Chương 26: Giờ thẩm vấn

“Tôi thích cậu. Tôi yêu cậu. Xin hãy để chúng ta làm người yêu!”
“Đương nhiên rồi, tôi cũng giống vậy.”
“Tôi sẽ là người duy nhất, đúng chứ?”
“Tất nhiên. Đừng lo, tôi chỉ yêu mình cậu.”
“Chỉ muốn tôi thôi.”
“Tôi sẽ chỉ muốn cậu.”


“Và không được ăn vụng?”
“Không, không bao giờ. Tôi chỉ cương vì cậu.”
” … luôn luôn chứ? Luôn luôn như vậy.”
Nước mắt Kanae rơi như mưa, Yuichi giơ tay lau chúng đi.
” … thật đau.”
“Bây giờ cậu thích nói bao nhiêu cũng được.”
Yuichi vuốt lưng Kanae an ủi, cậu nức nở.


“Cậu có thể ích kỷ, hay là ghen tỵ, tôi muốn toàn bộ cậu. Tôi yêu cậu, cậu nói lại lần nữa được không?”
” … tôi yêu cậu.”
Yuichi nhẹ hôn lên môi Kanae.
Một nụ hôn dịu dàng.
Mặc dù chỉ là môi chạm môi cũng khiến cậu tê dại.
“Tôi thích cậu, tôi yêu cậu.”


Mỗi lần Kanae nói câu đó là Yuichi sẽ hôn cậu.
Lần đầu tiên thật dịu dàng, nhưng sau đó là nồng cháy.
“Chúng ta lên giường nhé?” Yuichi thì thầm.
Kanae gật đầu.
” … tôi muốn, tôi muốn cậu làʍ ȶìиɦ với tôi.”
“Tôi sẽ dịu dàng.”
Yuichi hôn lên môi cậu.


“Chúng ta hãy đến thiên đường nào!”
“Đây đã là thiên đường.” Kanae mở mắt ra, mỉm cười. “Miễn là tôi được ở trong vòng tay cậu thì tôi đang trong thiên đường.”
“Cậu thật biết nói chuyện.” Yuichi búng trán Kanae.


“Cậu luôn rất ngọt ngào, biết cách làm tôi điên vì cậu, tôi cá là cậu không biết điều đó?” Yuichi đá lông nheo, ẵm Kanae lên.
Hắn nói đùa.
“Nào công chúa, chúng ta lên giường thôi.”
Kanae ôm chặt Yuichi hết sức có thể, cậu hôn cổ Yuichi. Khuôn mặt Yuichi tràn đầy hạnh phúc.
[TV]


available on google playdownload on app store


“Mà cô gái đó là ai …?”
Khi Yuichi cởi đồ ra, Kanae không nén được chất vấn. Hắn hôn môi cậu.
“Bạn gái cũ của tôi hồi cấp 3.”
Tim cậu nhói đau, nhưng lần này Kanae không che giấu. Mắt cậu đong đầy lệ nhìn Yuichi.
” … cậu đã làm?”


“Không có, tôi đã nói với cậu rồi! Thôi nào, hãy tin tôi.”
“Nhưng trông cậu rất hạnh phúc khi đi bên cô ấy.”
“Chuyện qua rồi, chỉ là thấy mừng khi gặp lại.”
“Yuichi, trông cậu rất hạnh phúc, cậu từng yêu cô ấy sao?”


“Cô ấy hả … ừm … thì có lẽ. Cô ấy là người tôi quen lâu nhất, cảm giác rất tốt khi nghe cô ấy kể cuộc sống sau này như thế nào.”
“Sao cậu gặp cô ấy? Tình cờ gặp nhau hay sao?”
“Ngốc.” Yuichi cười gian. “Lo lắng hả?”


“Ai, ai thèm lo.” Kanae đốp lại. “Tôi ghen chứ bộ! Làm sao không ghen được, cậu và một ai đó … ”
“Ôi chao, cậu đáng yêu quá đi. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc như vậy khi người mình yêu ăn dấm vì mình. Cho tôi xem thêm đi!”


“Không, cậu cứ hay ăn hϊế͙p͙ tôi. Cậu biết là tôi khó chịu … ”
“Chúng tôi sắp xếp cuộc họp bạn bè trường phổ thông, lúc đó đang thảo luận. Bọn tôi định gặp thêm vài lần, chỉ riêng hai người.”
“Tôi ghét cậu!”
Kanae vớ lấy cái gối gần nhất đập vào đầu Yuichi mấy cú.


