Chương 61: Cảnh giác

Minh Tú không biết tiếng thở dài lặng lẽ trong lòng Ngải Huy, đôi mắt đẹp của nàng đảo qua người thiếu niên giữ kiếm đứng thẳng, hoa nước bay lượn, sóng nước lăn tăn, mũi châm như thoi đưa, cái suốt xoay tít, mảnh vải liên tục không ngừng dài ra trên không trung.
Thực là một tư thế kỳ quái...


Minh Tú thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại nghĩ lẽ nào kiếm có thể trợ giúp gì cho hắn? Hắn nhìn qua cực kỳ an tĩnh, không phát ra một chút âm thanh, tựa như một bức tượng điêu khắc lặng lẽ. Trong cái liếc mắt thoáng qua này, đôi con ngươi trầm tĩnh rực sáng tựa như bảo kiếm xuất vỏ, tạo nên ánh hào quang duy nhất trên bức tượng này, giống như hai ngôi sao lóe sáng trên bầu trời hư không âm trầm vô tận.


Thật là khí thế, khiến cho người ta không tự chủ phải nghĩ tới kiếm tu cổ đại. Minh Tú than thở trong lòng.
Màn nước bay múa trên không, mũi chân qua lại, tiếng lao vun vút không dứt bên tai, phảng phất như một điệu múa linh động.


Ánh mắt Vương lão đầu chăm chú nhìn vào Ngải Huy, trong lòng tràn đầy ảo não và lo lắng. Lão cảm thấy hôm nay tới phường thêu là một sai lầm, lão thái bà vào lúc này lại lên cơn. Phương pháp tu luyện có rất nhiều, không có thêu thì vẫn còn cái khác, lão chỉ lo Ngải Huy huênh hoang khoác lác, đến lúc đó lại không cách nào hoàn thành thì nhục mặt.


Ngải Huy làm việc quả thực vô cùng chín chắn, làm chuyện gì cũng như một vị thợ săn lão luyện, tính toán kỹ càng rồi mới hành động, thu lưới từ từ, hoàn toàn chẳng có vẻ gì giống một người trẻ tuổi. Lão lo Ngải Huy quá tự bó buộc, lại thiếu đi tinh thần dám nghĩ dám làm của thanh niên.


Nghĩ đến chính lão, lúc còn trẻ thì trẻ tuổi khí thịnh tâm cao khí ngạo ra sao?
Lão dạy học ở Cảm Ứng tràng nhiều năm, gặp qua đủ các loại thiên tài, kẻ nào kẻ nấy ý chí hừng hực, chỉ có cuồng hơn chứ không có cuồng nhất.


available on google playdownload on app store


Đây mới là người trẻ tuổi, tuy rằng bọn hắn không quá mức từng trải, nhưng bọn hắn lại tràn ngập sức tưởng tượng, rất ít bị ràng buộc, có can đảm đứng lên khiêu chiến với quyền uy, có rất nhiều suy nghĩ sáng tạo khó tưởng tượng.


Trong số những người trẻ tuổi, Ngải Huy quả thực vô cùng khác loại và chói mắt. Ngải Huy có biểu hiện chín chắn đến mức nặng nề, luôn luôn khiến người ta không tự chủ quên đi tuổi tác của hắn, sự kiêu ngạo bị hắn giấu vào sâu trong đáy lòng. Với tính cách khép kín như vậy, nếu như gặp thất bại ê chề, đả kích cũng sẽ càng sâu sắc hơn so với bạn cùng lứa bình thường.


Đây mới là điểm mà lão đầu cảm thấy lo lắng.
Hơn nữa lão biết lão thái bà lòng dạ rất hẹp hòi, không chừng đến lúc đó dù thế nào cũng không chịu gặp mặt.
Thật vất vả mới kiếm được một đồ đệ bảo bối, lão cũng không muốn Ngải Huy phải chịu ủy khuất.


