Chương 119: Mật Mã 2
“Ngoan, con trai ngoan đừng giả vờ ch.ết nữa, tớ gọi cậu là ba ba còn không được sao?”
“Ca, mau lấy sách ra đây đi.”
“Lâm Thuật Toán, cho cậu thêm ba giây, ba, hai —”
“Hai người thôi đi.” Lâm Tầm lấy “Hướng dẫn dự thi” đang che mặt ra, đứng lên khỏi ghế, hai mắt lờ đờ, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt: “Tớ cảm thấy tớ bị cái ch.ết xã hội rồi.”
“Có người đã ch.ết, hắn còn sống.” Triệu Cơ Cấu nói: “Cậu nợ tình quá nhiều, luôn luôn cần phải trả.”
Lâm Tầm: “Vậy cũng không thể —”
“Học trưởng.“ Một giọng nói ngọt ngào vang lên, cùng lúc đó có một cô gái đeo kính gọng đen đi đến bên cạnh hắn: “Học trưởng có thể chụp một bức ảnh với tôi không?”
Lâm Tầm: “…Được.”
Tanh tách.
Trên thế giới lại có thêm một bức ảnh hắn chụp chung với một cô gái khác, mà cô gái đó đã hài lòng rời đi.
Lâm Tầm cũng không biết vì sao lại gặp được nhiều người quen ở hậu trường hội chợ như vậy.
Ngược dòng tìm hiểu đến thời học sinh — có thể là khi đó hắn quá sinh động, trừ làm luận văn, làm việc với giáo viên ra thì còn tham gia không ít các cuộc thi.
Hơn nữa hắn rất nổi tiếng, tên tuổi của hắn tung bay trên diễn đàn trường học nhiều năm, lại còn dễ nói chuyện, thường xuyên bị đàn em thậm chí là đàn chị đến hỏi bài — không giới hạn chuyên ngành.
Bây giờ, mấy năm đã trôi qua, những người kia cũng đều có công ăn việc làm, thế là mọi người lại gặp nhau trong hội chợ khoa học kỹ thuật.
Đồng thời, trừ đàn chị hoạt bát đáng yêu, em gái khoá dưới thậm chí là em trai khoá dưới, còn có một số người đang thận trọng đánh giá hắn, Lâm Tầm cảm thấy nhất định là đám fan hâm mộ của Đông Quân, tình địch gặp nhau cực kì đỏ mắt, hắn cảm thấy mình đang bị lột da trong ánh mắt của người khác.
Hậu trường rất lớn, chia ra thành từng khu ngồi khác nhau, thế là đám người có thể đi lại nhiều hơn, Lâm Tầm luôn cảm thấy có mắt đang nhìn mình, bởi vậy hắn dứt khoát tự bế nằm trên ghế, che khuất mặt, làm bộ chỗ này là một người khác.
“Tầm thần, hãy lấy khí chất năm đó của cậu ra, Tầm thần không sợ bị ai nhìn cả.” Vương An Toàn vỗ vai hắn.
Lâm Tầm không sợ bị nhìn, nhưng không có nghĩa là hắn thích bị nhìn, dù sao không phải ai đều là Kỳ Vân, không chỉ thích bị nhìn, còn thích bị đập.
Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy: “Tớ đi vệ sinh.”
Triệu Cơ Cấu “ừm” một tiếng, nói: “Tớ ra phía trước nhìn xem.”
Vương An Toàn: “Tớ ở lại đây.”
Mặc dù hai người kia luôn tiến hành tấn công ngôn ngữ với hắn, nhưng tóm lại vẫn đáng tin cậy, Lâm Tầm an tâm thoải mái chuồn.
Các đội rút thăm ngẫu nhiên, 2 giờ nữa bọn họ mới phải ra sân, chỉ cần hắn trở về vào đúng một giờ năm mươi phút thì sẽ có thể bớt đi một trăm mười phút bị người ta nhìn.
Trung tâm khoa học kỹ thuật rất rộng lớn, tổng cộng chia thành 9 nhà, cuộc thi hôm nay diễn ra ở nhà số 7, nhà số 5 cách đó không xa là một viện bảo tàng khoa học kỹ thuật quy mô lớn.
Những nơi như viện bảo tàng khoa học kỹ thuật luôn luôn vắng vẻ trong thời gian không phải mùa du lịch — đương nhiên, vào những lúc cuối tuần, trình độ quạnh quẽ cũng chỉ hơi giảm xuống, đây là một nơi tuyệt vời để tránh né đám người.
