Chương 57
“A, may quá ! Anh là người quen của cậu ấy sao? Cậu ấy đến đây uống nhiều quá nên say bí tỉ rồi. Nếu anh là người quen thì hãy tới đón cậu ấy về giúp tôi với.”
Người nghe điện dường như là ông chủ quán rượu, lúc hỏi địa chỉ Tsugumi mới biết nó nằm cách đây tới hai ga. Có lẽ vì khu này toàn người quen nên Sakutaro sợ sẽ bị người khác hỏi han.
Lúc anh tới quán, Sakutaro đã tỉnh dậy, nhưng đầu óc vẫn còn chếnh choáng say nên chỉ ngồi bẹp ở quầy, nửa thân trên lắc lư. Tsugumi cúi đầu xin lỗi ông chủ, định dìu cậu dậy nhưng không được, đành phải nhờ ông chủ cùng đỡ Sakutaro lên taxi.
Trên đường về, Sakutaro tựa người vào cửa kính taxi, im lặng nhìn khung cảnh đang trôi vụt qua. Khi về tới khu chung cư, cậu giành trả tiền với Tsugumi rồi tự mình xuống xe, lảo đảo vài bước xong ngồi phịch xuống bãi cỏ khô héo trong sân. Cậu khoanh chân ngồi đó, gục đầu như thể không biết phải làm sao. Tsugumi ngồi xuống bên cậu.
“…Tại sao anh không hỏi gì hết?”
Saakutaro đột nhiên hỏi.
Tsugumi ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm.
“Vì tôi đang nghĩ xem nên làm thế nào mới phải.”
“Nên làm thế nào ?”
“Nhưng đầu óc rối bời mãi mà chẳng nghĩ được gì.”
Anh muốn nói với cậu, nhưng lại sợ lời mình muốn nói không phải là điều Sakutaro muốn nghe. Hơn nữa, e rằng lúc này anh có nói gì cậu cũng nghe không lọt. Mọi người đều có những lúc như thế, muốn được ở một mình, nhưng khi ở một mình thật lại cảm thấy cô đơn và muốn có ai đó kề bên.
Bụi sơn trà trắng mọc ven hàng rào như đang lơ lửng trôi trong đêm tối.
Giả như Sakutaro có quên khóm hoa này đi nữa, mỗi năm hoa vẫn sẽ nở rộ như thường. Rõ ràng hai người đang ngồi ở đây, nhưng Tsugumi lại cảm thấy cô đơn như chỉ có một mình anh.
Chẳng qua, hoa mỗi năm lại nở, đầu ngón tay cũng có thể tan chảy nhiều lần. Tuy không giống hệt nhau, nhưng những chuyện tốt đẹp thì ngày nào cũng có. Thiếu một chuyện thì cứ dùng chuyện khác bù lại là được.
Tuy anh nghĩ như vậy, nhưng đó chỉ là lời an ủi của một kẻ chẳng có gì để mà sợ mất mát, còn với một người cứ xây lại đổ, có lẽ… chỉ khiến họ càng thêm tức giận. Cho dù lời lẽ có hợp lý tới đâu, đã không muốn nghe thì chẳng làm sao lọt tai được.
“Nếu có thời gian để khóc thì hãy cố gắng lên, phải rèn giũa bản thân, học hỏi từ những chuyện đã qua … đương nhiên như vậy rất tốt. Nhưng nếu chỉ vì nó “tốt” mà cái gì cũng nuốt vào trong thì sớm muộn có ngày bản thân không còn chịu đựng nỗi.”
Ngay từ khi chưa biết chuyện của Tsugumi, Sakutaro đã nói ra được tiếng lòng của anh. Cậu rất hiểu điều đó. Sakutaro đang ở đây ngày hôm nay, là người đã nuốt rất nhiều tâm sự vào lòng, chờ nó trào ra, rồi lại nuốt vào trong, cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần. Cho nên anh không còn lời nào để khuyên nhủ cậu nữa. Không còn gì để nói cả.
“Những bông hoa trắng như đang phát sáng lập lòe trong đêm vậy.”
Lại một lần nữa, Tsugumi nhìn về khóm sơn trà.
Salutaro chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt mệt mỏi rệu rã.
“Từ nhỏ, tôi đã tự hỏi tại sao lại như thế. Cũng chẳng biết có lý do gì không, nhưng tôi chưa bao giờ định tìm hiểu về nó, vì tôi thích cảm giác ngây người nhìn ngắm rồi tự hỏi tại sao này.”
“Ừm, tôi hiểu cảm giác đó.”
Sakutaro bần thần đáp khẽ, rồi lại tiếp tục nói.
“Có những người, khi nghe thấy ta hỏi sẽ lập tức lên mạng để tr.a xem lời giải là cái gì. Họ rất tốt, nhưng ta lại không cảm thấy biết ơn họ. Tuy họ làm vậy đều do ý tốt, nhưng không hiểu sao…tôi không thể diễn đạt rõ ràng, nhưng …”
“Tôi hiểu.”
Tsugumi gật đầu, hai người cứ ngồi bên nhau nhìn những bông hoa lơ lửng trong đêm tối.
“Hoa sơn trà đẹp thật.”
“Hả?”
Sakutaro chợt ngoảnh về phía này.
“Là hoa trà chứ?”
Tsugumi chớp mắt , rồi nhìn lại những bông hoa đang lơ lửng trong đêm.
“Không phải, trông giống nhau nhưng đây là hoa sơn trà. Cũng đã thu sang rồi, cậu có thấy hoa trà nào nở to như vậy không?”
Sakutaro đứng dậy, bước tới gần khóm hoa rồi chăm chút quan sát.
“Tôi không biết. Đây thực sự không phải là hoa trà sao?”
“Ừ. Hồi trước tôi từng tìm hiểu để làm tư liệu sáng tác mà.”
Nghe anh nói vậy, Sakutaro thộn mặt nhìn mấy bông hoa trắng.
“… Sao lại thế chứ, tôi chẳng biết gì cả.”
Vẻ mặt Sakutaro iu xìu như một đứa trẻ vừa thua một trò chơi.
“Sao thế?”
“Đây là loài hoa mà khi còn sống bà tôi rất thích.”
Lúc còn nhỏ, có lần Sakutaro tìm thấy khóm hoa trà đỏ mọc ở sau dãy núi gần nhà. Trong sân của chung cư, cũng chính là nơi mà ông bà cậu sống, chỉ trồng mỗi trà mi trắng. Cậu cảm thấy có chút sắc đỏ vào sẽ đẹp hơn, nên đã hái một ít hoa trà đỏ về nhà. Bà khen ngợi cậu, rồi vui vẻ bày nó trong phòng khách, nhưng…
“Hóa ra loài hoa bà thích không phải hoa trà mà là sơn trà.”
Sakutaro vẫn ngây người chăm chú nhìn đóa hoa màu trắng. Hai đóa hoa này thoạt nhìn không có gì khác nhau nên mới khiến người ta dễ bị nhầm lẫn như vậy. Thế nhưng, bà của Sakutaro đã không nói gì, chỉ lặng lẽ trân trọng những bông hoa mình không yêu thích.
“Vậy sao? Đây không phải là hoa trà à?”
Sakutaro hỏi đi hỏi lại mấy lần, mặt dở cười dở mếu.
“Tôi nghĩ, bà cậu thực sự đã rất vui, vì đó là món quà do cháu trai mình tặng.”
Tuy đang đứng canh anh nhưng Sakutaro vẫn không hề rời mắt khỏi đám hoa sơn trà.