Chương 55: Đồ TIỆN NHÂN!

Mới vừa thuê một căn nhà ở Nam Thành xong, Tống Văn đã gọi điện cho cô.
Cô không do dự, trực tiếp ấn nghe.
"Ở đâu?"
Thư Tâm báo địa chỉ.
Tống Văn không nói gì, cúp máy bắt taxi tới đây.


Cửa vừa mở, Tống Văn tiến vào thấy Thư Tâm đang thu dọn bàn trà, cô ấy thực sự là một người phụ nữ đức hạnh, nghe nói cô ấy đã từng vì để lau sạch sàn nhà mà quỳ trên mặt đất dùng khăn lông lau chà từng tí một ước chừng một tiếng đồng hồ.


Cô cả đời này có lẽ đều không thể làm được.
Cô thà bỏ ra năm trăm tệ thuê người giúp việc làm những việc này còn hơn dọn dẹp vệ sinh mà tổn thương đầu gối cùng bàn tay này.
Thư Tâm rót một ly nước chanh đặt trên bàn trà.


Tống Văn nhìn chằm chằm cốc nước, hỏi " Rót nước cho tôi làm gì? Chờ tôi hất vào mặt cô?"
Cô dừng tay không dọn dẹp nữa, cởi tạp dề đặt sang một bên, ngồi ở sô pha đối diện hỏi " Cậu tìm tớ có việc gì không?"


Tống Văn không đi vòng vo nữa " Được rồi, Thư Tâm, cô thật tuyệt vời, tôi cứ nghĩ cô là một người biết an phận thủ thường, nhưng không ngờ rằng cô lại không nói một lời mà dụ dỗ chồng tôi".
Cô cụp mắt xuống nhìn những ngón tay của mình " Chuyện này tớ không có gì phủ nhận".


" Vậy là bây giờ cô đang dọn nhà để sống với anh ấy đúng không?" Tống Văn đứng lên đánh giá toàn bộ căn nhà " Vậy thì, tôi sẽ cho các người vui vẻ!"


available on google playdownload on app store


Cô ấy căn răng nói xong nhấc ly nước trên bàn trà đổ lên ghế sô pha, cuối cùng đạp ghế đi vào phòng ngủ, đem ga trải giường cùng chăn bông kéo xuống, dùng chân giẫm lên rồi đi vào toilet lấy hết sữa tắm và dầu gội đầu ra đổ hết vào mọi ngóc ngách trong phòng ngủ.


Thư Tâm lặng lẽ nhìn hết mọi thứ.
Chờ cô ấy sau khi hoàn toàn phát tiết xong, cô bước tới lấy khăn giấy giúp cô ấy lau tay.


Tống Văn mặt đầy nước mắt nhìn cô " Thư Tâm, tôi cầu xin cô, cô nói với anh ấy không cần ly hôn với tôi, được không? Tôi không ngại nếu hai người ở bên nhau. Dù có sống với nhau tôi cũng chấp nhận. Tôi không muốn ly hôn với anh ấy....nếu ly hôn......tôi cái gì cũng không có".


" Tống Văn, hôn nhân dạy tớ một điều" cô nhẹ giọng nói " Không cần bắt buộc đến tuổi thì phải kết hôn, cũng không cần vì cha mẹ mà kết hôn, càng không cần cảm thấy bản thân mình làm sai mà phải nhường nhịn cúi đầu".


" Về chuyện Lăng Thiệu, xin lỗi....là tớ sai" Cô nhẹ nhàng lau bàn tay còn lại của Tống Văn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và chậm rãi " Đây là nhà của tớ, tớ không có tính toán sống ở đây với anh ấy".


" Vậy cô không kết hôn với anh ta sao?" Tống Văn rơm rớm nước mắt hỏi " Anh ta ly hôn với tôi chính là muốn cưới cô".
Cô khẽ lắc đầu " Tớ đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại, sẽ không dễ dàng thử lại lần thứ hai".


