Chương 18: Di chúc
Beta: Chuột Túi
Tôi nhớ rất rõ ràng, lúc ấy em mặc một chiếc áo dài màu trắng, phía trước không có nút áo, thuộc loại cổ chui, chất liệu phẳng phiu, phần eo vừa vặn khắp nơi. Áo nửa cổ hình trái xoan rất đặc biệt, dọc theo đường cổ là những hạt châu nhỏ. Lúc ấy là mùa hè, nhưng em lại có thể khiến cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, giống như gió thổi qua nước hồ mang theo cảm giác thấm lạnh.
Ngày hôm đó, lúc tôi nói chuyện, em nghiêng đầu cười với tôi, làm như em vô cùng thích thú, giống như em lắng nghe từng lời từng chữ của tôi, là một loại cảm giác rất sung sướng.
Nhưng về sau tôi liền phát hiện, thật ra không có câu nào lọt vào tai của em.
Sau đó em hỏi tôi vấn đề kia, vậy mà tôi lại đần độn trả lời, cô có thể xem bản kế hoạch của tôi.
Khi đó em đã bật cười, cười đến mắt long lanh như những vì sao.
Mặt tôi nóng lên, tim đập điên cuồng, thân thể dường như không bị khống chế, giống như người ngồi chỗ đó là một cái xác không hồn. Tôi là hồn tồn tại trong xác nhìn em, mà em lại chỉ nhìn thấy thân xác kia.
Thật ra thì tôi không phải là loại người không biết ăn nói. Ở trước mặt người khác tôi không có bộ dạng như vậy.
Cho dù là ai, khi tôi chung đụng với người đó, tôi đều có thể khống chế tình cảnh và đề tài.
Nhưng lúc ở chung với em, chân tay của tôi, xương cốt của tôi, kinh mạch thần trí của tôi, mỗi một tế bào đầu óc của tôi đều bị em khống chế.
Tôi trở nên vụng về và luống cuống.
Ngày đó không phải là một cuộc xem mắt thành công. Trên đường lái xe trở về, đầu óc của tôi tràn đầy hình bóng của em, thiếu chút nữa là tôi đã đụng phải lan can bên cạnh.
Tôi cứ đoán tới đoán lui không biết em suy nghĩ như thế nào về tôi. Tôi còn thử nhắn tin thăm dò, thấp thỏm trắng đêm ngủ không được chờ em hồi âm.
Nhưng em không hề trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi ở nơi này vẫn còn hi vọng hão huyền, viện đủ mọi lý do cho em, có lẽ em chưa nhìn thấy tin nhắn, có lẽ em quá bận rộn chưa kịp trả lời. Sau khi khổ sở chờ đợi một ngày một đêm, tôi hoàn toàn buông tay.
Có lẽ cho dù tôi thay đổi bao nhiêu phương thức xuất hiện trước mặt em, em cũng không bao giờ để tôi trong mắt.
Mãi cho đến khi phát sinh sự kiện kia.
Tôi nghĩ em muốn quên đi tất cả mọi chuyện cũng sẽ không quên đi lý do Nam Nam chào đời.
Thật ra lúc đó trong lòng tôi rất tức giận, một luồng lửa tà ác mắc nghẹn giữa lồng ngực khiến tôi kìm nén đến khó chịu. Tôi giận đến nỗi chỉ muốn cho em một bài học, chỉ muốn bóp ch.ết em.
Ai biết có phải em say đến phát khờ hay không mà không sợ cái gì hết, còn nghiêng đầu quan sát tôi, lầm bầm nói điều gì đó với tôi.
Tôi thật sự không biết nên tức giận hay buồn bực. Nếu như một ngày nào đó tôi ch.ết sớm, nhất định là bị em làm tức cho tới ch.ết!
Nhưng lúc cơ thể em mềm mại thơm mát, mang theo chút mùi rượu, lọt thỏm vào lòng tôi, máu tôi lập tức xông lên, tôi liền ôm em trở lại.
