Chương 35: 35: Người Của Ai
Bạch Tư Tư đi cùng Lâm Thanh Nha từ bãi đỗ xe đến vào thang máy lên tầng mười sáu.
Khi ra khỏi thang máy, nhân viên lễ tân phụ trách tiệc đã đứng chờ trước.
Sau khi xem thư mời của Lâm Thanh Nha, đối phương lịch sự tỏ ý người không liên quan không được vào.
Bạch Tư Tư vẫn không yên tâm: “Giác nhi, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây, cô có một mình nhất định phải cẩn thận đấy.”
“Chỉ là tiệc tối thôi mà.”
Bạch Tư Tư: “Tâm tư của tiểu Quan Âm chúng ta đơn thuần, không phải ai cũng giống cô đâu.
Người khác mời rượu nhất định không được uống đấy.”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ cười khẽ: “Ừm.”
Lâm Thanh Nha không muốn chắn cửa hội trường, dỗ Bạch Tư Tư hai câu xong lập tức đi vào trong.
Bạch Tư Tư đứng một mình bên ngoài phòng tiệc, nhìn hai cánh cửa giống như cái miệng khổng lồ nuốt chửng bóng lưng trắng như tuyết và lộng lẫy chói mắt của giác nhi nhà cô ta.
Bạch Tư Tư đứng tại chỗ không khỏi cau mày, quay đầu đi lẩm bẩm một mình: “Sao mình vẫn cứ thấy bất an thế nào ấy.”
Vừa dứt lời, Bạch Tư Tư quay lại được một nửa thì dừng lại.
Vài giây sau, nhân viên canh giữ ở cửa quay đầu lại.
Nhìn thấy đầu của cô gái thò qua bên khuỷu tay mình, nhân viên đón tiếp khách sửng sốt: “Thưa cô?”
Bạch Tư Tư không quan tâm đến gã, mở to mắt nhìn chằm chằm giá đỡ tấm bảng đóng khung mạ vàng ghi tên những khách mời tối nay.
Khách mời được chia làm hai cột: Bên trái là danh sách các tổ chức nghệ thuật tham gia chương trình, đoàn Phương Cảnh nằm trong số đó; còn cột còn lại bên phải là danh sách các nhà đầu tư chương trình, cũng chính là các kim chủ papa*.
*Kim chủ papa: Dùng để chỉ những người trả tiền cho các chương trình tạp kỹ như nhà đầu tư, nhà tài trợ trong làng giải trí.
Còn chỉ những người giàu có và quyền lực trong giới giải trí nâng đỡ một nghệ sĩ nào đó.
Nhìn chằm chằm mấy giây, Bạch Tư Tư chỉ vào một cái tên bên trái, không thể tin được quay đầu lại: “Đoàn ca múa Dao Thăng cũng tham gia chương trình này?”
“Tất nhiên rồi,” người nọ nói, “đoàn ca múa Dao Thăng chính là hạt giống của chương trình đó.”
“Bọn họ tính… Không phải, coi như bỏ qua đoàn Dao Thăng đi,” Bạch Tư Tư cố nén xúc động, đưa tay dò ngang qua, so sánh với hàng trên cùng của cột kim chủ papa bên phải, “Tại sao tập đoàn Thành Thang cũng ở đây”
“Công ty con của tập đoàn Thành Thang làm bên truyền thông, cũng là một trong những công ty đầu ngành của ngành truyền thông sản xuất, có bọn họ ở đó thì lạ gì?”
“…”
Bạch Tư Tư nghẹn họng một lúc lâu, ôm chút hy vọng cuối cùng dè dặt hỏi: “Thế, thế tối nay phó chủ tịch của Thành Thang cũng tới à?”
“Ai?”
“À, là Đường Diệc.”
“――”
Đột nhiên nhân viên đón tiếp bị cái tên này làm cho cứng họng, vài giây sau mới hoàn hồn: “Tiệc tối trước khi khởi động quay của một chương trình tạp kỹ thôi mà, sao vị kia đích thân đến được?”
Bạch Tư Tư lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không tới là tốt, không tới là tốt.”
