Chương 34: 34: Đường Điềm Điềm Không Biết Xấu Hổ
*Điềm Điềm: Ngọt ngào.
Lời nói trước đó của Đường Diệc khiến cho nhân thức cả đời này của cô lung lay sắp đổ, thứ “cứu” Lâm Thanh Nha chính là một cuộc điện thoại.
Di động nằm trong túi áo khoác, còn Lâm Thanh Nha thì bị “khóa” trong đôi mắt đen như mực kia.
Âm thanh điện thoại run vang lên ong ong.
Đường Diệc bị làm phiền không đúng lúc, hắn cụp mắt xuống, kìm nén nụ cười thù địch, vòng eo cúi xuống mang theo cảm giác áp bức lười biếng đứng thẳng lên.
Ngón tay gõ lên khung cửa sổ, mặt mày Đường Diệc giãn ra: “Di động.”
“…”
Có lẽ tiểu Quan Âm bị mấy lời nói khùng điên không biết xấu hổ của Đường Diệc dọa sợ.
Lúc nghe hắn nhắc ánh mắt cô vẫn còn sợ hãi, hoảng hốt cúi đầu sờ túi, sau đó lấy chiếc di động màu xanh nhạt in hình ra.
Ngón tay ấn vào nút nghe.
Đường Diệc lười nhác dựa vào bên cửa sổ, mái tóc xoăn đen nhánh rũ xuống mắt, hắn cười như không cười khẽ liếc nhìn cô.
Cô thật sự bị dọa sợ.
Từ bé tiểu Quan Âm đã xinh đẹp, đám con trai xung quanh cô đều luôn giữ thái độ cẩn trọng lịch sự khi nói chuyện với cô, cô xuất thân từ nhà họ Lâm, một gia đình trọng lễ giáo, tiếp xúc với toàn là người nhã nhặn trong giới Côn khúc.
Lớn lên trong môi trường đó, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời lẽ thô tục bại hoại như vậy.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì cảm xúc, đôi mắt màu trà ướt át, tay cầm di động run run, vuốt hai lần mới nhận được cuộc gọi.
Đường Diệc thấy thế, bật cười.
Hắn đứng dậy khỏi cửa sổ, đưa tay qua.
Cổ tay mảnh khảnh run run bị hắn nắm lấy, hắn cầm lấy chiếc di động cô không cầm được đặt bên tai cô.
Đầu ngón tay trắng ngần mát lạnh, chạm vào có cảm giác mềm mại, giống như chồi non chớm nhú lên vào ngày xuân, khơi dậy sự thương tiếc và dục vọng chà đạp trong lòng người khác.
Không kiềm chế nổi.
Lực tay Đường Diệc mạnh thêm hai phần.
Lâm Thanh Nha hoảng hốt ngước lên, hàng mi nhấc lên rồi lại vội vàng rũ xuống, che mất con ngươi ướt át.
Đường Diệc vừa bực vừa buồn cười.
Hắn mới nói có một câu, cô đã bị dọa thành như vậy.
Sau này thật sự muốn làm gì…
“…Anh Nhiễm?”
Lâm Thanh Nha bị giọng nói trong điện thoại thu hút sự chú ý, một tiếng gọi bất ngờ bật ra khỏi môi cô, cắt ngang suy nghĩ của Đường Diệc.
Đường Diệc sững người.
Một hai giây sau, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai kia biến mất, ánh mắt hắn lạnh đi, lạnh lùng liếc nhìn chiếc di động.
Khoảng cách gần sát.
Đường Diệc nghe thấy giọng nói dịu dàng của người đàn ông đầu dây bên kia, thế nhưng hắn nghe không rõ đối phương đang nói cái gì.
Lâm Thanh Nha tránh hai lần vẫn không tránh né thoát khỏi tay Đường Diệc, đành để mặc cho hắn cầm di động.
Cô cúi đầu, mái tóc đen trượt xuống, lộ ra chiếc cổ trắng tuyết, thỉnh thoảng khẽ đáp lại.
Sự kiên nhẫn của Đường Diệc nhanh chóng bị mài mòn, gần như không còn.
Hắn nheo mắt lại, ác ý mãnh liệt trong đáy mắt cuồn cuộn trào lên.
