Chương 117: Mây 8
Các tiền bối tán dương Lạc Thần tận năm phút còn chưa dừng.
Tuy người già đều yêu cách thế hệ, nhưng quả chanh tinh như hắn còn không sánh bằng điện thoại tinh thật sao? Lâm Tầm quyết định đánh ch.ết cũng không cho bọn họ xem hình 3D của Lạc Thần, nếu không một ngày qua đi, chắc chắn bọn họ sẽ quên Lâm Tầm là ai.
Hắn mất mát trở lại căn phòng tầng ba, lại phát hiện ba người kia đang tụ tập một chỗ chơi game, vô cùng tập trung, căn bản đã quên đi sự tồn tại của hắn.
Lâm Tầm yên lặng đi vào phòng, gọi điện cho Đông Quân nhà hắn, lẩm bẩm trong chốc lát, cuối cùng lấy một câu “moa moa” kết thúc cuộc trò chuyện, đá văng cửa phòng mình ra, vô cùng hung dữ nói: “Tập luyện!”
Tập luyện cũng không khó.
Ba người đóng vai người xem, hắn mặt không biểu cảm thuyết trình power point, lại bỏ mấy chỗ không thích hợp đi, cứ tập luyện như vậy ba lần.
Vương An Toàn có vẻ mặt khó mà mở miệng: “Ờm, Thuật Toán à.”
Lâm Tầm nhíu mày: “Sao thế?”
Vương An Toàn: “Cậu có thể, ờm, chính là, dồi dào tình cảm một chút không.”
Lâm Tầm nhìn cậu ta: “Tớ hiểu rồi.”
Triệu Cơ Cấu: “Chậc, cậu chỉ vừa tách khỏi người đàn ông nhà cậu có nửa ngày, sao cứ phải có vẻ mặt như thủ tiết vậy?”
Lâm Tầm: “?”
Lúc này hắn liền sinh ra xung đột tay chân với Cơ Cấu, ẩu đả nhau túi bụi.
Cười đùa một hồi lâu, bọn họ thở dốc, ngồi xuống yên lặng nhìn nhau mấy lần.
Lâm Tầm mở miệng trước: “Ngày mai…”
Cơ Cấu: “Tất cả đều thuận lợi.”
Vương An Toàn kêu một tiếng quỷ: “Tất cả đều thuận lợi!”
Lâm Tầm mỉm cười, nằm ngửa trên ghế sa lon: “Mọi người vất vả rồi.”
Cơ Cấu dựa vào hắn, nói: “Ngài mới vất vả, bọn tớ đã chơi mấy ngày rồi.”
Lâm Tầm không nói gì.
Ba năm, cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn.
Hắn học nhảy cấp, lúc tốt nghiệp mới mười chín tuổi, Cơ Cấu cũng giống như hắn, An Toàn lại là một đường làm gì chắc đó, thi đại học hẳn hoi, cho dù như thế, lúc tốt nghiệp cũng chưa đầy hai mươi hai.
Những người tốt nghiệp từ học viện của bọn họ, hoặc là trực tiếp đi làm học thuật, hoặc tiến vào công ty hay tổ chức đỉnh cao, đều là loại người tuổi trẻ tài cao trong mắt mọi người cả.
Ngôn Tình Sắc
Nhưng ba năm quý giá nhất của tuổi trẻ, hai người bọn họ đã đi theo hắn, sống trong một khu nhà kiểu cũ, gõ gõ đập đập vượt qua ba năm.
Cũng không phải là không có tiền, ba người bọn họ tùy tiện đi ra ngoài nhận vài việc tư cũng sống được không tệ, công ty còn có thể tích trữ không ít tài chính, chỉ là lượng công việc thực sự quá lớn, thứ muốn làm lại xa không thể với, cũng không có tâm tư dư thừa để làm ăn.
Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột, nửa ngày không nói gì, lúc trần nhà sắp bị hắn nhìn thủng mới nói: “Cám ơn mọi người… Có thể tin tớ.”
Cơ Cấu đấm vai hắn: “Tầm thần mà còn không tin được sao.”
Lâm Tầm đập cậu ta một cái.
“Cậu đánh tớ!” Cơ Cấu nhào lên đấm hắn.
Sau đó lại đánh nhau túi bụi.