Nhân viên đón tiếp: “?”
Bạch Tư Tư như uống thuốc an thần, yên tâm đi thang máy xuống lầu.
Lâm Thanh Nha tới có hơi sớm, đi qua nửa sảnh tiệc tối vẫn chưa thấy bóng dáng của Nhiễm Phong Hàm.
Tuy nhiên, cô thu hút không ít sự chú ý.
Đa phần người tới tham dự tiệc tối đều là người quen biết nhau trong giới, dù hai bên không có quen biết thì ít nhất cũng sẽ có một hai người “bạn” gián tiếp.
Còn một mình Lâm Thanh Nha, cô mới về nước không lâu, chỉ nổi tiếng trong giới Lê viên nhỏ hẹp, vả lại chưa từng xuất hiện ở những trường hợp thế này, cho nên đa phần trên mặt những người gặp cô chỉ có sự xa lạ và kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô ――
Váy dài trắng như tuyết, mái tóc đen buông xõa, đuôi tóc khẽ đung đưa, vẽ ra chiếc eo nhỏ nhắn duyên dáng khiến người ta không dời mắt được.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo màu trà, sạch sẽ trong vắt, như tuyết trắng trên núi, không nhiễm một hạt bụi.
“Đó là ai thế, hình như trước giờ chưa từng gặp?”
“Đúng là người đẹp, có lẽ là át chủ bài mới được công ty nào đó lén bồi dưỡng.”
“Nhìn khí chất không giống nghệ sĩ nhỏ.”
“Đúng đấy.
Hơn nữa làm sao giấu được một người mới xinh đẹp như vậy mà không lọt chút tin gì?”
“Này quá mức xinh đẹp rồi, còn sạch sẽ, đáng tiếc tới nơi đầm rồng hang hổ này, đợi lát nữa các nhà đầu tư đến, e là tối này công ty quản lý điểm danh cô tặng cho người ta.”
“Chậc chậc, thế không phải quá phí phạm của trời sao?”
“…”
Trong lúc một vài người đang thảo luận, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói cắt ngang: “Suỵt, đừng có nói bậy.
Các cậu là người trong giới đúng không?”
“Ồ, còn có lai lịch nữa?”
“Đó chính là Lâm Thanh Nha, tiểu Quan Âm của Lê Viên, còn trẻ tuổi nhất đạt được giải Mai Lan, là học trò cuối cùng của Du Kiến Ân, người kế thừa thứ hai của di sản văn hóa phi vật thể Côn khúc, nói đúng ra, chúng ta còn phải tôn kính gọi một tiếng sư phụ!”
“Ồ…”
Người biết được thân phận của Lâm Thanh Nha ở đây không được mấy người, cho nên đa số mọi người ở đây vẫn đang thắc mắc đây là nghệ sĩ nhỏ nhà ai che giấu, giữ đến chương trình này mới mở hòm châu báu.
Người thiếu kiên nhẫn, không nhịn được bước đến gần ――
“Xin hỏi cô tên gì thế? Tôi thấy cô có chút quen mắt, có phải chúng ta từng gặp nhau không?”
“…”
Lâm Thanh Nha nghe thấy tiếng nói chuyện, dừng lại, xoay người nhìn lại.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi lòe loẹt, mặc một bộ vest bảnh bao, ra vẻ nho nhã lịch sự, đáng tiếc ánh mắt nhìn cô của người nọ không giấu được sự ngả ngớn và thèm muốn lộ liễu.
Lâm Thanh Nha hờ hững gật đầu: “Anh nhận nhầm người rồi.” Cô lùi lại một bước, đi lùi ngược lại với người nọ.
“Ôi ôi, đừng nóng vội.” Người mặc vest tay chân nhanh nhẹn, vèo một cái đã nhảy ra trước mặt Lâm Thanh Nha, người nọ siết cà vạt, “Tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Hoa Biểu, phó tổng giám đốc của truyền thông Thanh Hàm, không biết khi kết thúc tiệc tối đêm nay, không biết có được may mắn mời cô đây cùng tôi ――”
“Thanh Nha, sao em lại chạy đến đây rồi.”