Hắn bắt đầu cân nhắc có nên nắm cổ tay mảnh khảnh của tiểu Quan Âm áp lên vách tường hay không, không cần cúp máy, để cho giọng của tên mặt trắng muốn ch.ết sớm họ Nhiễm bầu bạn, chắc chắn cô vừa bàng hoàng và sợ hãi, không dám phát ra tiếng động không dám giãy giụa, chỉ biết dùng cặp mắt như trà hoảng hốt nhìn hắn.
Hắn có thể nhân lúc này muốn làm gì thì làm, hắn muốn ɭϊếʍƈ bờ môi mềm mại của cô, tách hàm răng trắng của cô ra, dây dưa với đầu lưỡi chưa ai từng nếm qua, buộc cô phải nhìn hắn bằng đôi mắt ướt sũng vì khó chịu, ép cô bật ra những tiếng nức nở, sau đó hắn muốn từng chút từng chút nuốt hết toàn bộ nghẹn ngào của tiểu Quan Âm vào…
“Vâng, nói chuyện sau.”
Sau một tiếng run nhẹ, cuộc gọi kết thúc.
Lâm Thanh Nha nhấc mi lên, không đề phòng, đúng lúc nhìn về phía cửa sổ.
Đường Diệc nghiêng đầu dựa vào mép tường, đôi mắt đen dưới mái tóc đen xoăn nhẹ liếc nhìn cô vừa lười nhác lại mang tính xâm phạm, đôi con ngươi đen kịt ngập tràn dục vọng, sự biến thái sắp không kiềm chế được lao thẳng ra ngoài.
Lâm Thanh Nha bị nhìn đến sững sờ.
Cách đây không lâu, mấy lời biến thái vừa rồi chính tai cô nghe thấy bắt đầu vang vọng bên tai.
“…!”
Thoáng chốc khuôn mặt trắng như tuyết trên núi vừa mới phai nhạt cảm xúc của tiểu Quan Âm lập tức trở nên bực dọc xấu hổ.
Cô không muốn để ý đến hắn nữa.
Ở Lê Viên, Lâm Thanh Nha thuộc hàng bậc thầy Côn khúc, có vai vế cao hơn vô số người, trong thế hệ diễn viên diễn khuê môn đán nổi tiếng chắc chắn phải kể đến cô.
Từ ánh mắt, dáng người, giọng hát, nói vần* đến bước chân, cô được ông trời ưu ái cho mọi mặt, nhưng hai mươi mấy năm cuộc đời cô được dạy dỗ sao cho nhã nhặn nhưng lại không ai dạy cô cách đối phó với những lời nói không biết xấu hổ như thế này.
*Nói vần: Một lối đọc hoặc nói có vần trong kinh kịch.
“Đi đâu?” Thấy Lâm Thanh Nha muốn đi, Đường Diệc cũng không cản, uể oải hỏi cô.
“Về nhà.”
“Về nhà hay là đi gặp tên mặt trắng họ Nhiễm kia?”
Lâm Thanh Nha dừng lại.
Đường Diệc cũng không để tâm, cúi đầu, thản nhiên nói: “Cô biết mười hai giờ đêm qua hắn ta ở cùng ai không?”
“Dục Diệc, anh đừng có điều tr.a anh ấy nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì vô dụng thôi.”
“…” Khóe mắt của Đường Diệc khẽ giật.
“Chuyện của anh ấy tôi không quan tâm, cũng không cần biết, đó chỉ là thỏa thuận của bọn tôi.” Lâm Thanh Nha không quay đầu lại, rũ mắt, khẽ nói, “Tôi biết anh rất mệt mỏi, vì vậy buông tha cho chính mình đi, Dục Diệc.”
Tiếng bước chân khẽ vang lên.
Bóng dáng Lâm Thanh Nha biến mất ở cuối hành lang dài.
Đường Diệc không đuổi theo, cũng không nhúc nhích.
Hắn cụp mắt đứng tại chỗ một lúc, lấy di động ra, bấm một dãy số.
Cuộc gọi được kết nối, giọng hắn hờ hững gần như lạnh lùng: “Xong chưa?”