Lâm Tầm giả vờ giả vịt rửa mặt ở nhà vệ sinh, sau đó chạy đến cầu kính nối liền nhà số 7 và nhà số 5
Cây cầu màu bạc trắng lấy kính làm chủ, giá đỡ màu đen giao nhau giống như các đường vân trên con chip vậy.
Kiến trúc to lớn, đường cong lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy mình rất nhỏ bé.
Đang sửa, mời đi vòng.
Lâm Tầm là một người tuân thủ luật pháp, cũng là người ham sống, thế là đi vòng, lựa chọn lối đi dưới đất.
Lúc sắp đến, hắn bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau.
“Học trưởng.”
— đã chạy xuống dưới mặt đất rồi, sao vẫn còn có người gọi học trưởng?
Lâm Tầm trưng ra nụ cười hiền lành mà không mất đi sự khách khí, quay lại.
Vừa quay lại liền sững sờ.
Người đằng sau có mái tóc ngắn, thân hình cao lớn, mặc một bộ âu phục vừa vặn, cũng coi như đẹp trai, có năm phần quen mắt.
Sở dĩ là năm phần quen mắt, đại khái là bởi vì khuôn mặt của con người sẽ có biến hoá rất lớn trong vài năm, thậm chí hoàn toàn khác với thời đi học.
Nhưng Lâm Tầm cũng không phải là người dễ quên, bằng vào năm phần quen mắt đó, hắn nhận ra người này, Tiết Tân.
Năm đó Tiết Tân từng theo đuổi hắn, nhưng mà về sau đàn em này lại bắt đầu trăng hoa ong bướm, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu rất thích hóng hớt, nói rằng có tin đồn đàn em đã từng khăng khăng một mực với Lâm Thuật Toán, lại bị vô tình từ chối, không chỉ trèo lên đỉnh cao sự nghiệp, mà trên mặt tình cảm cũng đang yêu đương với một vị thiên kim nào đó của lãnh đạo Eagle.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Tầm không còn gặp lại Tiết Tân, nhưng một tháng gần đây, Tiết Tân đã tìm hắn hai lần rồi, lần đầu tiên là gọi điện thoại, mời hắn tham gia một dự án trí tuệ nhân tạo của Eagle, lần thứ hai là trong thế giới Quả Hạch, nói một đống câu không thể hiểu nổi.
Ý cười của Lâm Tầm dần dần qua loa, khóe miệng nhếch lên cũng buông xuống.
Hắn nói: “Chào cậu.”
Tiết Tân mỉm cười: “Học trưởng có vẻ vẫn luôn không thay đổi, vẫn giống y như lúc đi học.”
Đúng là không thay đổi, Lâm Tầm cảm thấy mình cũng không thay đổi.
Có đôi khi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, tuổi trẻ non nớt giống như một cọng hành lá, hắn có thể ghét bỏ dáng dấp mình không đủ trưởng thành, luôn cảm thấy gương mặt này nên tiều tụy hơn mới đúng.
Tiết Tân lại không giống, hắn ta thay đổi rất nhiều, ngũ quan trưởng thành khắc sâu không ít, giữa hai lông mày như đè nén cái gì đó, còn có cả quầng thâm mắt, ai cũng đồn rằng sự nghiệp của hắn ta thuận buồm xuôi gió thẳng tới mây xanh, bây giờ xem ra cũng phải trải qua không ít gian nan.
Lâm Tầm nói: “Cậu cũng đến dự thi?”
Tiết Tân là nhân viên của Eagle, cho dù tham gia hội chợ khoa học kỹ thuật thì cũng nên là vòng cuối mới ra sân chứ, không nên xuất hiện ở đây.
“Không phải.” Tiết Tân nói: “Lần này tôi cố ý tìm học trưởng.”
Lâm Tầm: “Có chuyện gì?”
“Anh có biết hệ số Bradlik không?”
Lâm Tầm biết, Đông Quân đã nói với hắn — hắn trả lời: “Không biết.”
Vẻ mặt Tiết Tân có vẻ rất bình thản, nói: “Tôi nhận được tin là thí nghiệm Bradlik sẽ được chính thức mở ra vào ngày dự thi cuối cùng của hội chợ.”
