Chương 62: Người tốt
"Ngươi thực sự muốn dệt vải?"
Trên đường trở về, lão đầu nhịn không được bèn hỏi.
"Có vấn đề gì sao? Lão sư đã hỏi ba lần rồi đấy." Ngải Huy có chút kỳ quái, lẽ nào lão sư không tán đồng mình tu luyện thêu thùa? Bắt đầu từ khi rời phương thêu, lão sư đã liên tục hỏi mình có phải định dệt vải hay không, tựa như không tin vậy, rõ ràng là lão sư mang mình tới cơ mà.
"Ngươi không nhìn ra được bà ta đang làm khó dễ ngươi sao?" Lão đầu hỏi.
"Chưa được gọi là làm khó." Ngải Huy trầm ngâm, suy nghĩ tỉ mỉ một lượt, sau đó trả lời với giọng điệu tương đối khẳng định: "Ta cảm thấy cái này là yêu cầu rất hợp lý. Khi ta ở tại hoang dã, nếu như muốn thỉnh giáo người khác thì đều phải trả tiền. Lão thái thái không đòi tiền ta, chỉ đưa ra một khảo nghiệm, còn cung cấp tài liệu nhiều như vậy, lão thái thái rất tốt a, lão sư ngươi không nên nói lung tung."
Ngải Huy xốc xốc ba lô trên lưng.
Lão thái thái nói hắn thích mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, vì vậy tình huống làm mọi người trợn mắt há mồm, Ngải Huy gói gém toàn bộ những con suốt hắn có thể nhìn thấy thành một gói lớn không kém ba lô của hắn là mấy.
Lão đầu nhìn thoáng qua túi vải như hòn núi nhỏ của Ngải Huy, lại nghĩ đến gương mặt của Ngọc Cầm dại ra, ông ta cất tiếng cười to.
Ngải Huy không rõ ông ta đang cười chuyện gì.
Cười một lúc lâu, lão đầu mới thở không nổi mà nói: "Chiêu này của ngươi xác thực quyết liệt, ngươi không ngại nặng? ."
"Chiêu này?" Ngải Huy không hiểu lắm ý của lão sư, là sợ mình cõng không nổi? Hắn không đồng ý đáp: "Cái này tính cái gì? Không nặng chút nào, khi ở tại hoang dã, ta còn cõng nặng hơn cái này nhiều, con suốt nhẹ hều không có gì nặng, đáng tiếc phường thêu chỉ có như vậy."
Trong lời của Ngải Huy có pha tiếc nuối.
Lão đầu muốn cười lại cố nén, ông ta chỉ chỉ những con suốt màu sắc khác nhau ở phía trên: "Những thứ này ngươi không dùng được sao cũng mang đi?"
Ngải Huy hơi xấu hổ: "Thói quen thôi, không cẩn thận, trước đây khi chúng ta quét dọn chiến trường tại hoang dã, yêu cầu không được bỏ sót ngay cả một cái xương. Mấy cái này ở ngay trước mặt, ta không chú ý thu luôn cho xong. Hay là? Ta trả lại?"
Không chú ý...
Lão đầu nghĩ đến biểu tình lẫn sắc mặt của lão thái bà, trong lòng thầm vui vẻ, cái tên dở này không cố ý chứ? Nhìn Ngải Huy mấy lần, nhìn qua rất bình thường, hẳn là không phải cố ý.
"Cái này là vấn đề nhỏ." Lão đầu khoát khoát tay, hỏi tiếp: "Minh Tú biểu diễn song lưu dệt pháp ngươi nhìn hiểu không?"
"Nhìn hiểu ra một ít." Ngải Huy thành thành thật thật đáp.
"Ngươi dự định dệt vải thật hả?" Biểu tình lão đầu trở nên nghiêm túc: "Ngươi có nắm chắc không?"
"Chắc bắp thì không dám nói." Ngải Huy cẩn thận đáp: "Nhưng mà phải thử xem."
Lão đầu vừa nghe liền biết hết nổi, ông ta có thể nghe ra được sự kiên trì giọng nói của Ngải Huy, quả nhiên là đứa hài tử quật cường.
"Thử thì thử." Lão đầu có chút bất đắc dĩ, nhưng vội vàng nói: "Nếu không làm nổi vậy thì quên đi. Tu luyện thôi mà, không phải chỉ có thêu mới là tu luyện, không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, người có là thiên tài cỡ nào cũng không thể nào cái gì cũng làm được."
"Lão sư ngài không cần lo lắng, ta chỉ là thử thôi." Tuy rằng không biết lão đầu vì sao lo lắng như thế nhưng mà Ngải Huy có thể cảm nhận được sự quan tâm của lão sư, trong lòng có phần cảm động.
Lão đầu liền không khuyên nữa.
Cõng một cái bao con suốt lớn trở lại Binh phong đạo trường, Lâu Lan nhìn thấy thì có chút hiếu kỳ: "Ngải Huy, ngươi đang làm việc sao?"
"Không phải." Ngải Huy lắc đầu: "Ta đang học tập tu luyện thêu."
"Thêu hả?" Lâu Lan á một tiếng, tiếp theo ghé mặt lại, vẻ mặt hiếu kỳ: "Thoạt nhìn rất lợi hại."
"Ta còn chưa bắt đầu a, Lâu Lan." Ngải Huy không vui lắm: "Ngươi biết lợi hại sao? Kể tới lợi hại, hôm nay trông thấy vị Minh Tú sư tỷ mới đúng là lợi hại chân chính."