“Chưa, mới được có mấy ngày,” giọng nữ đầu dây bên kia khó chịu, “Cậu tưởng là con trai độc nhất của nhà họ Nhiễm giống như bao cỏ mặc cho thích làm gì thì làm chắc.”
“Tôi cho cô thêm nhiều nhất là hai tuần.”
“Hai tuần” Đối phương tức giận, “Cậu coi đây là phối giống hả! Không cần nhớ thông tin? Không cần lên kế hoạch? Không cần cả khâu thí nghiệm?”
Đường Diệc không kiên nhẫn nói: “Sao cô không dứt khoát viết luận văn luôn?”
“Cậu thì biết cái gì, tôi là dân chuyên nghiệp.”
“Đường Hồng Vũ.”
“Viết thì viết!” Đường Hồng Vũ nói xong hụt hơi, thuyết phục lại, “Được rồi được rồi, hai tuần thì hai tuần ―― thông tin của tên mặt trắng này quá nhiều, tôi vẫn chưa nhớ hết, nếu có gì sai sót gây rắc rối cậu cũng đừng trách tôi.”
“…”
Điện thoại cúp máy.
Một lúc lâu sau, Đường Diệc chậm rãi quay đầu lại.
Hắn ngửa đầu dựa vào mép tường, từ cằm đến cổ căng chặt sắc bén.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu đến bên chân hắn, vách tường che khuất hắn trong bóng tối.
“…Đồ lừa đảo.”
Nhìn cuối hành lang dài nơi bóng người đã biến mất được một lúc lâu, vách tường trắng bệch, trống rỗng.
Thật lâu sau, hắn cười rộ lên bằng chất giọng khàn khàn.
“Cô không biết gì cả.”
Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Thanh Nha quay trở lại đoàn kịch.
Dọc đường đi từ rạp hát phía trước đến tòa nhà ở sân sau, cô gặp được không ít học trò của đoàn kịch, khi chào hỏi cô ai cũng trông cẩn thận hơn.
Sau khi phát hiện ra, Lâm Thanh Nha cảm thấy khó hiểu, cô hỏi Bạch Tư Tư: “Có vẻ như bọn họ sợ tôi?”
Bạch Tư Tư: “Tự tin lên giác nhi, xóa ‘có vẻ như’ đi.”
“Tại sao thế?”
“Thật ra cũng không phải bọn họ sợ cô,” Bạch Tư Tư gãi gãi đầu, vừa quan sát phản ứng của Lâm Thanh Nha, vừa nhỏ giọng nói, “Chủ yếu là sợ, Đường Diệc.”
“…”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra.
Bạch Tư Tư thấy Lâm Thanh Nha không trả lời, tưởng rằng giác nhi nhà cô ta đã quên mất, cẩn thận nhắc nhở: “Buổi diễn cuối cùng trước khi cô nghỉ, Đường Diệc không chỉ chạy tới đoàn kịch còn…”
Lâm Thanh Nha: “Tôi vẫn nhớ.”
Bạch Tư Tư xấu hổ cười ha ha: “Hai tuần cô không ở đây, bọn họ làm ầm ĩ hết cả lên, một số mắng Đường Diệc là tư bản đầu cơ mà cũng dám mơ đến cô, một số khác thì lo chúng ta đắc tội không có đường sống với Thành Thang hay là nhà họ Đường, lỡ như Đường Diệc lại giở trò cưỡng ép…”
Bạch Tư Tư nói một hơi, phát hiện giác nhi nhà cô ta nhíu mày lại.
Vội vàng chuyển chủ đề: “Nhưng cô yên tâm đi, trưởng đoàn và Giản Thính Đào đã ép chuyện này xuống rồi, cùng lắm mọi người thầm bàn bán thôi chứ không ai dám đồn ra ngoài.”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Tôi không lo lắng chuyện này.”
“Hả?” Bạch Tư Tư mù mờ hỏi, “Thế cô lo chuyện gì?”
“Đoàn kịch vừa mới giải quyết khủng hoảng xong, danh tiếng không ổn định, còn đang trên đà phát triển.
Bọn họ cứ tiếp tục nóng nảy thế này, làm sao học kịch tốt được.”