Lâm Tầm cũng từ bỏ thổn thức, tập trung vào việc đánh nhau, cuối cùng vẫn không nói được câu nào buồn nôn cả.
Vụ đánh nhau này kết thúc bằng việc Con Trỏ Chuột tham gia, cào Cơ Cấu một cái, thu hút chiến hoả của Cơ Cấu về phía nó, sau đó hai bọn họ truy đuổi kịch liệt trong phòng.
Lâm Tầm không có việc gì mở điện thoại lên, bôi bôi xoá xoá lung tung trong bản ghi nhớ.
Đột nhiên giao diện tin nhắn với Đông Quân bắn ra, Đông Quân chúc hắn ngủ ngon.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Ngày mai anh có làm không?
Đông Quân: Có.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Mấy giờ đi?
Đông Quân: Bảy giờ.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy có lẽ em không thể nói chào buổi sáng với anh rồi, ngủ ngon, chào buổi sáng.
Đông Quân: Moa moa moa.
Lâm Tầm nhìn ba chữ “moa moa moa”, không tự chủ được bật cười, nhưng ý cười chỉ duy trì không đến năm giây, hắn lại có chút khổ sở mở bản ghi nhớ ra, nhớ kỹ một chuỗi con số.
“Làm gì đấy? Vừa khóc vừa cười.” Vương An Toàn cướp lấy điện thoại của hắn.
“Ê!” Lâm Tầm chưa kịp ngăn lại, động tác cướp điện thoại của An Toàn đã quá quen thuộc — Ngay sau đó, chỉ thấy An Toàn nhíu mày nhìn bản ghi nhớ của hắn: “Đây là cái gì?”
“Không có gì.” Lâm Tầm cướp lại.
Vương An Toàn: “Cậu ghi nhớ nhiều thời gian như vậy làm gì?”
Lâm Tầm: “Thật sự không có gì.”
“Thôi đi.” Vương An Toàn làm bộ muốn truy cứu tới cùng: “Cậu đang giấu giếm bọn tớ cái?”
Lâm Tầm liếc hắn, thản nhiên nói: “Tớ lặng lẽ nhớ thời gian bạn trai tớ đi làm cũng phải nói cho cậu sao?”
Vương An Toàn: “…”
Hắn buông tay: “Đù.”
Cậu ta chậm rãi quay đầu đi, tiếp tục nói: “Cậu lợi hại.”
Cậu ta lại bỗng nhiên quay đầu: “Cậu là biến thái sao?”
Lâm Tầm: “?”
Hắn lạnh lùng nói: “Cậu thấy tớ giống sao?”
Vương An Toàn: “Giống, cậu là tiểu biến thái.”
Lâm Tầm mắt lớn trừng mắt nhỏ với cậu ta, năm giây sau bỗng nhiên mở miệng nói: “Cậu có nhớ chuỗi khối không?”
Vương An Toàn không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: “Nhớ.”
“Lúc học tiết đầu tiên, thầy giáo đã giảng về nguyên lý của nó cho chúng ta, ông ấy nói dùng một loại ngôn ngữ có lẽ không chính xác, nhưng có thể giải thích được tốt nhất, chuỗi khối giống như một bài thơ.”
“À, tớ nhớ cái đó.” Vương An Toàn nói: “Cái gì mà chim rồi bầu trời, còn có cái gì, nhạn bay để lại tiếng?”
“Gần như thế.” Lâm Tầm cầm một lon nước, từ từ bóp bẹp nó, thấp giọng nói: “Có một chuyện xảy ra, mà lúc chuyện này xảy ra, nó giống như hiệu ứng cánh bướm, tạo ra ảnh hưởng với mọi thứ xung quanh… Nhưng sau khi chuyện này bị xóa đi, những dấu vết mà nó để lại trên thế giới lại không thể xoá được, thậm chí thông qua những dấu vết kia, chúng ta có thể suy luận được nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.”
“Là như thế này không sai.” Vương An Toàn gật đầu: “Chuỗi khối, bitcoin.
Thông tin trong chuỗi khối mới là an toàn nhất.”
(*) Chuỗi khối (Blockchain) là công nghệ lưu trữ và truyền tải thông tin bằng các khối được liên kết với nhau, được thiết kế để chống lại sự thay đổi dữ liệu.
