Chương 37
Không lẽ, Sakutaro mới là người cô đơn nhất ở nơi này…
Tsugumi choàng cánh tay qua cổ Sakutaro, trao cho cậu một nụ hôn sâu. Không chỉ trên môi, mà còn hôn lên má, lên mắt cậu. Khi anh luồn tay qua những sợi tóc thẳng, cắn mạnh một phát lên dái tai đầy đặn của cậu, Sakutaro giật mình co rúm lại. Phản ứng của cậu làm Tsugumi bật cười.
“Anh Tsugumi ác quá.”
“Xin lỗi.”
“Hình tượng anh trong mắt tôi đã hơi thay đổi rồi.”
“Cậu tưởng tôi thế nào?”
“Tôi tưởng anh phải bị động hơn cơ”
“Trông tôi thế này thôi, chứ tôi nhiều tuổi hơn Sakutaro mà.”
Nói dối! Thực ra Tsugumi không có nhiều kinh nghiệm tới vậy. Trước khi quen Shinji, anh chỉ toàn đơn phương. Người đàn ông đầu tiên của Tsugumi chính là anh ta. Shinji là loại người chủ động, còn nếu hỏi Tsugumi thuộc loại nào, thì anh chính là loại để mặc tất cả cho đối phương quyết định. Nhưng lúc này…
“Được rồi, Sakutaro không cần nghỉ gì cả.”
Anh trở mình thay đổi vị trí của hai người, hai tay nâng niu gò má cậu, đặt lên đó một nụ hôn âu yếm.
Sakutaro đêm nay rõ ràng rất lạ. Dù rắn rỏi đến đâu, người ta cũng có khi bất ngờ đánh mất phương hướng, cứ buông thả bản thân trôi theo dòng chảy. Tuy không rõ tại sao, nhưng vẫn muốn tiếp nhận hết thảy.
Một người bình thường có hoạt bát sôi nổi đến đâu cũng không tránh khỏi những khi suy sụp. Cho dù chỉ một đêm, nhưng sẽ có lúc nỗi cô đơn bất chợt ùa tới như muốn hủy hoại tất cả những gì mà người đó đã dày công gây dựng. Đêm nay, anh cảm thấy Sakutaro đang đứng giữa lằn ranh ấy.
Tuy chờ đến sáng hôm sau có lẽ sẽ nguôi ngoai đi phần nào, nhưng có những khi người ta không có kịp chờ trời sáng, mà đã bấu víu ngay lấy ai đó bên cạnh. Có người vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ ấy, nhưng cũng có người chỉ coi đó là lầm lỡ nhất thời.
Chuyện đêm nay sẽ phát triển theo hướng nào, anh không thể đoán được. Anh chỉ biết, nếu có thể giúp Sakutaro ổn định tâm trạng thì thế nào cũng đáng. Từ khi quen biết nhau tới nay, Sakutaro đã cứu rỗi anh rất nhiều. Nếu đây là cách duy nhất giúp được Sakutaro trong lúc cậu đang đau khổ, thì làm vậy cũng không sao.
Nếu là hồi trẻ, có khi anh sẽ cho rằng một đêm chẳng đáng giá đến mức này. Nhưng giờ thì anh đã biết chỉ cần một lần thôi cũng có thể cứu rỗi một ai đó.
“Tsugumi.”
Sakutaro gọi tên anh nhiều lần, mỗi lần gọi lại buông xuống một nụ hôn dịu dàng. Tiếng gọi ấy vọng tới trái tim tưởng chừng không thể chạm vào của anh, từng chút, từng chút một.
A…
Trong nháy mắt, anh cảm thấy có mũi kim bằng đường đang đâm thật sâu vào lồng ngực.
Mũi kim ấy lập tức tan chảy dưới nhiệt độ cơ thể, chỉ còn sót lại vị ngọt đang dần thẩm thấu qua từng tế bào.
Lúc này đây, Tsugumi mới chợt nhận ra từ sâu thẳm đáy lòng, anh đã nảy sinh tình cảm với Sakutaro. Tại sao lại vào lúc này chứ? Thời điểm éo le tới mức khiến người ta sững sờ.
Anh đã nghĩ cậu là người tốt.
Anh rất biết ơn những điều tốt đẹp cậu dành cho anh.
Anh đã cho rằng, sau này hai người vẫn sẽ là bạn tốt.
Những chuyện thoạt nhìn tưởng như không liên quan đến tình yêu từng chút một đan chồng lên nhau. Trong lúc anh chưa kịp để ý, tầng tầng cảm xúc đã lắng đọng sâu sắc. Ẩn sâu sau lòng tốt luôn manh nha một mầm yêu đang say ngủ. Tuy đã viết về nhiều trường hợp thế này trong những cuốn tiểu thuyết khác nhau, ấy vậy mà khi trở thành chuyện của chính mình, anh lại không hề nhận ra.
Không sao cả, vẫn còn có thể cứu vãn. Vẫn còn có thể…
“Tôi sợ…”
Đêm qua, không biết trái tim run rẩy của cậu có được cứ rỗi chút nào không? Tsugumi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của Sakutaro, vuốt thật nhẹ để không làm cậu thức giấc. Đột nhiên, anh phát hiện một khoảng trống tóc ở chếch phía sau đầu cậu. Đó là một vết sẹo hình trăng khuyết. Chỉ riêng nơi này không mọc tóc.