Chương 146: Tiêu Điểm Chiến: Bán Kết Cúp Liên Đoàn (2)



“Tốt rồi, tất cả tập hợp lại đây” giọng Jorge Jesus không có chút tình cảm nào cắt ngang trận đấu tập giữa hai đội, nghiêm nghị nhìn về phía mọi người, thâm trầm nói :”Nói ra suy nghĩ của các cậu, nãy giờ đá như thế nào?” giọng ông không lớn, nhưng lại ẩn chứa một sự uy nghiêm lạ kì, đám cầu thủ câm như hến, không ai dám nói tiếng nào. Dù sao, có là đứa dần cũng nhìn thấy, lão đại đang vô cùng tức giận, lúc này lên tiếng không khác gì vuốt râu hùm cả.


“Phòng thủ không vững chắc, tiến công lại không dứt khoát, dù cho các cậu có đôi giày bạc trong đội thì có nghĩa lý gì. Cái tôi mong muốn là nhanh, chuyển đổi công – thủ dứt khoát, không dây dưa. Còn các cậu làm cái gì, cướp được bóng thì nhẹ nhàng chuyền về giữa trận, sau đó đưa ngang, thấy không ổn lại tiếp tục đưa ngang. Các cậu đang nghĩ mình tập dưỡng sinh, hay là đối thủ sẽ dễ dàng cho các cậu chuyền ngang như thế?”


Jorge Jesus hiếm khi tức giận, hôm nay lại nghiêm túc quát lớn. Dẫu sao, sự yếu kém từ khâu giữa trận của Belenenses đã bộc lộ từ rất lâu rồi, nhưng bản thân ông cũng không thể làm gì được. Dù sao, không bột đố gột nên hồ, muốn có một giữa trận chuyền bóng tốt bây giờ vô cùng khó khăn.


Luis Costa nhìn các cầu thủ, đã đến lúc thể hiện giá trị của mình, anh bắt đầu đi ra phân tích số liệu cho từng vị trí, đảm bảo mọi người hiểu rõ vấn đề đang xảy ra với mình, đồng thời có cả biện pháp ứng phó với tình huống này. Suy cho cùng, công thủ chuyển đổi cũng là vấn đề của không chỉ mỗi Belenenses, mà hầu hết các câu lạc bộ hiện nay đều gặp phải, nhất là những câu lạc bộ nhỏ, coi chiến thuật phòng ngự phản công là ắt không thể thiếu trong sơ đồ chiến thuật của mình.


Sau khi an ủi đám cầu thủ vài câu, Costa ra hiệu cho toàn đội giải tán nghỉ ngơi, anh thì đến gần Jesus vẫn đang trong trạng thái bực tức, lắc đầu cười khổ. Việc Jesus thường xuyên hát mặt đen, để anh làm mặt trắng đã quá quen thuộc, đến nỗi Costa còn đặc biệt đi học một khóa tâm lý học để có thể ứng phó với đám cầu thủ vốn mỏng manh yếu đuối này. Costa lắc lắc đầu nói :”Mặc dù rất muốn an ủi ông, nhưng rõ ràng từ đầu mùa giải đến giờ, ý định tăng tốc độ chuyển đổi công và thủ trong toàn đội của ông vẫn chưa được như ý muốn. Trận đấu tiếp theo vô cùng quan trọng, tôi nghĩ ông nên suy nghĩ kĩ về việc vẫn áp dụng phòng ngự phản công căn bản, uy hϊế͙p͙ bằng sút xa thì có vẻ hợp lý hơn”


Costa nói bằng giọng trầm thấp, mặc dù tương đối khó chịu vì suốt cả mùa giải rèn luyện, đội bóng vẫn rất chậm trong việc triển khai thế tấn công khi vừa phòng ngự thành công.


Jorge Jesus mắt nhìn đăm đăm vào đám cầu thủ, tâm trạng phức tạp. Có lẽ ông đã sai rồi ư, chuyển đổi công thủ nhanh không lẽ lại khó khăn đến thế hay sao?