Chỗ nào mà không tu luyện được chứ, lão đầu thầm hừ lạnh trong lòng. Nhất là khi thấy Minh Tú thể hiện ra trình độ xuất sắc, lão lại càng thêm khó chịu. Vương lão đầu tuyệt đối không phải là một người có lòng dạ khoáng đạt, khi tâm tình lão tốt thì tâng bốc hai câu cũng chẳng sao, mà khi tâm tình không tốt...


Đồ đệ không ngờ còn luyện qua kiếm thuật?


Lão đầu cảm thấy có chút vui mừng, Ngải Huy luôn không ngừng mang đến những niềm vui bất ngờ mới cho lão. Tư thế của Ngải Huy nhìn qua có vẻ kỳ quái, thế nhưng không hề có chút không tự nhiên nào, thậm chí còn có một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời. Lão đầu là người biết hàng, vừa nhìn tư thế này của Ngải Huy liền biết chắc hắn từng luyện qua, hơn nữa khẳng định là thời gian không ngắn.


Xem ra khi đồ đệ cầm kiếm, sức chú ý khá là tập trung.


Ở tại Cảm Ứng tràng thời gian dài sẽ có một chỗ tốt, thấy qua nhiều thể loại quái thai, có thấy thêm cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ gì. Tập quán tu luyện, không thiếu những kiểu cách kỳ kỳ quái quái. Có người phải trong trạng thái không an tĩnh mới có thể nhập định. Mà có người thì càng ở những chỗ đông vui náo nhiệt, sức chú ý lại càng tập trung.


Xem ra Ngải Huy rất coi trọng chuyện này, lão đầu càng thêm lo lắng, càng coi trọng thì sẽ bị đả kích càng nặng.


Thất bại là đã định, không ai có thể trong lần đầu tiên tiếp xúc với nghề thêu, trong vòng một tuần có thể dệt ra một mảnh vải, cho dù là Minh Tú người được lão thái bà coi là truyền nhân y bát cũng không thể làm được.


Bản thân đúng là bị cửa kẹp đầu, khi không tự dưng lại cho hắn học thêu cái gì chứ? Lão đầu hối hận muốn xanh cả ruột.
"Thế nào?" Minh Tú kết thúc màn biểu diễn, đôi mắt cuốn hút nhìn chăm chú vào Ngải Huy, nhẹ giọng hỏi: "Sư đệ có chỗ nào chưa hiểu không?"


Minh Tú chủ động đứng ra khi sư phụ còn chưa mở miệng, tuy rằng nàng cảm thấy có làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng vẫn hy vọng có thể trợ giúp thêm cho sư đệ Ngải Huy một chút.
Lão thái thái liếc mắt nhìn Minh Tú, không nói thêm gì.


Nếu như dệt vải dễ học như vậy, vậy cũng không cần đến phường thêu làm gì.
Thấy đệ tử yêu thích nhất của bản thân cũng âm thầm trợ giúp Ngải Huy, lão thái thái lại nhìn Ngải Huy càng thêm không vừa mắt, nhìn người ta thêu còn phải cầm thêm thanh kiếm, cố làm ra vẻ, lòe thiên hạ!


"Không có vấn đề gì."


Câu trả lời của Ngải Huy khiến Minh Tú cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng lập tức thoải mái, có lẽ Ngải Huy cũng đã biết đây là nan đề không cách nào hoàn thành. Tuổi tác của Minh Tú lớn hơn so với Ngải Huy, không những không vì đó mà xem thường Ngải Huy, trái lại càng thêm thưởng thức. Biết khó mà lui cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, trái lại cứ nhất nhất cố chấp, mới không phải là tác phong của kẻ trí.


Bàn tay Ngải Huy buông khỏi chuôi kiếm.