Thí nghiệm Bradlik nhằm vào trí tuệ nhân tạo, kết quả thí nghiệm là dùng hệ số Bradlik để biểu thị, hệ số nhỏ hơn 1 sẽ là thông qua, cho rằng đó là một cá thể thông minh độc lập chân chính.
Lâm Tầm nói: “Rất tốt.”
Hắn đã từng hỏi Đông Quân về nội dung thí nghiệm Bradlik, chắc chắn hắn ta có biết, bởi vì thứ này đã được vài công ty lớn, bao gồm cả Ngân Hà, Eagle bắt tay định ra mấy ngày trước, nhưng Đông Quân không nói cho hắn cụ thể kiểm tr.a kiểu gì.
Cuối cùng bây giờ đã sắp được ban bố, hắn cũng không cần hỏi nữa.
Tiết Tân hỏi: “Dự án của học trưởng có được thông qua không?”
Lâm Tầm: “Tôi không có đường tắt.”
Tiết Tân có vẻ hơi hoang mang: “Trước đó tôi nhìn thấy vài tin tức trên mạng, nói anh và Đông Quân…”
— sao tất cả mọi người đều biết vậy?
Lâm Tầm vội vàng chặn lại: “Tôi thật sự không có đường tắt.”
Đông Quân giống như một thầy giáo nghiêm khắc, lúc bạn hỏi về bài thi cuối kì, anh sẽ thản nhiên nói: “Anh không biết.” — Mà trên thực tế mọi người đều biết là anh ra đề.
Nhớ tới điều này, Lâm Tầm liền nghiến răng.
Vẻ mặt Tiết Tân hơi hòa hoãn, nói: “Trí tuệ nhân tạo của chúng tôi định tuyên bố vào cuối hội chợ, kết quả thí nghiệm nhỏ hơn 1.
Học trưởng, nó và dự án của anh là sản phẩm cùng loại, tôi không biết của anh có thể…”
Lâm Tầm: “Có nhỏ hơn 1 không?”
Tiết Tân gật đầu: “Con đường lựa chọn cuối cùng đã mở ra, tất cả sản phẩm trí tuệ nhân tạo đều sẽ dùng hệ số để quyết định thắng thua, chúng ta làm sản phẩm giống nhau, tôi biết học trưởng vẫn luôn ưu tú, Eagle cực kì coi trọng việc này, cho nên tôi nghĩ, nếu như học trưởng tin tôi, tôi có lối tắt nội bộ, có thể thí nghiệm một lần trước cho anh.”
Lâm Tầm hiểu ý của hắn ta.
Sản phẩm cùng loại gặp nhau, ai thua người đó xấu hổ, nhất là khi có cơ chế chấm điểm trực quan như hệ số Bradlik.
Nếu trong vòng thi đấu cuối cùng cho ra kết quả, Eagle là trụ cột của một ngành nghề, lại bị công ty gà rừng không có danh tiếng gì đè ép, vậy sẽ bị chế giễu đến sang năm, Tiết Tân là người phụ trách dự án này, đến lúc đó cũng sẽ rất khó xử lý.
Không bằng mọi người biết của nhau trước, nhỡ may hệ số của Lâm Tầm thật sự ưu tú hơn Eagle, bọn họ cũng sẽ không tự tìm mất mặt trong cuộc thi này nữa.
— Đương nhiên, nếu bọn họ ưu tú hơn, Lâm Tầm cũng sẽ tự giác rời khỏi cuộc thi ngay, về nhà tự bế hai ba năm, làm ra bản tăng cấp đến tái chiến.
Nói thì nói thế.
Lâm Tầm: “Cảm ơn, tôi cảm thấy không cần.”
Tiết Tân: “Không cần cung cấp tài liệu hay mã nguồn, học trưởng không cần lo lắng sẽ tiết lộ bí mật thương nghiệp.”
Lâm Tầm nói: “Tôi cảm thấy nó vẫn chưa phải là trí tuệ nhân tạo mạnh, cậu không cần lo lắng.”
Tiết Tân: “Tôi không lo lắng, làm như vậy cũng tốt với học trưởng.”
“Tôi biết.” Lâm Tầm trả lời hắn ta: “Nhưng tôi… thích cảm giác này, cậu biết mà? Tôi phải thua tâm phục khẩu phục, tự mình so thì sẽ không có ý nghĩa.”
Tiết Tân trầm mặc một hồi, mỉm cười, có vẻ rất bất đắc dĩ.
