Chương 147: Ra Sân (1)



Bóng vẽ trên bầu trời một đường vòng cung, nhanh chóng hạ xuống, thẳng tắp rơi trước mặt Dady, lúc này đang cao tốc chạy về trước, sắc mặt vô cùng khiếp sợ, vội vàng đón lấy bóng, nhưng lại bị đối thủ là Rolando theo kịp, nhanh chóng chen người cản bóng ra ngoài.


Cả đám cầu thủ đều trợn mắt ngoác mồm nhìn về phía Tùng như không dám tin vào mắt mình. Dady cũng không ngoại lệ, nhìn Tùng với ánh mắt vô cùng nghi hoặc và chấn kinh. Chỉ có khi đặt mình vào vị trí của anh, mới cảm nhận được đường bóng vừa rồi thoải mái đến mức nào.


Ít nhất, anh khẳng định, Silas hay Pedro đều không thể chuyền được như vậy. Đương nhiên, ăn may là không tính. Để xem, cậu có phải là may mắn đá được như vậy hay không, Dady thầm nghĩ, đương nhiên, không quên giơ ngón cái biểu thị khen ngợi Tùng.


Ánh mắt của Jorge Jesus sáng lên, nhìn về phía Luis Costa, gương mặt kích động. Đúng như vậy, đây mới chính là phản công, nhanh, chuẩn, hung ác, một kích chí mạng, không lưu đường sống. Đường chuyền vừa rồi hầu như làm cho toàn bộ đội hình đội dự bị không hề có chút xíu nào phòng bị. Chỉ là Dady hơi bất ngờ nên xử lý bóng không được tốt, nếu không, đâu có cơ hội cho Rolando chen chân phá bóng.


Những người khác trong đội hình chính, bao quá Silas và Pedro cũng tràn ngập chấn động trước đường chuyền vừa rồi, không thể không thừa nhận, nói về đánh bất ngờ phía sau lưng, thì những đường chuyền như thế này mới là tuyệt phối, nhất là khi Belenenses có một cầu thủ săn bàn hàng đầu như Dady, sự uy hϊế͙p͙ của những đường chuyền vượt tuyến như thế này lại càng nguy hiểm hơn.


Silas nghĩ mãi mà không ra, không hiểu tại sao thằng nhóc này lại có thể nhìn ra được vị trí của Dady mà chuyền cơ chứ, bởi khi Tùng nhận bóng, Silas đã tăng tốc muốn tiếp cận và cướp đoạt, anh nhìn thấy rõ ràng, thằng nhóc này không hề nhìn lên để tìm vị trí của Dady, cứ như trong đầu nó biết rõ Dady đang ở chỗ nào vậy. Đúng là quái lạ, hay chỉ là ăn may? Silas tràn ngập nghi hoặc tự hỏi.


Gạt đi sự nghi hoặc của tất cả mọi người, lần này cả đội dự bị đều lên tinh thần, chăm chú hơn nhìn về phía Tùng. Mặc dù trước đây họ cũng đều khẳng định thực lực của Tùng ở vị trí phòng ngự, nhưng tuyệt kĩ vừa mới đem ra của cậu nhóc khiến mọi người lại một lần nữa phải chăm chú vào tên thành viên mới này, không vì Tùng nhỏ tuổi mà tỏ ra coi thường hay lãnh đạm nữa.


Bởi yêu cầu chăm chú vào diễn luyện phòng ngự phản công, nên Jorge Jesus không cho các cầu thủ đội hình chính tiến hành cướp bóng trước, chỉ cho phép cướp bóng khi đã vào vùng 16m50 nếu không, dựa trên kỹ thuật vượt trội hơn, thì làm gì có cơ hội cho các cầu thủ đội dự bị dâng cao bóng và tấn công mạnh như hiện tại.


Roma ở cánh trái nhận bóng, ngay lập tức dốc bóng tăng tốc về phía cầu môn đội chính, tạt bóng vào trung lộ, tại đây, Garces bật cao đánh đầu cận thành nhưng bị Alvim quấy rối. Bóng bay sượt qua đầu Garces, cuối cùng bị Brandao cướp lấy.


Ngay lập tức, bóng được đưa đến chân của Tùng. Lần này, Silas không chần chờ nữa, nhanh chóng tiến lên, nhưng Tùng dùng một động tác xoay người và đánh gót, đã vượt qua được sự áp sát của Silas. Nhận ra được Costa đang dùng một quỹ tích lắt léo thoát khỏi sự đeo bám của Rolando, trong khi Dady thì vẫn bị dây dưa bởi hai hậu vệ đối phương, Tùng ngay lập tức ra quyết định.


Nhấc chân tung ra đường chuyền, mà Pele từng đặt cho nó là :"Đạn Đạo Định Vị Số 30" tương ứng với số áo mà Tùng lúc đó đang sở hữu. Theo lời của tên dở hơi này, bóng đi nhanh như đạn đạo, định vị vị trí chính xác đến từng centimet. Hai tên Carlitos và Eliseu cũng hoàn toàn đồng ý với cách nói này. Thậm chí, Carlitos còn vô cùng đau đớn nói, Arsenal đã bỏ lỡ viên đạn mà họ cần cho quả pháo thành Luân Đôn.