Khi Jorge Jesus đảo mắt nhìn về phía Tùng, tâm lý hồi hộp một tiếng, giống như vừa quên điều gì. Ông chau mày suy nghĩ, đột ngột bừng tỉnh. Không thể nào, sao mình có thể quên được thằng nhóc này cơ chứ. Mười ba pha kiến tạo trong sáu trận đấu, rõ ràng là không được bình thường. Lúc đầu, ông cũng không để ý lắm, dù sao, giải hạng Nhất và giải Ngoại hạng là hai thế giới khác nhau. Không thấy CD Aves và Beira-Mar, mới thăng hạng mùa giải này, năm nay gần như chắc chắn rơi đài lại về giải hạng Nhất. Thế nhưng, hiệu suất kiến tạo 2 bàn mỗi trận cũng không là một con số bình thường chút nào.


Ông tức tốc lui về văn phòng của mình, lục lại trong chiếc máy tính cũ kĩ. Ở đó có một văn kiện được Luis Costa chuyển giao cho ông trước đây, nhưng ông chỉ xem sơ qua chứ không để ý nhiều.


Nhìn vào thân ảnh số 30 giữa trận, ngay khi vừa cướp được bóng, một cú lắc mình xảo diệu tránh thoát đối thủ, đột ngột đưa chân chuyền về trước. Bóng đi nhanh và hiểm hóc, tiền đạo cũng vô cùng thoải mái nhận được bóng lăn đến, nhưng lại không thể đánh bại hậu vệ, bóng lại bị thu hồi.


Ông tiếp tục mở văn kiện thứ hai, rồi thứ ba, ánh mắt càng lúc càng sáng.


Ngay từ đầu mùa giải, ông đã cố gắng kích hoạt Candido Costa và Dady, hai tiền đạo mặc dù lối chơi khá khác nhau, nhưng trên thực tế lại vô cùng phù hợp với chiến thuật phòng ngự phản công mà ông đang xây dựng. Dady với thân hình cao lớn, tốc độ nhanh, giống như một chiếc xe tăng hạng nặng xông pha ở phía trước. Còn Candido Costa, với thể hình nhỏ và linh hoạt hơn, lại giống như một thích khách ở vòng cấm địa.


Tuy nhiên, hạn chế bới thực lực toàn đội, cả hai đều không phát huy hết được khả năng của mình. Pedro và Silas mặc dù cũng đã cố gắng hòa nhập với chiến thuật này, nhưng phòng thủ thì có thừa, tấn công lại chưa đủ, cả hai vẫn chưa tìm ra được cảm giác chuyền bóng nhanh chóng và chính xác được, mà hầu hết là dùng việc lan truyền bóng ra hai biên, tìm kiếm đột phá với những đường câu bóng ở vòng cấm, hoặc sử dụng tốc độ đột phá đường biên rồi chuyền vào.


Tình trạng hòa và thua đầu mùa giải của Belenenses cũng một phần lý do là chiến thuật này bị hạn chế gắt gao khi các hậu vệ đều có ý thức kèm chặt hai mũi tấn công của Belenenses, trong khi việc đưa bóng đến sao cho nhanh và chính xác nhất thì lại không phải ngày một ngày hai có thể tạo ra được.


Jorge Jesus ánh mắt lấp lóe, sau đó dần chuyển sang kiên định. Ông quay lại đi thẳng ra khu vực luyện tập, lúc này cả hai lại tiếp tục một lần nữa thi đấu đối kháng. Lần này, ông làm ra điều chỉnh: Tùng thay thế vị trí của Silas, xếp theo sau Pedro, hai cánh là Amorim và Gaucho, trên cùng là Costa và Dady. Đội hình này sẽ lần lượt chịu xung kích bởi đội dự bị, cố gắng tìm kiếm cảm giác bị áp chế phải đá phòng ngự phản công.