Hắn ta nói: “Vậy được rồi, anh đúng là vẫn luôn như vậy.”
“Ừm.” Lâm Tầm không có ý định nói nhiều với hắn ta, quay người đi lên phía trước: “Vậy tôi đi trước.”
“Học trưởng.” Tiết Tân từ phía sau gọi hắn lại.
Một tiếng này rất đột nhiên, hơn nữa giọng điệu rất không đúng, cực kì nặng nề, Lâm Tầm quay đầu, thấy Tiết Tân đang nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt khó lường.
Ma vật phụ thể rồi?
Lâm Tầm cẩn thận quan sát, thậm chí còn mở Thiên Nhãn Thuật, đưa ra kết luận, người này chỉ là cảm xúc không đúng.
“Học trưởng.” Giọng nói của Tiết Tân hơi chậm lại: “Có thể gặp lại anh, tôi… cảm thấy rất vui.”
Lâm Tầm không hiểu cách giao lưu với người ta, nhất khi đối phương có ẩn ý.
Hắn nói: “Cảm ơn.”
Bàn tay đặt xuôi bên người Tiết Tân hơi nắm chặt, đồng thời nói: “Tôi đã phải bỏ ra cái giá rất lớn, hôm nay mới có thể được gặp anh.”
Lâm Tầm cho là hắn ta đang nói đến việc năm đó đổi nghề đi vào ngành máy tính, nhưng có vẻ không đúng lắm.
Cái gì gọi là “hôm nay mới có thể được gặp anh”?
Thế là hắn chỉ trả lời: “Cậu ưu tú hơn tôi rất nhiều.”
Tuổi tác gần bằng nhau, Tiết Tân đã là lãnh đạo của Eagle, mà hắn vẫn là hạng người vô danh.
“Tôi không tính là gì cả, còn có rất nhiều thứ tôi vĩnh viễn kém hơn người khác, ví dụ như học trưởng, còn có Đông Quân.”
Lâm Tầm nhíu mày, đây không phải là lần đầu tiên Tiết Tân nhắc đến Đông Quân.
“Đông Quân là người như thế nào, học trưởng biết rõ hơn tôi.” Tiết Tân nói, “Mặc dù nói như vậy hơi mất lịch sự, nhưng trong ấn tượng của tôi, học trưởng là một người rất mạnh mẽ, tính cách của Đông Quân… Tôi cảm thấy anh ở với anh ta sẽ không vui vẻ.”
Lâm Tầm mỉm cười.
Hắn nói: “Tôi không cảm thấy như vậy.”
Tiết Tân há mồm, muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cơ hội trời cho, Lâm Tầm nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại làm cho người ta lúng túng này: “Không quấy rầy cậu nữa, tạm biệt.”
Tiết Tân nhíu mày một cái, cầm điện thoại lên nói một tiếng “xin lỗi”.
Tiếp theo, cậu ta móc một tờ giấy nhớ trong túi ra, nhét vào trong tay Lâm Tầm: “Cách liên lạc với tôi, học trưởng, nếu như anh gặp phải chuyện gì, nhất định phải đến tìm tôi.” — Lại là câu nói này, trong thế giới ảo, Tiết Tân đã từng nói với hắn một lần rồi.
Sau đó, chỉ thấy Tiết Tân nghe điện thoại, vẻ mặt vội vàng quay người nhấc chân đi lên, tốc độ rất nhanh chóng, Lâm Tầm còn nhìn ra dáng vẻ trốn tránh.
Giấy nhớ rất phỏng tay, Lâm Tầm muốn ném đi, nhưng nhìn bốn phía lại không thấy được thùng rác, chỉ có thể tạm thời cất vào trong túi, hắn híp mắt nhìn bóng người Tiết Tân nhanh chóng biến mất trên bậc thang đi lên, thiết kế của toà nhà khoa học kỹ thuật rất kỳ dị, có rất nhiều đường cong và lan can giao thoa, phân chia thành nhiều không gian nhỏ, không hề rộng rãi một chút nào, nếu có ai đi vào đó, chỉ cần không để ý là sẽ biến mất trong góc ch.ết, giống như đột nhiên tan mất vậy.
Đúng vào lúc này, điện thoại Lâm Tầm rung lên, hắn mở ra, trông thấy Tiêu Dao Tử đang nhắn tin trong nhóm.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: Quái lạ! Vừa vào toà nhà, la bàn đã chuyển động loạn xạ.