Tôi dùng tất cả sức lực ôm em, bắt đầu hôn em điên cuồng.
Khách sạn ở ngay bên cạnh, tôi kiềm chế không được, chỉ muốn dạy em một bài học. Tôi muốn làm em vĩnh viễn không thể nào quên được giây phút kia.
Dĩ nhiên đây chỉ là viện cớ, thật ra tôi chỉ muốn em.
Không biết trong lúc say, em nhớ được bao nhiêu chuyện ngày hôm đó.
Riêng tôi thì không thể chờ đợi, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên tôi biết, thì ra chuyện này có thể khiến tôi trở nên khao khát như vậy.
Tôi khát vọng đến run rẩy cả người.
Lúc tôi tiến vào thân thể em, tôi cảm giác mình có được em, có được em lúc 13 tuổi co rút run rẩy ở đó, có được em cô độc bận rộn đi đi về về trong trường học, có được em thút thít khóc dưới gốc cây Phong bên bán cầu Tây, còn có em hôm nay giãy giụa mâu thuẫn như thế này.
Tôi nghe em kêu đau, em khiến cho tôi phải dừng lại, nhưng tôi dừng không được.
Sau đó em bắt đầu run rẩy, sau khi run rẩy thì bắt đầu điên cuồng lên.
Em siết chặt bả vai tôi, mơ hồ kêu gì đó tôi nghe không rõ.
Đêm đó tôi không ngủ, cứ như vậy ôm em tới bình minh.
Lúc trời sáng, tôi nhìn ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ xuyên qua bức rèm hé mở hơn phân nửa chiếu vào giường lớn. Em trong ngực tôi bình yên thanh thản trong giấc ngủ.
Một khắc kia, sau lưng em giống như mọc thêm đôi cánh.
Tôi giơ tay sờ nhẹ khuôn mặt em, không nhịn được mà hôn lên trán em.
Em vẫn ngủ say như cũ, có lẽ bởi vì say rượu, chân mày em nhíu nhẹ.
Tôi đã từng uống rượu đến say mềm, biết ngày hôm sau sẽ rất khó chịu.
Tôi muốn mua chút đồ ăn sáng cho em và thuốc nhức đầu.
Nhưng khi tôi vội vã ra ngoài rồi vội vã trở lại, em đã không còn ở đó.
Tôi thật không vui, tại sao em lại không biết gánh trách nhiệm gì hết vậy, tại sao có thể dùng tôi đã đời rồi vứt bỏ tôi?
Chỉ là lần này tôi sẽ không buông tha một cách dễ dàng như trước kia. Hiện giờ tôi có đầy đủ lý do theo đuổi em không buông.
Tôi quyết định thi triển tài năng.
Chỉ tiếc rằng đời người luôn luôn gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Kế hoạch của tôi còn chưa bắt đầu áp dụng thì công ty của tôi gặp phải cửa ải khó khăn nhất từ trước tới nay.
Năm đó thị trường chứng khoán phát triển không ngừng, dường như mọi người đều trầm mê trong đó không thể thoát ra, thậm chí bác gái mở tiệm ăn đầu đường há miệng ra đều chứng khoán này chứng khoán kia.Vậy mà ở một nơi nhìn có vẻ phồn vinh, khủng khoảng kinh tế lại giống như một cơn lốc lớn, cuốn hết toàn bộ kinh tế toàn cầu vào trong dầu sôi lửa bỏng. Dĩ nhiên khủng hoảng kinh tế toàn cầu cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến những công ty Trung Quốc. Mức độ tiêu thụ giảm nhanh, kinh tế trượt dốc nghiêm trọng, các công ty giảm biên chế, rút lại tiền vốn. Mọi người tỉnh ngộ từ trong sự phồn vinh hư cấu, có té ngã lên mặt đất lạnh như băng thì mới phát nhiện tình thế khi đó ác liệt như thế nào. Dường như tất cả mọi người đều lọt vào trong sự hoang mang khủng khoảng kinh tế.
