khóa hướng di chuyển, hoặc chỉ cần khóa hướng đi bóng sau khi đập vào chân của cậu và văng ra xa, thì cũng đủ cho cậu uống một bình rồi. Ánh mắt của Eliseu từ từ trở nên nguy hiểm, không biết có nên giết người diệt khẩu hay không nhỉ?
Nhận ra sự thay đổi của hai tên cốt đột kia, Tùng quay sang liếc mắt nhìn, cười gằn nói :”Thế nào, đá cùng với các anh cũng gần 10 trận rồi, thậm chí đá tập với nhau còn nhiều hơn, tôi không thể quen thuộc được cách đá của hai anh, thì hiện nay đã không có một đầu bảng vua phá lưới giải hạng Nhất rồi” Tùng vừa nói vừa cười, một nụ cười pha chút chăm chọc, “Hai anh xem tôi đá bóng chỉ dùng chân chứ không dùng đầu sao?” hai tên này suy nghĩ mình chơi bóng chỉ bằng bản năng thôi sao, mình đâu phải thiểu năng trí tuệ cơ chứ?
Hai người xấu hổ cười cười, vô cùng lấy lòng cảm tạ sâu sắc tới Tùng vì đã quan tâm đến từng thói quen của họ. Dù sao thì đây cũng là ba ba phân phối bóng, không lấy lòng cậu ta thì lấy lòng ai. Ai biết được, cuối mùa giải năm nay, cả hai đều có thể vào đội một cùng thằng nhóc này, đến lúc đó nếu bị thất sủng, không được chuyền bóng nữa, hai người không biết tìm chỗ nào để khóc đây nữa.
Pele nhìn ba tên dở hơi này, tâm lý vô cùng buồn bực. Cậu cũng đang suy nghĩ đến những lời Tùng nói. Đá bóng bằng đầu sao? Chỉ cần học thêm đánh đầu là được, cần gì phải khó chịu đến như vậy. Mặc dù Carlitos ít khi đánh đầu ghi bàn, nhưng cũng đã từng có bàn thắng rồi. Còn Tùng rõ ràng chưa có bàn thắng bằng đầu. Vậy thì rõ ràng Tùng đâu đá bóng bằng đầu cơ chứ? Pele vô cùng khó hiểu.