Bạch Tư Tư: “…”
Là cô ta quá nông cạn, tạm biệt.
“Sư phụ Lâm.”
Hai người còn chưa vào phòng luyện tập, phía sau có tiếng gọi.
Lâm Thanh Nha ngoái đầu lại.
Một học trò trong đoàn kịch vội vàng chạy tới, nhìn cô một cái lập tức cúi đầu nói: “Trưởng đoàn mời cô qua phòng họp một chuyến.”
“Ừm.”
Lâm Thanh Nha đến phòng họp của đoàn kịch một mình.
Sau khi gõ cửa bước vào, cô thấy trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng đang ngồi ở bàn hội nghị, trên bàn là một đóng tài liệu văn kiện ngổn ngang.
Giản Thính Đào cũng ở đấy, hình như đang bàn bạc gì đó với Hướng Hoa Tụng.
“Sư phụ Lâm.” Thấy cô đi vào, Giản Thính Đào vội thẳng người lên chào hỏi.
Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu, “Chú Hướng, chú tìm cháu có chuyện gì ạ?”
“Thanh Nha, lại đây, ngồi xuống rồi nói.”
“Vâng.”
Sau khi cô ngồi xuống, Hướng Hoa Tụng không vào thẳng chủ đề, qua vài câu bên lề ông ngập ngừng hỏi: “Thanh Nha, sáng nay truyền thông Nhiễm thị nhờ nhóm cố vấn đưa một số tài liệu đến, là chương trình tạp kỹ có liên quan đến múa hát hí kịch, cháu có biết chuyện này không?”
Lâm Thanh Nha: “Anh Nhiễm có nhắc.”
Nghe thấy xưng hô của cô, Hướng Hoa Tụng và Giản Thính Đào không hẹn mà cùng nhìn nhau, nhưng hai người không nói gì cả.
Hướng Hoa Tụng hỏi tiếp: “Thế ý kiến của Thanh Nha thế nào?”
“Anh ấy không có nói rõ, chỉ hỏi đoàn kịch đã cân nhắc về cơ hội này chưa.
Đây là chuyện của đoàn kịch, cháu nhờ anh ấy trực tiếp giao cho chú quyết định.”
“Vậy à,” Hướng Hoa Tụng đưa tài liệu cho Lâm Thanh Nha, “Cháu xem thử phần giới thiệu chương trình đi.”
“…Vâng.”
Sau khi do dự, cuối cùng Lâm Thanh Nha vẫn đưa tay nhận lấy.
Thật ra cô không có hứng thú với giới giải trí và chương trình tạp kỹ liên quan, nhưng Hướng Hoa Tụng đã bảo cô xem, tất nhiên là có dụng ý.
Quả nhiên.
Hướng Hoa Tụng nói: “Ý của truyền thông Nhiễm thị là, muốn mời diễn viên của đoàn Côn kịch chúng ta tham gia một chương trình tạp kỹ về múa hát hí kịch.”
Lâm Thanh Nha hỏi: “Giống buổi biểu diễn bình thường ạ?”
Hướng Hoa Tụng đáp: “Kiểu thi đấu với nhau, các buổi tập luyện và buổi biểu diễn sẽ được giám khảo đánh giá.”
Lâm Thanh Nha nhíu mày, đóng tài liệu trong tay lại: “Cháu không tán thành hình thức kiểu này.”
Hướng Hoa Tụng cười khổ: “Ừ, chú biết về điểm này cháu và mẹ cháu đều cố chấp giống nhau.
Đều cảm thấy các hình thức biểu diễn nghệ thuật khác nhau không cần phải đánh giá cao thấp ―― nhưng hết cách rồi, thị trường là như thế, điều khán giả muốn xem chính là cảm giác cạnh tranh và căng thẳng, các loại biểu diễn truyền thống rất khó để tồn tại đơn độc.”
Lâm Thanh Nha hỏi: “Chú muốn đoàn kịch tham gia?”
“Cháu biết đó, quả thật nan nguy lần này nhóm cố vấn chuyên nghiệp bên Truyền thông Nhiễm thị đưa đến đã giúp chúng ta không ích, đây là một phần tình nghĩa.
Bọn họ đề xuất, chú không thể từ chối được.”
