Chương 137: Vừa Vào (1)
Tùng đi khỏi đội B một cách vô cùng tiêu sái. Người dẫn dắt cậu lên đội một là Aurelio. Trên đường đi, Aurelio lải nhải liên tục
“Đội một khác biệt với đội B rất nhiều. Đội B, nói cách khác, là một trại dưỡng lão kiêm lò đào tạo. Ở đây, dù cậu có mắc sai lầm, hay huấn luyện không đủ tích cực, cùng lắm là bị huấn luyện viên răn dạy vài câu, hoặc bị yêu cầu huấn luyện thêm mà thôi.” Aurelio vừa nói vừa cảm khái. Dù sao, trước đây anh cũng là thủ môn chính của đội một, nhưng tuổi tác và phong độ giảm sút khiến anh không thể không rời đội, nhường vị trí cho những người mới. Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, trình độ và phong độ hiện tại của Costinha và Goncalves đều tốt hơn mình rất nhiều.
Thấy Aurelio đang lâm vào trầm tư, có vẻ đang hồi ức về một số chuyện không vui, Tùng cũng không nói gì mà lẳng lặng nhìn anh. Có lẽ, qua cái cách mà Aurelio diễn tả, thì đội một có vẻ không phải là nơi dễ dàng hòa nhập được.
Một lúc sau, Aurelio giật mình, vội cười cười xóa bỏ sự xấu hổ, sau đó trịnh trọng nói :”Ở đội B, chúng ta là một đám lão tướng, cộng thêm một đám tiểu tướng. Đám lão tướng thì không còn gì để phấn đấu nữa, còn đám tiểu tướng thì cố gắng tiến lên. Cả hai đều không xung đột với nhau, nên đội B cậu có thể thấy sự hòa hợp. Đám cầu thủ cũ cũng rất ít sự thù hằn hay ghen tị, bởi hầu hết đều không cần thiết. Dù sao, phải có lợi ích thì mới có xung đột, đúng không?” Aurelio cảm khái nói.
Tùng gật gật đầu, có vẻ khá tán đồng. Điều này cậu cũng rất thấm nhuần từ lúc đi ra làm việc. Gần chục năm lưu lạc ở nhiều công ty, cậu cũng hiểu ra một số đạo lý. Ở đời, phàm là dính dáng đến lợi ích, thì đều sẽ là sợi dây gắn kết người khác, đồng thời cũng có thể là con dao cắt đứt tình cảm, biến hai hay nhiều người từ bạn thành kẻ thù. Do đó, khi mới vào đội B, cũng dựa trên đạo lý này, Tùng mới có thể nhanh chóng làm quen và tiếp cận với hai người có sức ảnh hưởng nhất đột là Carlitos và Eliseu, cũng như gắn bó với Aurelio như hiện giờ.
“Ở đội một, mỗi một lần huấn luyện đều là một lần chiến đấu. Cậu phải luôn ở trong tình trạng cảnh giác, huấn luyện bằng 120% sức lực, cố gắng thể hiện hết sức cho huấn luyện viên thấy được giá trị của mình. Ở đội một, tình cảm là một thứ xa xỉ, đôi bên cùng có lợi mới là nền tảng vững chắc để giữ được vị trí trong toàn đội. Tôi biết, cậu là một người thông minh, không khó để cậu có thể hòa nhập được với đội một. Điều quan trọng là phải duy trì được phong độ của bản thân, để có thể ra sân nhanh nhất. Chỉ có thể hiện được giá trị của mình trên sân bóng, cậu mới có thể đạt được tín nhiệm của toàn đội” Aurelio ẩn ý sâu xa nói, vừa liếc nhìn gương mặt của Tùng, vô cùng cảm khái. Cũng đã bao nhiêu lâu rồi, ít nhất là từ khi hắn đá bóng cho Belenenses đến giờ, chưa từng có một cầu thủ nào trẻ như Tùng được đưa lên đội một, chứ đừng nói đến là được ra sân thi đấu cho màu áo Belenenses ở giải Ngoại hạng. Thông thường, thành tích như thế này chỉ đặt ở Benfica, Sporting Lisbon hay Porto, nơi mà hầu hết các cầu thủ trẻ đều lựa chọn để làm bến đỗ, chứ không thể là một đội bóng nhỏ như Belenenses được. Mặc dù đương nhiên, Aurelio cũng biết, Tùng chắc chắn sẽ không ở lại Belenenses thời gian dài được, tài năng của cậu ta không cho phép cậu ta lãng phí thời gian ở một đội bóng trung du ở một giải chỉ được đánh giá là loại hai như giải Ngoại hạng Bồ Đào Nha, nhưng không vì thế mà Aurelio không tự hào. Được thi đấu cùng một cầu thủ giỏi ở những ngày đầu như thế này, cũng đủ để Aurelio cười thầm rồi. Đó cũng là lí do vì sao hắn lại thân thiết với Tùng như vậy.