Một giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm cắt ngang.
Người đàn ông bị cắt ngang lời không vui ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ người tới, hắn vẻ mặt cứng đờ: “Anh Nhiễm?”
Nhiễm Phong Hàm chẳng buồn để ý.
Anh ta đi đến bên cạnh Lâm Thanh Nha, dừng lại với nụ cười quan tâm trên môi: “Tôi và người bạn mới rời đi một chốc, không ngờ đúng lúc em đến, là tôi không đợi được chu đáo, em đừng trách tôi.”
“Không sao.”
Lúc này Nhiễm Phong Hàm mới ngẩng đầu lên, giống như là giờ mới chú ý đến sự tồn tại của Lâm Hoa Biểu ở bên cạnh, y nheo mắt lại, vẫn giữ sự ôn hòa như trước: “Sao sếp Lâm lại niềm nở tìm đến vợ sắp cưới của tôi thế này, có việc à?”
Lâm Hoa Biểu: “…”
Người mặc vest lòe loẹt đảo mắt nhìn hai người, cười xấu hổ nói: “Hóa ra đây là vợ sắp cưới của anh Nhiễm? Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi nhận tội với anh Nhiễm vậy.”
Đối phương quay đầu lại, vẫy tay với nhân viên phục vụ phía sau: “Phục vụ, mang rượu đến đây!”
Nam phục vụ đi tới, Lâm Hoa Biểu ngăn lại, cầm lấy ba ly champagne trên khay, Lâm Hoa Biểu uống một hơi ba ly, nhìn Nhiễm Phong Hàm bảo: “Đã tạ lỗi với anh Nhiễm rồi, mong đừng để trong lòng?”
Nhiễm Phong Hàm lạnh lùng nhìn anh ta, ngay sau đó mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
“…”
Lâm Hoa Biểu thở phào, đặt trả lại ly champagne đã uống cạn lên khay của người phục vụ.
Đúng lúc nhấc mắt lên, y nhìn thấy nam phục vụ bên cạnh đang nhìn chằm chằm phía sau y ―― phía sau y là người phụ nữ mặc váy dài trắng tuyết đang cụp mắt, hàng mi rũ xuống tạo thành bóng mờ, con ngươi bị che đi giống như chìm dưới hồ nước mùa xuân.
Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, đẹp không gì sánh được.
Nhớ lại vừa rồi mình mới làm trò cười trước mặt người đẹp, mặt Lâm Hoa Biểu đỏ lên.
Nhưng y biết rõ tính tình giấu dao trong nụ cười của tên họ Nhiễm này, huống hồ mấy năm nay nhà họ Nhiễm phát triển lớn mạnh, căn bản y không dám thách thức đối phương.
Đang lo không chỗ trút giận, Lâm Hoa Biểu nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phục vụ, không nhịn được cười lạnh: “Ơ kìa, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là anh Từ sao? Chuyện gì đây, nhà họ Từ phá sản, anh Từ của chúng ta đây đã nghèo túng đến mức làm nhân viên phục vụ cho khách sạn rồi? Nào, lâu rồi không gặp, tôi với anh Từ sang bên kia ôn chuyện đi.”
“…”
Lâm Thanh Nha nghe thấy tiếng bước chân bước đi, đúng lúc thoáng nhìn qua thấy người nọ bị túm đi vội vàng cúi đầu.
Chỉ nhìn sườn mặt thôi lại khiến ánh mắt vốn hờ hững bỗng cứng lại.
Nhiễm Phong Hàm phát hiện, xoay người: “Cô Lâm?” Hắn nhìn theo ánh mắt của Lâm Thanh Nha, thấy hai bóng người, “Người vừa rồi chính là nhị thế tổ* của truyền thông Thanh Hàm, tính tình phóng đãng, nếu anh ta xúc phạm cô…”
*Nhị thế tổ () là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.
Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
“Từ Viễn Kính.”
Hiếm khi giọng nói dịu dàng lệch tông.
Con ngươi của Lâm Thanh Nha co lại, khi quay lại ánh mắt vẫn lo lắng như cũ: “Tại sao anh ta lại ở đây?”