Khí đen liên tiếp xuất hiện trên Chu Thiên Tinh Đấu Đồ.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: Ánh mắt người xung quanh nhìn tôi cũng không hề thân thiện.
Vô Cực – Thanh Sơn Chân Quân: Lão đạo, người khác nhìn ông như nhìn khỉ, hôm nay ông không nên mặc đạo bào.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: Vậy la bàn phải giải thích thế nào?
Nam Hải – Cô Sơn Quân: Đề nghị phái người ra xung quanh tuần tra.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: @Vô Cực – Thanh Sơn Chân Quân, ông ăn mặc bình thường, hãy dẫn người xuông mặt đất đi.
@ vô cực – Lâm Toán, cậu không ở cùng chúng tôi, cần chú ý an toàn, nhỡ may gặp phải ma vật, hãy dùng Ngũ Hành Ẩn Cư Phù.
Lâm Tầm ngoan ngoãn trả lời: Vâng, cảm ơn tiền bối.
Hắn sờ soạng trong túi, bên trong có một tờ giấy vàng mỏng như cánh ve, dùng chu sa vẽ phù chú.
Núi Thanh Thành không giỏi dùng kiếm, lại giỏi dụng pháp thuật, còn rất tinh thông bùa chú, tấm “Ngũ Hành Ẩn Cư Phù” này đúng là phù chú mà bọn họ mới nghiên cứu ra được, phân phát cho các đệ tử trẻ tuổi sử dụng, nhỡ may gặp ma vật trong ngõ hẹp, không thể địch lại được, cứ bóp nát phù chú, sẽ có thể ẩn thân mười phút.
Hắn cầm lá bùa, đang muốn nhét thứ này lại, dưới chân mặt đất bỗng nhiên chấn động!
Động đất?
Cùng lúc đó, trong điện thoại điên cuồng bắn ra tin tức.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: Đại trận dị động! Có khe hở ở đây!
Vô Cực – Thanh Sơn Chân Quân: @Toàn thể thành viên, xuống tầng, tìm không gian dưới đất.
Lâm Tầm ngắm nhìn bốn phía, bây giờ hắn đang ở không gian dưới đất.
Hơn nữa ma vật còn thích đến tìm hắn.
Giống như chứng thực dự đoán của hắn, một giây sau, hắn chỉ nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn chuyên thuộc về ma vật truyền đến từ nơi không xa.
Lâm Tầm bước nhanh đến chỗ âm thanh, vòng qua mấy bức tường, phía trước là một không gian rộng bằng hai sân vận động, ánh đèn lờ mờ, có vẻ để dùng cho trường hợp khẩn cấp.
Hắn đứng sau tường nhìn quanh, quả nhiên thấy một khe hở đen sì dài chừng bốn mươi, năm mươi mét, vô cùng hiểm ác đang chậm rãi mở ra ngay trên bức tường đối diện.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào khe hở, trong khe không có cái gì, giống như là hư không vô tận.
Cùng lúc đó, sương mù đen đã tràn ngập toàn bộ không gian dưới đất chỉ trong chốc lát.
Hắn cúi đầu gõ chữ gửi vị trí cho các tiền bối, còn chưa gõ xong, hắn bỗng cảm giác trong tầm mắt có thêm thứ gì đó.
Một điểm đỏ giống như là ánh lửa, hoặc là cái gì khác, hắn ngẩng đầu nhìn kỹ, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Trong khung cảnh mờ tối dưới đống dàn giáo chưa gỡ xong, giữa những sợi khí đen vờn quanh, có một người đàn ông đang dựa vào tường, từ góc độ của Lâm Tầm chỉ có thể nhìn thấy một nửa bên mặt thon dài đẹp đẽ.
Ánh lửa yếu ớt vừa rồi đến từ mẩu thuốc lá dài nhỏ giữa ngón tay anh.
Người này cúi đầu, đưa tay trái ra hững hờ gảy tàn thuốc.
Mấy hại bụi rơi xuống, mang theo một chút ánh lửa, sau đó hoàn toàn dập tắt giữa không trung.
Bóng tối bao phủ cả người anh, một màn này vừa buồn chán lại nguy hiểm, không có khói đen hay ma vật tấn công anh, anh cứ lẳng lặng đứng với khe hở như vậy.
Mà Lâm Tầm nhìn anh thật lâu..