Ngải Huy có chút đờ đẫn lẫn mong đợi, hắn thoát ly khỏi trạng thái kiếm thai, nhưng mà hình ảnh Minh Tú sư tỷ toàn lực vận chuyển song lưu dệt pháp vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Hình ảnh lực kèm mỹ, chấn động tâm linh hắn.
Mỗi chi tiết trong hình ảnh đều là hài hòa, cân đối.
Hắn không hiểu thêu, nhưng mà vẫn có thể cảm thụ được lực lượng ẩn chứa tronghình ảnh, hắn biết không có tạo nghệ thâm hậu thì tuyệt đối vô pháp làm được đến tình trạng đó. Ngải Huy không hiểu thêu, nhưng mà biết chiến đấu. Kim Nguyên lực tuy thật nhỏ, nhưng là chí mạng. Minh Tú sư tỷ kia một tay dệt pháp xuất thần nhập hóa, nếu dùng ở trong chiến đấu, lực sát thương phi thường đáng sợ.
Minh Tú sư tỷ lớn hơn mình cùng lắm mấy tuổi, nhưng mà thực lực mạnh khiến hắn vừa bội phục vừa ước ao.
"Minh Tú sư tỷ ở Ngọc tú phường?" Lâu Lan không hổ là đại Lâu Lan đi khắp hang cùng ngõ hẻm mua đồ ăn hầm thuốc. Nó biết nhiều về phương diện tin tức ở Tùng Gian thành: "Minh Tú sư tỷ đương nhiên lợi hại. Nàng là thiên tài thêu chân chính, từ nhỏ đã bái làm môn hạ thêu đại sư Hàn Ngọc Cầm, là đệ tử xuất sắc nhất Ngọc thêu môn. Rất nhiều người đều cho rằng trước khi ba mươi tuổi, nàng nhất định có thể đăng lên ngôi vị đại sư. Hơn nữa ngoại giới đều cho rằng, thành tựu của nàng sẽ vượt lên trước lão sư Hàn Ngọc Cầm, trở thành thêu tông sư."
"Lợi hại như vậy à!" Hai mắt Ngải Huy như ngôi sao nhỏ, hắn cảm thấy Minh Tú sư tỷ rất lợi hại, nhưng mà không ngờ lợi hại đến tình trạng đó. Chờ chút, Ngọc Cầm? Hắn bỗng nhiên nhớ lão sư đã từng gọi lão thái thái "Ngọc Cầm", lẽ nào lão thái thái chính là thêu đại sư Hàn Ngọc Cầm?
Hắn lại nghĩ tới chuyện lão sư từng nói, kỷ lục có thể đồng thời khống chế kim nguyên lực là một vị thêu đại sư tên là Hàn Ngọc Cầm.
Lão thái thái là thêu đại sư Hàn Ngọc Cầm!
Con mắt Ngải Huy thoáng cái trợn tròn, một lát sau, hắn hỏi có chút không xác định: "Lâu Lan, đại sư hẳn là rất lợi hại chứ nhỉ?"
"Đương nhiên lợi hại!" vẻ mặt Lâu Lan tỏ ra đương nhiên, thân thể tản ra trước mặt Ngải Huy, một đám mây cát nhỏ biến ảo thành chữ "Đại sư", mây cát bên cạnh hợp thành hai chữ "Tông sư".
"Ngải Huy, danh hiệu tại Ngũ Hành thiên là rất nghiêm ngặt a. Hiện tại xưng hào cao nhất Ngũ Hành Thiên là tông sư, ý tứ là cường giả có tư cách khai tông lập phái. Phía dưới Tông sư chính là đại sư, địa vị của đại sư cũng rất cao. Người có tư cách xưng là đại sư đều là cường giả đỉnh cao nhất trong lĩnh vực tương ứng. Trong bọn họ có người thực lực vô song, có người theo từng lĩnh vực cơ cống hiến thật lớn không thể thay thế, thế thì mới có thể được xưng là đại sư. Hàn Ngọc Cầm đại sư, bà đã khai sáng hơn mười loại cách dệt."
"Lợi hại như vậy cơ!" Ngải Huy tán thán, hắn càng hạ quyết tâm muốn tu luyện thêu.
Một chút khảo nghiệm kia đã là cái gì, có thể được một vị thêu đại sư chỉ điểm, cơ hội này trân quý mức nào đây!
Nếu như không phải lão sư và Hàn Ngọc Cầm đại sư có giao tình thâm hậu thì thậm chí ngay cả cái cơ hội khảo nghiệm này mình cũng không có được. Nhìn phường thêu là biết, ngoại trừ hắn ra không nhìn thấy một nam tử nào.
Yêu cầu của lão sư, nhất định khiến bà ấy rất khó xử, chỉ đưa ra một khảo nghiệm nho nhỏ, tính cách đại sư thật sự rất tốt a.
Ngải Huy cảm động, còn cho mình nhiều con suốt như vậy. Nhìn những con suốt đủ mọi màu sắc kìa, mỗi một cái đều tản ra dao động nguyên lực yếu ớt, không cái nào rẻ!
Còn cho mình nhiều như vậy!
Ánh mắt Ngải Huy nhìn cái ba lô cao như núi nhỏ kia, tràn đầy lòng sùng kính lão thái thái, người thật tốt!