Chương 52: Tống duyên khanh, cô muốn đi đâu_!
Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mắt tôi lại là song sắt lạnh như băng.
Ánh trăng rọi vào căn phòng giam mấy mét vuông nho nhỏ.
Đây không phải là trại tạm giam, đây là nhà tù!
“Không, không!”
Đầu óc tôi muốn nổ tung!
Tôi ra ngoài rồi mà?
Chẳng phải tôi đã ra ngoài rồi sao?!
Tại sao tôi lại ở trong tù?!
Tôi đứng bật dậy, đập mạnh vào cửa nhà tù!
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn ra ngoài! Tôi không làm hại ai cả!”
Nhưng chỉ có sự trống trải nơi hành lang nhà tù.
Không có bất cứ ai trả lời tôi.
Tôi gào thét rất lâu, đến mức cổ họng mất tiếng.
Tuyệt vọng.
Bất lực.
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn hành lang sâu thăm thẳm, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Hai tay tôi ôm chặt lấy đầu gối.
“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy! Tôi chẳng làm gì cả!”
“Thật sự là tôi chẳng làm gì cả, tôi chưa từng hại Tống Duyên Minh dù chỉ một lần!”
“Tôi đã mất cả con của mình.”
Lúc ngồi xổm ở đó lẩm bẩm một mình, tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Nghĩ rằng mình có hi vọng, tôi đứng lên, áp mặt vào tấm thủy tinh trên cửa phòng giam, thấy được một bóng người màu đen bước tới từ xa.
Người đàn ông đó mặc vest rất vừa người, anht ta đứng ở nơi ấy, nhã nhặn và bảnh trai đến nhường nào!
Lý Hào Kiệt.
Tôi tưởng anh ta chỉ ở bên ngoài, nhưng anh ta lại vươn tay đẩy cửa ra!
“Lý Hào Kiệt!” Nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt tôi ngập tràn sự căm hận, tay tôi nắm chặt lấy cánh tay anh ta: “Tại sao anh lại đưa tôi vào đây?!”
Anh ta nhìn tôi, không nói một câu nào.
Có lẽ là vì quá tối, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta.
Tôi túm lấy anh ta, vừa khóc vừa kể lể.
Tôi nói với anh ta, tôi không giết người, tôi không hại Tống Duyên Minh, van xin anh ta tin tôi, van xin anh ta thả tôi ra.
Không biết bao lâu sau, anh ta đột nhiên giơ tay ôm lấy tôi, vuốt đầu tôi và nói: “Tôi tin tưởng cô, tôi đưa cô ra ngoài.”
“Thật sao?” Tôi giữ lấy anh ta, gần như không tin vào tai mình.
Tôi tựa vào ngực anh ta, có lẽ là vì lồng ngực ấy quá ấm ấp, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại lần nữa, bầu trời ngoài cửa sổ vừa mới hiện lên màu trắng bạc.
Tôi nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, bỗng nhận ra tối qua tôi chỉ là nằm mơ mà thôi.
Tôi định đứng dậy thì mới thấy có một cánh tay săn chắc đang đặt lên eo mình.
Tôi quay lại, Lý Hào Kiệt đang nằm cạnh tôi.
Sao anh ta lại ở đây?
Tôi vội kiểm tr.a quần áo trên người mình, là bộ mà tôi mặc trước khi ngủ tối hôm qua.
Bởi vì đã không ăn gì suốt mấy ngày, tối qua lại chỉ ăn chút cháo trước khi ngủ, nên bây giờ tôi vẫn chưa khôi phục được sức lực, thậm chí còn không có sức để nhấc cánh tay của Lý Hào Kiệt ra.
Tôi chỉ lẳng lặng nằm đó, chờ Lý Hào Kiệt thức dậy, chăm chú nhìn vào vẻ mặt khi ngủ của anh ta. Lúc ngủ, anh ta không lạnh lùng như khi thức, trông rất điển trai.
Gần bảy giờ, Lý Hào Kiệt dậy.
Tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên anh ta sắp xếp người giúp việc chăm sóc cho tôi.
Sau ba ngày, tôi mới dần dần khôi phục.
Tôi muốn đi cám ơn Lý Hào Kiệt, nhưng từ sau ngày hôm đó, tôi chưa từng gặp anh ta.
Sau khi khỏi hẳn, tôi không định tiếp tục ở lại cái biệt thự này.
Người nhà họ Tống, nhà họ Lý đều đã biết chuyện của hai lần đó, dù có tốt tính thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không để tôi tiếp tục ở lại bên cạnh Lý Hào Kiệt.
Tôi cũng chẳng trông ngóng điều gì.
Nhưng như vậy cũng tốt, đúng ý Tống Duyên Minh rồi, tôi cũng không phải phiền lòng vì mối quan hệ giữa chị ta và Lý Hào Kiệt nữa.
Tôi liên lạc với Khương Thanh, nói rằng muốn vay chị ấy ít tiền.