Bóng bay qua đầu của các cầu thủ, cấp tốc rơi xuống hành lang cánh trái. Tại đây, Costa vừa di chuyển đến nơi, đón lấy bóng, tạt vào trong vùng cấm. Dady lực áp hai hậu vệ, bật cao đánh đầu cận thành, bóng vào lưới trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ đội dự bị, trong khi cả Costa và Dady đều ngơ ngẩn.


Lúc này Costa cũng chia sẻ được cảm giác mà Dady có được khi nhận đường chuyền của Tùng. Phải nói như thế nào nhỉ, thật con mẹ nó thoải mái, giống như là thằng nhóc này đang đứng trước mặt mình, sau đó chuyền bóng lại cho mình vậy. Thế nhưng, tính khoảng cách đường chuyền cũng hơn 30 mét, lại có thể tinh chuẩn đến nơi của mình như vậy. Cả Costa và Dady đều nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập kinh dị và mừng rỡ.


Đối với tiền đạo, điều đau khổ nhất là gì? Đó là không có bóng để đá. Nếu có được một tiền vệ chuyền bóng siêu đỉnh như vậy, còn lo gì không có cơ hội ghi bàn chứ? Dady thậm chí có thể thấy hình ảnh đôi giày vàng đang ngoắc ngoắc về phía mình, gương mặt toát lên vẻ si mê, cười ngây ngô hồi lâu.


Bên sân, Jorge Jesus oán trách liếc nhìn trợ thủ của mình, tức giận nói :”Tình báo của cậu làm ăn thế nào không biết, vì sao đến bây giờ tôi mới biết trong chúng ta có một cầu thủ xuất sắc như thế này? Mẹ nó, làm cả mùa giải tôi đứng ngồi không yên, nếu có cậu ta sớm, việc gì tôi phải khổ sở thế này chứ?”


Luis Costa cười khổ, trong bụng oán thầm :”Thật ra tình báo tôi đã gửi cho ông từ lâu rồi, có điều ông không chú ý đến thôi. Chứ ông nghĩ dữ liệu trong máy tính của ông từ trên trời rơi xuống sao?”. Thế nhưng, anh cũng không thể không thừa nhận, mình có chút không quá coi trọng Tùng.


Qua những ngày huấn luyện chung, biểu hiện của thằng nhóc này, nói thế nào nhỉ, chỉ ở mức đúng quy củ mà thôi, thực lực nếu so sánh ở giải hạng Nhất, quả thực là có thể treo lên đánh, nhưng để ở đội một, cũng không thể tính là đột xuất nhất, cao lắm cũng nằm ở top 5 mà thôi. So sánh với tuổi tác của cậu ta, cũng không hổ danh thiên tài, nhưng để so sánh với biểu hiện hôm nay, quả thực là một trời một vực. Chỉ riêng cước chuyền bóng vừa rồi, đủ để bù đắp được cả Silas và Pedro cộng lại. Nếu không tính toán đến việc cậu ta phòng thủ cũng vô cùng xuất sắc, thì biểu hiện như vậy xứng đáng có một vị trí trong đội hình chính rồi.


Dady chạy về lại phần sân đội hình chính, ôm lấy vai của Tùng, biểu hiện vô cùng vui vẻ :”Chuyền tốt lắm cậu nhóc”


Tùng thì lại hơi có vẻ khó khăn, nói nhỏ :”Nếu anh có thể khởi động nhanh hơn một chút, vượt qua được một hậu vệ thôi, bóng thậm chí đến còn dễ dàng hơn nữa”. Lời nói của Tùng khiến Dady và Costa á khẩu không nói nên lời, oán thầm thằng nhóc này nói chuyện không đau eo, cậu làm như khởi động tăng tốc là việc bấm một nút là được đấy.


Dady cũng không thèm để ý, dù sao đây cũng là điểm mạnh của anh, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, có lẽ cũng sẽ như thằng nhóc này nói, dễ dàng ghi bàn hơn nữa. Khà khà, không sao cả, để cho anh ghi bàn được, gọi bằng ba ba cũng có thể.


Costa liếc mắt thấy biểu hiện ngô nghê của Dady, biết ngay tên này lại mơ tưởng xa vời, vội vàng la lớn để hắn hồi thần, tiếp tục vùi đầu vào diễn luyện.


Nắm được đường lối thi đấu, biểu hiện của đội một càng lúc càng xuất sắc, nhất là Tùng, những đường chuyền vượt tuyến tạt cánh từ bất kì phương hướng nào luôn làm cho hàng phòng ngự của đội dự bị vô cùng khiếp sợ. Thế nhưng xét về mặt thực lực, dù là ở đội dự bị, nhưng so sánh với đối thủ mạnh nhất mà cậu đối đầu trước đây, Leixoes, đều không thua kém chút nào. Cho nên, dù được cung cấp đầy đủ đạn dược, phải mãi đến 10 phút sau, đón lấy đường chuyền sang cánh phải của Tùng, Dady mới có thể có thêm bàn thắng bằng một pha lốp bóng qua đầu thủ môn.






Truyện liên quan