Yuichi cầu xin tha thứ.
“Sao vậy? Cậu không muốn nghe chuyện chúng tôi quen nhau sao?”
“Không! Tôi muốn nghe thêm! Chắc chắn là không chỉ có hai người sắp xếp?”
Yuichi cảm giác Kanae sắp khóc, thế là hắn không trêu nữa, thở dài nói.


“Đương nhiên còn có những người khác, không thể nào làm xong việc chỉ với hai chúng tôi đi? Tôi chọc cậu đấy, chúng tôi không gặp nhau một mình nữa, đều tụ tập thành nhóm. Không có gì xảy ra khi ở cùng một đám người như vậy. Tôi không định làm bất cứ thứ gì để cậu khóc, cậu tin tôi không?”


” … tôi muốn thế nhưng … ”
“Rồi, vậy để tôi nói cho cậu tin tức tốt.” Yuichi cười xấu xa thì thầm vào tai Kanae. “Cô ấy đã kết hôn, có nói với tôi là sắp sinh em bé.”
Giây phút lời nói lọt vào tai Kanae, cậu đập gối vào người Yuichi, mặc dù không dùng sức bao nhiêu.


“Cậu đã biết rồi! Còn nhìn tôi buồn lâu như vậy! Cậu đáng ghét!”


“Nhưng trông cậu rất hấp dẫn, tôi không thể kiềm chế. Dù sao thì tôi muốn thấy cậu ghen vì tôi, vì nhờ đó mà tôi biết cậu hoàn toàn là của tôi.” Yuichi nói lời thật lòng. “Đó là tại sao cậu không nên có những ý nghĩ như thế, cậu vẫn không hoàn toàn tin tưởng tôi.”


“Nhưng … nhưng … cậu không nói gì về chuyện này hết!”


“Tôi quên. Tôi nhận được tin nhắn của cô ấy lúc đang trong lớp, chợt nhớ có hẹn gặp cô ấy rồi. Đêm đó tôi định nói với cậu nhưng cậu muốn làʍ ȶìиɦ giống người điên, tôi tự hỏi đã xảy ra chuyện gì. Nếu tôi biết cậu ghen tỵ thì đã hưởng thụ hơn. Dù sao thì, bây giờ chúng ta ngừng lại được chứ? Tôi hứng quá rồi này.”


Yuichi đứng thẳng người, hoàn toàn trần trụi.
“Những lời ngọt ngào cậu đã nói, rồi cậu không mảnh vải ở trước mặt tôi, làm tôi rất muốn ôm cậu ngay. Cậu có cần giải thích gì thêm không?”
” … cậu yêu tôi nhiều hơn cô ấy không?”


“Ôi chao, thật là hấp dẫn.” Yuichi híp mắt, nói. “Nếu tôi nói thì cậu sẽ để tôi ôm cậu chứ?”
Kanae gật đầu. Yuichi vuốt má Kanae.
“Không ai có thể so sánh với cậu, tôi yêu cậu nhiều hơn.”
” … cảm ơn.”
Kanae vòng tay qua cổ Yuichi.
“Tôi cũng yêu cậu, cậu là người tôi yêu nhất.”


“làʍ ȶìиɦ với tôi đi.”
” … ừ.”
Kanae gật đầu.
Cậu rất muốn, rất muốn cảm nhận hơi ấm của Yuichi trong người mình.
[TV]
“Không … tôi không thể … ”


Yuichi ɭϊếʍƈ phía sau của Kanae, lưỡi lướt quanh mép. Toàn thân Kanae đỏ hồng, định tránh né. Yuichi đẩy lưỡi vào trong, khiến Kanae ngửa đầu ra sau, van cầu.
“Không … Không … làm ơn … ”


Yuichi phớt lờ lời Kanae, bắt đầu đút lưỡi ra vào bên trong Kanae. Cảm giác khác hẳn với ngón tay hoặc là phần cứng, nhưng cũng không tệ.
“Không … bỏ tôi ra … ”
Cối cùng Yuichi chịu dừng lại, cười với Kanae.
“Sao vậy? Cậu nói thấy xấu hổ, trước kia cậu đâu như vậy?”
“Tôi … ”






Truyện liên quan