Ông kéo Tùng lại một bên, nói nhỏ :”Khi cướp được bóng, tốc độ cao nhất chuyển cho Dady và Costa, cậu hiểu ý tôi chứ?” ông vừa nói, vừa chằm chằm nhìn Tùng, ánh mắt dò xét.


Tùng nhíu mày nhìn ông, như muốn xác nhận lại một lần nữa. Dù sao trước đó, khi vào sân ở vị trí dự bị, hoặc tham dự đấu tập, ông đều cường điệu cậu phải chuyền bóng cho Silas hoặc Pedro để phát động tấn công. Mặc dù có rất nhiều lần, vị trí của Costa và Dady rất tốt, nếu có thể để cậu chuyền bóng cho hai người, khả năng uy hϊế͙p͙ sẽ tăng cao rất nhiều.


Nhưng không còn cách nào khác, cậu cũng không thể đánh cược việc trái lời huấn luyện viên sẽ có kết quả nào. Muốn kiến tạo, nói thì nói vậy, nhưng không hề là một chuyện đơn giản. Ít nhất, tiền đạo của đội nhà ít nhất phải tin tưởng đường chuyền của mình. Nếu không, dù có chuyền tốt đến thế nào, thời cơ, địa điểm, tốc độ, vân vân và mây mây, đều có thể ảnh hưởng đến kết quả.


Dự bị là không có nhân quyền, muốn có tiếng nói sao, được thôi, chứng mình thực lực của cậu đi. Ngặt nỗi thực lực của cậu hiện tại cũng không vượt trội hơn những người khác là mấy, chỉ mỗi chuyền bóng là ngạo thị quần hùng mà thôi.


Tùng nghiêm túc gật gật đầu. Rốt cuộc ông cũng chú ý đến tôi rồi, mặc dù tâm lý nở hoa nhưng lại phải giả trang ra một bộ hiền lành thật thà. Tùng cười cười bước vào sân, Dady và Costa cũng được huấn luyện viên lôi lại nói chuyện, sau đó, cả hai đồng loạt nhìn về phía Tùng, ánh mắt kinh ngạc.


Rõ ràng cả hai cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thôi, huấn luyện viên đã nói vậy, thì cứ làm vậy đi. Dù sao đấu tập cũng chỉ diễn ra tầm 15 phút nữa, có chạy thêm vài vòng trong khu cấm địa cũng không phải là việc gì khó khăn. Cả hai vào sân, nhìn nhau một chút, rồi nhìn Tùng một chút, tâm lý có chút vi diệu.


Trận đấu diễn tập tiếp tục diễn ra. Garces đón bóng thành công từ đường chuyền của Silas, xoay người dẫn bóng về cầu môn đội hình chính. Tùng tiến lên ngăn cản, Garces đưa bóng sang một bên, ý đồ dùng tốc độ thoát khỏi sự đeo bám của Tùng, nhưng ngay lập tức bị Costinha bọc lót sau lưng cướp bóng. Bóng đưa lại về chân của Tùng.


Lúc này, màn hình rada trong đầu cậu chỉ rõ, bóng khi vừa được Costinha nhận lấy, cả Candido Costa và Dady đều nhanh chóng khởi động, tốc độ di chuyển ngày một nhanh. Nhất là Dady, như một chiếc xe tăng tiến về cầu môn đối phương. Cảm khái với trình độ chuyên nghiệp của hai người, dù chưa biết khả năng của Tùng ra sao, nhưng vẫn làm theo y lời của huấn luyện viên.


Bản thân cậu cũng cảm thấy may mắn, nếu khả năng chuyền bóng của mình không được tốt, lần một lần hai thì không sao, nhưng nếu lặp đi lặp lại những đường chuyền không đến đích, thể nào cũng phải hứng lấy sự khó chịu từ hai tiền đạo ngôi sao của Belenenses.


Tùng cũng không ngẩn đầu lên nhìn, cấp tốc xoay người, vận sức, tung ra một đường chuyền dài cực mạnh, bay thẳng về phía cầu môn đội dự bị.






Truyện liên quan