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Cháu hiểu.”
“Hơn nữa lần này là cơ hội hiếm có đối với đoàn kịch, chúng ta cần có một cơ hội như vậy để có hình thức đổi mới và tiếp xúc với thị trường giới trẻ hiện đại.”
Sau một lúc trầm mặc, Lâm Thanh Nha gật đầu: “Cháu đồng ý với quyết định của trưởng đoàn.”
Mặt mày của Hướng Hoa Tụng giãn ra, ngay sau đó lại khó xử căng thẳng trở lại: “Nhưng vẫn có một vấn đề.”
“Sao ạ?”
“Mỗi đội tham gia chương trình này cần phải có một huấn luyện viên chuyên nghiệp có trình độ và uy tín nhất định để dẫn dắt đội,” Hướng Hoa Tụng ngập ngừng, “Cháu biết rõ tình hình trong đoàn mà, ngoại trừ cháu và dì Kiều của cháu thì không ai gánh nổi vị trí này.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Thế dì Kiều…”
“E là tình trạng sức khỏe của dì Kiều cháu không chịu nổi chương trình cạnh tranh thế này,” gương mặt già nua của Hướng Hoa Tụng đỏ lên, “Chú biết chú làm vậy là làm khó cháu, cho nên ý kiến của cháu là trên hết, nếu cháu không muốn tham gia thì chú Hướng tuyệt đối không miễn cưỡng cháu.”
“…”
Lâm Thanh Nha ngước mắt lên.
Hướng Hoa Tụng và Giản Thính Đào người đứng người ngồi ở bàn hội nghị, trên mặt hai người đều mang vẻ mặt lo lắng bất an.
Tất nhiên bọn họ rất coi trọng cơ hội lần này, hy vọng có thể mượn nền tảng chương trình cung cấp mở ra một con đường đủ rộng cho tương lai của đoàn Côn kịch Phương Cảnh.
Hình thức chương trình không phù hợp với mong muốn của cô.
Có điều cô biết, loại hình nghệ thuật truyền thống đã được lưu truyền sáu trăm năm như Côn khúc là một loại hình hí khúc “Hiếm hoi” được xếp vào di sản văn hóa phi vật thể của thế giới.
Cô muốn tiếp tục kế thừa và phát triển nó, sự đổi mới và tiến lên cùng thời đại là con đường duy nhất.
Qua một lúc ngẫm nghĩ, Lâm Thanh Nha khẽ nói: “Cháu có thể dẫn dắt đội.”
Hướng Hoa Tụng vô cùng vui mừng.
Lâm Thanh Nha: “Tuy nhiên, cháu hy vọng mình có thể tự chọn lựa đội tham gia chương trình.”
“Chắc chắn rồi,” Hướng Hoa Tụng hỏi, “Trong số các diễn viên và học trò, Thanh Nha có đặc biệt xem trọng ai không?”
Lâm Thanh Nha gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Chương trình đó trọng danh lợi, không phải đứa trẻ nào cũng ra vào được.”
“Chú biết, cháu cứ làm mạnh tay.
Việc này giao cho cháu toàn quyền quyết định.”
“Vâng.”
Lâm Thanh Nha rời đi không lâu, một cuộc điện thoại gọi đến di động của cô.
Lâm Thanh Nha bắt máy: “Anh Nhiễm.”
“Tôi nghe trưởng đoàn Hướng nói em đã đồng ý tham gia làm huấn luyện viên?”
“Vâng.”
“Tôi còn tưởng là em sẽ từ chối hoặc là do dự, không ngờ nhận được câu trả lời nhanh như vậy,” Nhiễm Phong Hàm tiếp tục cười nói, “Tôi dùng chiến thuật quanh co vòng vèo để ‘lừa’ em đồng ý, tuy em có giáo dưỡng sẽ không thể hiện ra ngoài nhưng chắc hẳn trong lòng không được thoải mái lắm?”
“…”
Nhiễm Phong Hàm luôn là bậc thầy nắm chắc lòng người, Lâm Thanh Nha nghe vậy bất giác bất ngờ.
Cô không hề phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng nói thẳng: “Tôi nợ anh Nhiễm đây một lần biểu diễn vì chuyện cố vấn, tôi vẫn luôn nhớ rõ chuyện này.”