Thông tin trong blockchain không thể bị thay đổi và chỉ được bổ sung thêm khi có sự đồng thuận của tất cả các nút trong hệ thống.
Lâm Tầm nhìn những đường vân giao nhau trên lon nước, gật đầu: “Tớ cảm thấy hiện thực cũng giống chuỗi khối, không bí mật nào là không giấu được.”
Chuỗi khối, một sổ cái đến trung tâm, rồi phân bố.
Khi bạn làm một chuyện, toàn thế giới đều có dấu vết của bạn, không rửa sạch, cũng không đổi được.
Vương An Toàn nhìn hắn, hầu kết nhúc nhích: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Lâm Tầm nói: “Tớ chỉ hơi có… bệnh tâm thần, cậu biết đấy.
Mấy người đang yêu như bọn tớ chính là như vậy.”
Vương An Toàn: “Xéo.”
Cậu ta nhanh chóng nhốt mình vào phòng ngủ, giống như muốn phân rõ giới hạn với tiểu biến thái.
Lâm Tầm nhún vai, đứng dậy rửa mặt qua loa, cũng trở về phòng ngủ của mình.
Nằm ở trên giường, hắn không kéo rèm cửa, mà nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, phương xa nhà nhà bật đèn, ánh đèn thành phố lấp lóe, chiếu sáng hơn nửa bầu trời.
Sau lớp cửa sổ cách âm, tất cả ồn ào đều đã đi xa, chỉ có tiếng còi ngẫu nhiên truyền đến và bóng cây sơn tr.a thỉnh thoảng lay động.
Hắn kéo bịt mắt lên.
Lúc không ở bên cạnh Đông Quân, chất lượng giấc ngủ của hắn luôn luôn không được như ý, cũng sẽ nằm mơ.
Nằm mơ một vài chuyện… có liên quan đến Đông Quân.
Vì sao lại như thế? Vì sao khi ở bên cạnh Đông Quân, những giấc mơ kia lại không xuất hiện? Lâm Tầm thu hồi ánh mắt nhìn qua ngoài cửa sổ, lại nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm thật ra đây cũng không phải chuyện ly kỳ gì, lúc sống cùng một phòng với Đông Quân, hắn cũng không thể vào được không gian hệ thống.
Phạm vi mười mét xung quanh Đông Quân quả thực là một chỗ bình thường phù hợp với thế giới quan chủ nghĩa duy vật duy nhất trong thế giới tu tiên này.
Nghĩ tới đây, hắn nói với không khí trước mặt: “Ê.”
“Tao nói này hệ thống.” hắn nói: “Kỳ Kim Đan, kỳ Nguyên Anh, kỳ Phân Thần, ta làm nhiều nhiệm vụ chính tuyến như vậy, sao vẫn chưa gửi tài chính và lãnh địa môn phái cho tao?”
Hệ thống không trả lời, hắn tiếp tục nói: “Không phải là mày muốn giựt nợ đấy chứ? Hay là do tao thăng cấp quá nhanh?”
Trong yên tĩnh, âm thanh máy móc yếu ớt vang lên.
“Hệ thống đang bận, xin thử lại sau.”
Lâm Tầm: “…”
Thôi, không trông cậy vào nó được.
Hắn nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ khó phân, suy nghĩ đến những chuyện xảy ra hàng ngày, lại nghĩ đã đến kỳ Phân Thần rồi, vậy kế tiếp phải làm sao để vào kỳ Độ Kiếp? Nhìn cách phát triển của máy tính trong mắt mọi người, không phải là mạng lưới thần kinh, học máy(*), trí tuệ nhân tạo?
(*) Học máy là một lĩnh vực của trí tuệ nhân tạo liên quan đến việc nghiên cứu và xây dựng các kĩ thuật cho phép các hệ thống “học” tự động từ dữ liệu để giải quyết những vấn đề cụ thể.
Ví dụ như các máy có thể “học” cách phân loại thư điện tử xem có phải thư rác hay không và tự động xếp thư vào thư mục tương ứng.
“Rốt cuộc mày đang làm cái gì?” Lâm Tầm lại hỏi hệ thống: “Phổ cập khoa học tri thức máy tính? Hay là chỉ cung cấp nhập môn.