Tôi muốn rời khỏi Vĩnh An, bắt đầu cuộc sống mới.
Khương Thanh nghe vậy thì không vui: “Em cứ thế bỏ qua cho Tống Duyên Minh à?!”
“Chỉ khi nào em có được lực lượng, trở nên tốt hơn, thì mới trả thù chị ta được, không phải sao?”
Tôi của hiện tại, từng ngồi tù một năm rưỡi, dưới sự giúp đỡ của Lương Khanh Vũ mới được vào thiết kế Vũ Phong, nhưng cũng vì sự gia nhập của tôi nên công ty vừa mới có chuyển biến tốt của anh ấy lại suýt bị Lý Hào Kiệt đánh sụp.
“Vậy em cứ để bị oan thế sao?”
“Em không có chứng cứ chứng minh là em bị oan.”
Tôi biết Khương Thanh cảm thấy bất công thay cho tôi.
Nhưng ngay cả máy kiểm tr.a độ nói dối của cảnh sát cũng chứng minh lời nói của công nhân là thật.
Lúc này tôi chẳng biết phải chứng minh mình vô tội như thế nào.
Chiều hôm đó, tôi tới nhà Khương Thanh, chị ấy mua đủ loại đồ ăn vặt, vừa ăn vừa mắng Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt thay cho tôi.
Sau đó chúng tôi cùng bàn bạc xem nên đi đâu.
Chị ấy đưa ra đề nghị đi Tần Hoàng Đảo.
Tần Hoàng Đảo và Vĩnh An đều là thành phố lớn, điều khác biệt là, Tần Hoàng Đảo có rất nhiều nguồn đầu tư nước ngoài, bọn họ rất coi trọng năng lực.
Chỉ cần tôi muốn bắt đầu lại từ đâu, ở đâu cũng có thể gây dựng được sự nghiệp.
Sau khi có nơi đi, Khương Thanh lập tức đưa cho tôi vay ba trăm triệu.
Tôi từ chối mãi, chỉ định mượn sáu mươi triệu, nhưng chị ấy không yên tâm.
Cuối cùng chị ấy nhét cho tôi một trăm năm mươi triệu.
Đêm đó tôi mua vé máy bay tới Tần Hoàng Đảo.
Trong khi làm những việc này, tôi không gọi cho Lương Khanh Vũ, tôi sợ anh ấy ngăn cản tôi.
Tôi không thể để liên lụy đến anh ấy được nữa.
Khương Thanh đưa tôi tới sân bay, lúc tôi qua trạm kiểm soát an ninh, chị ấy bảo tôi đi đi.
Tôi xếp hàng với đám đông.
Không có quá nhiều người đi máy bay vào buổi tối nên đến lượt tôi rất nhanh.
Đang lúc tôi chuẩn bị đưa thẻ lên máy bay và chứng minh thư cho nhân viên, một cánh tay chặn ngang lại, trực tiếp giật lấy hai thứ này.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lý Hào Kiệt vọng lại từ đằng sau: “Tống Duyên Khanh, cô muốn đi đâu?!”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại khiến cả người tôi sởn hết gai ốc lên.
“Anh trả lại cho tôi!”
Tôi quay lại muốn giằng lấy thẻ lên máy bay và chứng minh thư.
Nhưng Lý Hào Kiệt quá cao, anh ta chỉ cần giơ tay lên là có thể đưa hai thứ đó lên một độ cao mà tôi chẳng thể với tới.
Nhân viên thấy tình huống này bèn thúc giục: “Có làm thủ tục không?”
“Không.”
Trả lời xong, Lý Hào Kiệt đưa tay lôi tôi vào lòng anh ta, dùng cánh tay giữ chặt lấy tôi.
Sau đó vì tôi giãy giụa ghê quá, anh ta quá tức giận, liền vác tôi lên trên vai, đưa tôi ra bãi đỗ xe!
Tới gần chiếc xe, anh ta hơi do dự một chút bên ghế phụ, cuối cùng lại vòng ra cốp xe, ném thẳng tôi vào trong đó!
Đầu tôi đập vào trong thành xe, đau đớn gần ch.ết.
Lúc tôi nhận ra thì cốp xe đã đóng lại.
Một tiếng “bịch” vọng lại.
“Không, không!” Tôi quá mức sợ hãi, vỗ mạnh vào nắp cốp xe, nhưng dù tôi có ra sức thế nào thì nó vẫn không mở ra!
Tôi cảm nhận được xe đang khởi động.
Tôi nằm trong cốp xe, xung quanh đen kịt, không có một tia ánh sáng nào, khiến tôi chìm vào nỗi sợ hãi tột cùng!
Như thể bản thân lại trở về nhà lao.
Giấc mơ đêm hôm đó lại quay lại một lần nữa!
Tôi run rẩy không ngừng, nước mắt cứ tuôn rơi chẳng thể không chế.
Trước kia tôi không phải một con người yếu đuối như vậy, nhưng khi bị nhốt ở đây, tôi lại sợ hãi đến cùng cực!