Đúng vào lúc này, ánh mắt Minh Tú chuyển lên người Ngải Huy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Ngải Huy trước mắt vẫn là Ngải Huy, thế nhưng không biết vì sao, cảm giác tạo cho nàng đã hoàn toàn khác trước, tựa như biến thành một người khác vậy. Nàng không biết phải miêu tả biến hóa này như thế nào, vừa rồi nàng như đối mặt với một vị kiếm tu mạnh mẽ, có trong mình một phong thái và khí thế khiếp người. Thế nhưng Ngải Huy lúc này, bề ngoài thì không có bất kỳ biến hóa nào, thế nhưng cái khí thế vô hình kia đã biến mất.


Thật kỳ lạ.


Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác kỳ lạ như vậy, hơn nữa còn là hai lần trong một ngày. Nhưng thoáng chốc nàng lại thầm cười, chẳng lẽ là gần đây quá mệt mỏi, khiến cho bản thân có thứ cảm giác không đầu không đuôi như vậy. Thậm chí còn lôi ra cả khí chất của kiếm tu gì đó, cứ làm như bản thân từng gặp qua kiếm tu không bằng.


Những người khác đều không chú ý tới biến hóa của Ngải Huy.
Thế nhưng Ngải Huy nói "không có vấn đề gì", cũng làm cho tất cả mọi người cho rằng đây là Ngải Huy biết khó mà lui.


Trong nháy mắt bàn tay Ngải Huy rời khỏi chuôi kiếm, thế giới trước mắt liền khôi phục như ban đầu. Cái loại cảm giác nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay biến mất, tư duy trở nên chậm chạp, giác quan thứ sáu cũng cấp tốc trở lại trình độ bình thường.


Từ sâu trong nội tâm sinh ra một xung động mãnh liệt, Ngải Huy vô cùng lưu luyến và say mê cảm giác của thế giới vừa rồi, bàn tay hắn không kìm được đưa về phía chuôi kiếm.
Nhưng trong nháy mắt ngay khi bàn tay sắp sửa chạm đến chuôi kiếm, Ngải Huy đột nhiên giật mình tỉnh lại.


Bàn tay rụt lại, tựa như trên chuôi kiếm có kịch độc vậy.
Xung động vừa dâng lên, liền bị hắn cưỡng chế đè xuống, trong nội tâm hắn thầm cảnh cáo bản thân.


Trong khoảng thời gian khi hắn vừa trồng hạt giống kiếm thai, Ngải Huy gần như là kiếm không rời tay. Cảm giác sáu giác quan bén nhạy mà kiếm thai mang lại, khiến cho hắn vô cùng say mê, hắn tựa như một kẻ nghiện, bàn tay không chịu rời khỏi chuôi kiếm.


Nhưng rất nhanh hắn gặp phải nguy hiểm, hắn đã nhận ra nguy hiểm, nhưng thân thể hắn lại không phản ứng kịp, hắn cứ thế trừng mắt nhìn mình bị răng nanh dã thú đâm bị thương. Bởi vì hắn từ đầu đến cuối đều không buông tay khỏi chuôi kiếm, giác quan bén nhạy khiến cho sự đau đớn do vết thương phóng đại rất nhiều lần.


Đó là một ký ức đau đớn vô cùng khắc sâu.
Từ sau lần đó, Ngải Huy mới hiểu, kiếm thai cũng không phải vạn năng. Quá mức ỷ lại kiếm thai, cái ảo giác cảm thấy nắm giữ trong tay hết thảy, sẽ làm cho mình lơ là tu luyện thân thể, lơ là tu luyện nguyên lực.


Mà không có một thân thể cường tráng, linh hoạt, không có nguyên lực thâm hậu, dù có tăng cường các giác quan thì tác dụng cũng vô cùng có hạn.


"Cái kia, sư tỷ, một tấm vải dài bao nhiêu? Cần bao nhiêu cái suốt? Ta được nhận bao nhiêu cái suốt? Có thể sẽ hao hụt một ít, sư tỷ có thể mang cho ta nhiều chút được không?"
Ngải Huy có chút ngượng ngùng hỏi.


Tất cả mọi người đều tưởng lỗ tai mình nghe nhầm, trong nhất thời cả phường thêu lặng ngắt như tờ.






Truyện liên quan