Tống Văn vẫn khóc " Tôi thực sự hận cô, tôi hận cô vô cùng....vì cái gì....rõ ràng tôi cho cô ở nhờ, sợ cô tốn tiền thuê nhà....nhưng cô lại đối với tôi như vậy....."
" Thực xin lỗi" Thư Tâm lấy tay lau nước mắt cho cô " Xin lỗi cậu..."


Cô ấy nâng tay hất tay cô ra " Tôi không cần cô xin lỗi! Tôi cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho cô! Tôi cũng sẽ không chúc phúc các người! Tôi sẽ nguyền rủa các người!"
Khi Tống Văn bỏ chạy đi, trong đầu đều là hình ảnh ngày hôm đó đột nhiên Lăng Thiệu quay về cầm lấy chứng minh thư rồi ra ngoài.


Ngày đó cô đang nghỉ ngơi, thấy anh vội vàng bèn hỏi: " Anh đi đâu vậy?"
Cô có lẽ cả đời này sẽ không quên được hai câu mà anh ta đã nói.
Anh ta nói.
" Anh nhớ cô ấy, anh muốn đi tìm cô ấy ngay bây giờ".
" Em chuẩn bị một chút, anh muốn ly hôn với em".


Kỳ thật rất nhiều dấu hiệu sớm đã lộ ra.
Anh luôn thức dậy vào ban đêm để đi vệ sinh.


Buổi tối thì luôn ra ngoài chạy bộ đến tối khuya mới trở về, ngẫu nhiên là cùng Thư Tâm một trước một sau đi vào, những cái váy cùng chiếc kính bốn chữ số kia của Thư Tâm, còn có lời nói không giống là đùa của anh tối hôm đó anh đã nói " Là anh mua".
Thật ra cô đã sớm phát hiện.


Nhưng lại không thể tin được.
Tống Văn chạy đến dưới lầu, che mặt gào khóc.
Khóc hồi lâu, trước mặt xuất hiện một người, cô ngẩng đầu nhìn.
Thư Tâm cầm khăn giấy đưa cho cô, sau đó hỏi " Mấy ngày nay cậu không ăn có phải không? Vào ăn cơm rồi hãy đi".


Cô ấy bật khóc gào lên " Cút đi!"
Cô ấy nhớ khi còn học đại học, Thư Tâm luôn lén mở cái bếp nhỏ trong ký túc xá để nấu một ít đồ ăn, những người khác trong ký túc xá chịu trách nhiệm mua rau, còn cô chịu trách nhiệm nấu ăn.


Thư Tâm luôn là vậy rất siêng năng, vệ sinh cô làm, nấu cơm, rửa bát đũa cũng đều là cô làm.
Lúc đó bọn họ luôn nói rằng cô siêng năng như vậy chắc chắn sẽ lấy được một người chồng tốt.
Tống Văn cũng biết.
Lăng Thiệu thích một người phụ nữ như vậy.
Cô nên sớm biết đến.


Bởi vì đối mặt với một người như Thư Tâm, không có ai có thể chán ghét cả.
" Tôi ghét cô—— Tôi hận cô.....đồ tiện nhân..... Thư Tâm! Cô con mẹ nó chính là đồ tiện nhân ch.ết tiệt!" Cô rống lớn, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.


Thư Tâm kéo cô dậy " Tớ đưa cậu đi ăn, ăn no có sức mắng tiếp"
Tống Văn khóc lóc bị cô kéo đi.
Cô biết rằng cô sẽ không bao giờ ghét được nữ nhân này.
Cô đã chứng kiến Thư Tâm cực khổ cả nửa cuộc đời, chứng kiến sự ưu tú cùng mọi thứ tốt đẹp của cô ấy.


Cô chỉ có ghen tị cùng không cam lòng.
Nhưng không có sự ghê tởm hay hận thù.






Truyện liên quan