Nhiễm Phong Hàm liếc nhìn bóng lưng của người phục vụ, ngạc nhiên hỏi: “Cô quen anh ta?”
“Nhiều năm trước từng gặp,” Lâm Thanh Nha nắm lấy tay, khẽ nói, “Tôi nhớ khi đó nhà họ Từ vô cùng giàu có.”
“Đó quả thật là chuyện của nhiều năm trước.
Sau này nhà họ Từ bị người khác tính kế dẫn đến phá sản, đã nghèo túng từ lâu, công ty cũng bị thu mua…”
Nhiễm Phong Hàm dừng lại.
Lâm Thanh Nha quay đầu lại, khó hiểu nhìn Nhiễm Phong Hàm.
Nhiễm Phong Hàm mỉm cười: “Đột nhiên tôi nhớ ra, hình như kế hoạch thu mua sáp nhập của nhà họ Từ là thành tựu đầu tiên mà vị thái tử Thành Thang đạt được sau khi nhậm chức phó chủ tịch ―― thủ đoạn tàn nhẫn đó đến tận bây giờ vẫn bị không ít người trong giới lên án, còn thường được nhắc tới như là án lệ điển hình và truyền kỳ.”
“…”
Lâm Thanh Nha im lặng rũ mắt.
Đường Diệc ghét Từ Viễn Kính đến mức nào, cô vô cùng rõ ràng.
“Ồ, anh Nhiễm?”
“Sếp Tiền.”
“Ha ha, hóa ra tối nay anh thay mặt cho nhà họ Nhiễm, tôi còn tưởng rằng sẽ được gặp sếp Nhiễm chứ.”
“Cha không được khỏe, công việc của công ty gần đây đều cho tôi xử lý.”
“Ra là thế…”
Lâm Thanh Nha thu hồi tầm mắt nhìn về phía Từ Viễn Kính bị túm đi, lòng vẫn không yên, cô quay người lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông trung niên đang nói chuyện cùng với Nhiễm Phong Hàm.
Người nọ nhìn thấy rõ mặt Lâm Thanh Nha, nụ cười tươi trên mặt biến mất: “Ơ?”
Nhiễm Phong Hàm hỏi: “Sếp Tiền quen vợ sắp cưới của tôi?”
“Đây là vợ sắp cưới của anh Nhiễm à?” Sếp Tiền vô cùng bất ngờ, “À, anh Nhiễm đừng hiểu lầm, chỉ là trước đây may mắn được gặp mặt vợ sắp cưới của anh.”
“…?”
Lâm Thanh Nha đang rũ mắt, nghe vậy ngước mắt lên.
Sau vài giây mắt đối mắt trầm mặc, người nọ xấu hổ cười rộ lên: “Lúc đầu năm, tôi và cô đây từng gặp nhau ở sảnh của khách sạn Tinh Hoa.
Khi đó cô và…”
Nói được một nửa, đột nhiên người nọ ngừng.
Lâm Thanh Nha nhớ ra rồi.
Đó là lần cô được Trình Nhận đón đến chỗ Đường Diệc ký thỏa thuận đánh cược, cô lên lầu trước còn người này thì chặn Trình Nhận ở sảnh.
Lâm Thanh Nha không hề kiêng dè, tiếp lời: “Ngài là người gặp mặt trợ lý Trình?”
“Đúng vậy, lần trước gặp mặt vội vàng, chưa kịp tự giới thiệu,” người nọ nheo mắt lại cười vui vẻ, “Tôi họ Tiền, tạm thời đảm nhận chức tổng giám đốc của truyền thông TA.”
Lâm Thanh Nha thoáng ngây người.
Nhiễm Phong Hàm quay sang bên cạnh, khẽ bổ sung đúng lúc: “Truyền thông TA là công ty con của tập đoàn Thành Thang.”
Lâm Thanh Nha hiểu, gật đầu chào lại: “Sếp Tiền.”
Hai bên không tán gẫu nhiều, Nhiễm Phong Hàm muốn giới thiệu Lâm Thanh Nha với mấy người phụ trách chương trình nên rất nhanh đã tạm biệt.