Dàn khung của mày hơi low, thật đấy, chỉ có thể lừa gạt một vài học sinh cấp ba.
Nếu không tao viết một bộ cho mày nhé.”
“Hệ thống đang bận, xin thử lại sau.”
Lâm Tầm từ bỏ giao lưu với nó, nếm thử đi ngủ.
Hắn nghĩ, nếu như nhất định phải nằm mơ, vậy thì hãy nằm mơ đẹp.
Mọi chuyện xảy ra đúng như mong ước của hắn, trong giấc mơ, tiếng nhạc ngọt ngào vui vẻ truyền tới từ chỗ nào đó, giống như kiểu nhạc trong trò chơi trẻ con, phim barbie hoặc là công viên trò chơi.
Không khí cũng ngọt ngào, có mùi bánh kẹo vừa nhẹ vừa mềm.
Một chú hề mũi đỏ lắc lư đi qua trước mặt hắn, trong tay cầm rất nhiều bóng bay.
Công viên trò chơi… Đúng, công viên trò chơi.
Một công viên trò chơi yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc.
Lâm Tầm nhìn quanh mình, là kiến trúc quen thuộc, ở giữa công viên trò chơi là một toà thành màu hồng và xanh, bên cạnh là toà thành màu đen, giống như chỗ ở của vu sư hoặc ma pháp sư tà ác, Lâm Tầm biết nơi đó là mê cung của vua Arthur.
Cả công viên trò chơi giống như một thế giới bên trong truyện cổ tích, tất cả công trình đều đang vận chuyển, tàu lượn siêu tốc đang gào thét lao qua phía tay trái, chỉ là trong công viên lớn như vậy lại không có du khách, chỉ có mỗi chú hề mũi đỏ, cô tiên hoa và công chúa đi trên đường.
Hắn tới đây làm gì?
Trí nhớ mơ hồ nói cho hắn biết, đến để hẹn hò.
Hẹn hò trong công viên trò chơi có vẻ rất phổ biến, nhưng địa điểm cụ thể ở nơi nào, hình như không nhớ rõ, hoặc là người hẹn hắn chưa hề nói, hoặc là hình như hắn hẹn người khác nhưng lại không nhớ rõ, chuyện trong mơ luôn luôn rất hỗn loạn.
Hắn đi đến chỗ vòng quay mặt trời, hơn hai mươi tuổi, có vẻ cũng không còn trẻ nữa, không muốn chơi mấy trò mạo hiểm kích thích kia.
Trong cả công viên trò chơi, tất cả đều đang vận hành, ngay cả đu quay ngựa không có một ai cũng đang thong thả lên xuống, chỉ có vòng quay mặt trời là đứng im.
Hắn đi một mạch đến đó, buồng cuối cùng đang mở cửa, có một bóng người lờ mờ, hắn đi vào, kéo cửa lên.
Tiếng máy móc vang lên, vòng quay mặt trời bắt đầu chậm rãi chuyển động, bay lên bầu trời.
Hắn nhìn người đàn ông đối diện.
Dáng vẻ quen thuộc, mặt mày sắc bén xinh đẹp, ăn mặc gọn gàng, dường như qua nhiều năm vẫn chưa từng thay đổi, vĩnh viễn thành thạo điêu luyện đứng ở nơi đó, ở một nơi rất cao.
“Sinh nhật vui vẻ.” Trong công viên trò chơi, sau khi một khúc nhạc vang lên, hắn cười nói với Đông Quân: “Thời gian trôi qua… thật nhanh.
Chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi năm.”
Đông Quân không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Trong đôi mắt anh như có một hồ nước không hề gợn sóng, cực kì sâu thẳm, trong hai mươi mấy năm, Lâm Tầm vẫn chưa biết rốt cuộc trong đó cất giấu cái gì.
“Em đã chuẩn bị quà cho anh.” Lâm Tầm nói: “Nhưng lại quên mang theo.”
Đông Quân nhìn hắn, có vẻ rất ôn nhu.
Đúng là dáng vẻ này, Lâm Tầm nghĩ trong thoáng chốc, người này chưa hề tức giận với mình.
Đông Quân nói: “Không sao.”
“Ừm…” Lâm Tầm nói: “Em có một chuyện muốn nói với anh.”.