Nhiễm Phong Hàm bật cười: “Vậy thì xem như ưu và khuyết của tôi bằng nhau nhỉ?”
“Tôi trả lại tình nghĩa.”
Trong điện thoại, giọng của tiểu Quan Âm dịu dàng và trong trẻo khiến người ta nghĩ đến một đêm tuyết rơi.
Nhiễm Phong Hàm biết, sau chuyện này, giữa anh ta và tiểu Quan Âm sẽ vạch ra một khoảng cách rõ ràng không thể vượt qua.
Có chút tiếc nhưng cân nhắc về lợi ích thì vẫn chấp nhận được.
Vì thế Nhiễm Phong Hàm xúc động nói: “Được rồi.
Đêm mai tổ chương trình sẽ tổ chức tiệc tối, tất cả người đầu tư chương trình và người phụ trách của mỗi đội sẽ có mặt ở đó ―― cô Lâm có thể cho tôi chút mặt mũi không?”
“Nếu đã đồng ý tham gia, những việc liên quan đến chương trình tôi sẽ hợp tác hết.”
“Thế thì tốt quá.
Tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm vào di động của cô Lâm, đêm mai, tôi đợi cô Lâm ở tiệc tối.”
“Anh Nhiễm khách sáo quá, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“…”
Đêm hôm sau.
Một chiếc ô tôi chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng khách sạn, rồi dừng lại ở một chỗ trống cạnh lối vào thang máy.
Bên trong xe.
Bạch Tư Tư dừng xe, từ bên ghế điều khiển quay người lại, bất an hỏi: “Giác nhi, đoàn ca múa Dao Thăng cũng có tham gia, hơn năm mươi phần trăm Ngu Dao đích thân đến, cô đi dự tiệc tối một mình ổn chứ?”
Lâm Thanh Nha tháo dây an toàn, khẽ cười nói: “Cô sợ cô ta làm gì à?”
“Tháo bỏ bộ lọc của người hâm mộ* tôi mới phát hiện, tướng mạo của cô ta quá hung dữ, đặc biệt là khi nói chuyện với cô.”
*Bộ lọc người hâm mộ (): Từ ngữ mạng, có nghĩa là người hâm mộ sẽ tự động lọc ra những thiếu sót hoặc khuyết điểm của các nghệ sĩ và thần tượng yêu thích của họ.
“Chẳng lẽ cô ấy ăn thịt tôi chắc.”
“Ừm… Không nói trước được đâu.”
“Hả?”
Lâm Thanh Nha xuống xe ở cửa xe phía sau, khó hiểu quay đầu lại.
Bạch Tư Tư nằm dựa lên cửa xe, ánh mắt lướt qua chiếc váy dài màu trắng cổ xéo và mái tóc như lông quạ búi nửa đầu xõa xuống lên bờ vai trắng hơn cả tuyết của cô gái.
Vài sợi tóc đen cong cong lên trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu Quan Âm, tôn lên đôi đồng tử màu trà trong veo như nước và đôi môi màu nhạt quyến rũ.
Bạch Tư Tư khen thật lòng: “Thật sự không nói trước được, ai bảo tối nay giác nhi quá xinh đẹp thế này?”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nói: “Cô lại đùa giỡn nữa rồi.”
“Trời đất chứng giám, tôi nói thật đấy giác nhi,” Bạch Tư Tư đóng cửa xe lại nói đùa, kề sát thì thầm, “May mà người cô gặp tối nay là Nhiễm Phong Hàm.”
“May?”
“Đúng vậy, tuy tác phong của người như Nhiễm Phong Hàm không tốt lắm, nhưng ít ra ở trước mặt cô họ đều cư xử lịch sự, không dám làm bậy, làm gì giống tên Đường Diệc kia.”
“?”
Nghe thấy tên Đường Diệc, Lâm Thanh Nha quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Bạch Tư Tư.
Cô nhóc vẫn còn chưa nói xong, lắc lắc đầu: “Nếu tối nay có anh ta ở đây, tôi không yên tâm để cô đi một mình đâu, sao có thể để dê vào miệng cọp được?”
“…?”