Cả hai vừa đi vừa nói, Aurelio nhắc nhở :”Ở đội một, có ba người là cậu nên lưu ý. Thứ nhất, đương nhiên là huấn luyện viên của chúng ta. Jorge tuy chỉ mới dẫn dắt Belenenses mùa này thôi, nhưng với những thành tích không tồi vừa rồi, ban lãnh đạo cũng vô cùng mong muốn ông ở lại tiếp tục dẫn dắt. Nhưng lời mời về U23 Bồ Đào Nha quá hấp dẫn, nên ông đành từ chối đề nghị này. Hiện nay tình cảnh của Belenenses cũng khá tốt đẹp, chúng ta hoàn toàn có thể mơ về một vé tham dự UEFA Cup vào năm sau” nói đến đây, Aurelio chợt cảm thấy vô cùng phấn chấn. Nỗi cám dỗ được thi đấu ở những giải đấu đỉnh cao cùng các câu lạc bộ lớn đối với một cầu thủ chuyên nghiệp là vô cùng hấp dẫn, đó cũng là lí do vì sao, trung tâm huấn luyện đều có thể tùy ý lựa chọn cầu thủ, những trường hợp từ chối thẳng thừng như Tùng là rất ít. Dù sao, có cơ hội được tham gia các đấu trường lớn ở các trung tâm huấn luyện, cũng còn đỡ hơn là chỉ có thể xem người khác thi đấu trên khán đài. Cảm giác khó chịu ấy quả thực không thể diễn tả bằng lời.
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đến được khu vực huấn luyện của đội một, với ba sân bóng nhỏ được thiết kế liền mạch với nhau tạo thành một sân bóng lớn. Hai bên đều dựng các công cụ hỗ trợ huấn luyện như trụ vượt chướng ngại vật, máy bắn bóng,… Trên sân hiện giờ đã có người tập luyện sơ bộ rồi. Tùng còn thấy có một người cũng đang làm các bài tập kéo duỗi và làm nóng tương tự cách mà cậu đang làm, được huấn luyện từ Alvares. Tùng chỉ chỉ người kia, Aurelio cũng đưa mắt nhìn theo, cười nói :”Đây là người tôi nói đến thứ hai, chính là Dady, hiện tại đang là ngôi sao số một của đội, và còn là cỗ săn bàn của Belenenses. Anh ta hiện đang xếp thứ hai bảng xếp hạng vua phá lưới với 10 bàn thắng, chỉ kém Liedson của Sporting Lisbon 2 bàn thắng mà thôi. Nếu cậu muốn hòa nhập nhanh với đội bóng, thì việc giao thiệp tốt với Dady là điều không thể thiếu.” Aurelio vừa nói vừa cười với mọi người, thể hiện được mạng lưới giao thiệp tốt của mình. Nhiều người đều vô cùng cho Aurelio mặt mũi, cười cười bắt tay với cậu ta, đồng thời đưa ánh mắt dò xét về phía Tùng. Còn Figas chạy lại chào hai người, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ. Mặc dù chỉ mới đá cùng Aurelio năm trận đầu mùa giải, hay chỉ đá được cùng Tùng 1 – 2 trận khi Tùng vừa gia nhập đội B, với mục đích là thay thế hắn để có thể lên đội 1 tập luyện. Cho nên nói về quen thuộc, Figas vẫn là đứng đầu trong đội một.
Tùng cười cười gật đầu chào với Figas, sau đó không một tiếng động đánh giá hành vi của những người xung quanh. Mặc dù không hề học chuyên về tâm lý học, nhưng việc nhìn mặt đoán việc của cậu cũng học được không thiếu, nhất là nhìn mặt huấn luyện viên mà làm là yêu cầu cơ bản. Tùng không nhịn được suy nghĩ này mà nụ cười càng phát ra tự tin và truyền cảm xúc.
Các cầu thủ khác đối xử với Tùng không hề như đối với Aurelio. Nhưng ít nhất cũng không ai công khai tỏ ra ghét bỏ Tùng. Dẫu sao cũng phải cho Aurelio một bộ mặt chứ, đúng không? Còn chuyện yêu ghét thằng nhóc này như thế nào, có thể để hạ hồi phân giải.
Đám cầu thủ gật đầu chào Tùng, nhưng không có gì là vui vẻ, thậm chí không khí còn hơi có chút trầm thấp, giống như là mưa gió sắp đến. Dù sao cậu nhóc này cũng chưa giới thiệu, đôi khi người mới bổ sung đá ở vị trí của mình, nếu quá vui vẻ tiếp nhận thì chẳng khác nào nói rằng, dù có là đối thủ cạnh tranh trực tiếp nhưng chúng ta vẫn là bạn bè tốt. Kiểu tiếu lý tàng đao như vậy, có lẽ sau này Tùng sẽ gặp, nhưng thật may mắn là ở Belenenses vẫn chưa gặp được kiểu người này, cùng lắm là chỉ hơi lạnh nhạt một chút mà thôi