Bọn họ vừa đi, người phụ trách hạng mục của TA ở bên cạnh đợi một lúc lâu đi lên trước, sau khi kề tai báo vài câu, mới phát hiện ánh mắt của sếp Tiền của bọn họ nhìn đi đâu đâu.
“Sếp Tiền, hình như sếp Tiền rất để ý đến bạn gái của anh Nhiễm?”
“Ừ…” Sếp Tiền nói được một nửa, quay đầu lại, nhìn cấp dưới của mình, hậm hực nói, “Bớt nghĩ về mấy thứ không có được đi.”
Cấp dưới nói đùa: “Thích người đẹp là chuyện bình thường, tiệc tối đêm nay có không ít người nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp mới này đâu.”
“Nhìn chằm chằm cô ta, chê sống quá lâu? Cậu có biết cô ta là người của ai không?”
“Hả?” Cấp dưới ngờ vực, “Nhiễm Phong Hàm? Tuy mấy năm nay nhà họ Nhiễm ngày càng lớn mạnh nhưng vẫn chưa đến mức khiến cho các nhà đầu tư sợ hãi.”
“Nhà họ Nhiễm cái gì,” sếp Tiền cười lạnh ký vào văn kiện cấp dưới đưa qua, sau khi đóng văn kiện lại lập tức xoay người đi ra ngoài, “Có thể khiến Trình Nhận vứt bỏ công việc đích thân đi đón, cậu nói xem có thể có quan hệ với ai nhất?”
“Ý sếp Tiền là trợ lý đặc biệt Trình Nhận ở trụ sở chính? Không thể nào, làm sao anh ta làm tài xế cho người khác được ―― Trời ạ, sếp Tiền, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, sếp Tiền đi đâu vậy?”
“Tất nhiên là đi gọi điện báo… Lỡ như xảy ra chuyện ai mà kham nổi…”
“Hả?”
Còn chưa dứt lời, sếp Tiền vội vàng đi đến hành lang.
Bỏ lại cấp dưới thân tín đứng ngơ ngác một người tại chỗ: “Người Trình Nhận đặc biệt đón, ngoại trừ ――”
“Anh Vu, chào buổi tối.” Một giọng nữ dịu dàng đánh gãy suy nghĩ của người nọ, mùi nước hoa hương trái cây xộc vào mũi.
Người nọ bị huân đến ngốc, ngẩng đầu: “Cô Ngu Dao à, chào buổi tối, đêm nay cô thật đẹp.”
“Anh Vu khách sáo quá,” Ngu Dao che miệng cười khẽ, đôi lông mi chớp chớp híp lại, “Về dạ tiệc từ thiện của Thành Thanh lần trước tôi còn phải cảm ơn anh Vu đã giúp tôi làm quen sếp Tiền.”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà.”
“Chắc chắn tôi nhớ kỹ ơn của anh Vu, có cần gì lúc nào anh Vu cũng có thể nói với tôi.”
“Được rồi, chúc anh Vu buổi tối vui vẻ.”
“…”
Bóng dáng uyển chuyển như bướm rời đi.
“Đẹp quá, đáng tiếc so với người đẹp bên cạnh Nhiễm Phong Hàm thì hơi thua một chút,” người nọ đánh giá xong quay đầu lại, “Có điều cũng coi như là xuất sắc, không thì sao có tin đồn với vị thái tử kia…”
Đột nhiên giọng nói im bặt.
Vài giây sau, người nọ hoảng hốt xoay người lại, nhìn thẳng vào bóng báng trắng như tuyết thu hút biết bao ánh nhìn bên cạnh Nhiễm Phong Hàm.
“Được Trình Nhận đích thân đón ―― cô ta là người của Đường Diệc”
Cùng lúc đó.
Trụ sở chính của tập đoàn Thành Thang, trong văn phòng trợ lý đặc biệt của phó chủ tịch, điện thoại máy bàn reo lên.
Trình Nhận vừa đẩy mắt kính vừa nhìn xem ai gọi đến, bắt máy:
“… Sếp Tiền?”