Trong hoàn cảnh như thế này, công ty của tôi cũng không mấy lạc quan. Lúc ấy hệ thống đầu tư cần rất nhiều tiền, bình thường muốn họ đầu tư đã khó, bây giờ khủng hoảng kinh tế lại càng khó khăn hơn.
Khoản thời gian đó, tôi và phía đối tác dường như không kịp thở, nghĩ hết biện pháp mà vẫn không xoay sở được tiền. Lúc ấy mọi người đều không dễ dàng, tất cả bạn bè quen biết đều lâm vào cảnh khó khăn. Em cũng nhớ lại khi đó có câu nói, tiền mặt là vua. Mọi người, tất cả công ty, đều thiếu tiền.
Thời điểm gian nan nhất chính là, tiền trong tài khoản của chúng tôi chỉ có thể cầm cự được ba bốn ngày. Nếu như không lấy được tiền huy động vốn, công ty có thể đóng cửa.
Diệp Ninh, tôi nói ra chuyện này không phải là để giải thích điều gì, cũng như không phải muốn tranh thủ sự đồng tình của em.
Trên thực tế, sau nhiều năm trải qua sóng gió như vậy, có chuyện gì mà tôi chưa từng gặp. Những cuộc phỏng vấn bên ngoài đều nói về lịch sử gây dựng sự nghiệp, kể lại thành tựu hoành tráng khiến người phấn chấn, không ai muốn nhắc tới những đoạn thời gian khó khăn. Tôi cũng không cần dựa vào những đoạn từng trải này mà tranh thủ ánh mắt người đời.
Nhưng mà tôi nhất định phải cho em biết, vì sao những ngày sau đó tôi không có thời gian đi tìm em, cho nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất vốn dĩ thuộc về tôi.
Đó là khoản thời gian tôi hỗn loạn nhất, tiều tụy nhất, và bị áp lực nhiều nhất. Những đối tác bên cạnh tôi đều là những người cùng tôi tiến thoái, thậm chí tôi còn đào ra được những người đã từng có quan hệ rất tốt với những công ty lớn. Bọn họ tin tưởng tôi, giao tương lai của họ cho tôi.
Nếu chỉ có một mình tôi thì tôi cũng chẳng sao, nhưng tôi vì sợ chôn vùi tương lai của bọn họ, sợ những năm cực khổ của bọn họ sẽ trở thành công dã tràng.
Những đau khổ và sợ hãi, tôi cũng chỉ có thể chịu đựng một mình, trấn áp lại. Trong vòng ngắn ngủi mấy ngày, tóc trên đầu cũng bạc đi. Lúc này tôi mới hiểu thế nào gọi là ‘một đêm bạc đầu’.
Nhưng trong khoảng thời gian này em lại xảy ra chuyện. Tôi biết tính cách của em, em chắc chắn sẽ không tham gia vào vụ hối lộ tài chính này đâu, nhưng lại không còn cách nào khác, em đã tham gia hạng mục đó, rất khó rửa sạch. Lúc ấy em bị nhốt lại tr.a hỏi, rồi lại phát hiện mang thai.
Tôi không còn cách nào nữa, tự lo cho mình đã không xong, tôi chỉ có thể mời luật sư giúp em biện hộ, sau đó nghĩ cách đưa em ra nước ngoài. Nếu như tôi hoàn toàn thất bại trong chuyến này, tôi thà vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em nữa.
Sau đó cuối cùng trong lúc tuyệt vọng, tôi tìm được 2,300 Mỹ kim đầu tư, khiến cho công ty có thể cầm cự được.
Nhưng đến khi đó, tôi đã không còn cách nào xuất hiện trước mặt em nữa.
Em sinh ra Nam Nam, em rất hạnh phúc. Chị Trần nói, mỗi ngày em ôm con đều mỉm cười, bộ dạng em nhìn con trai vô cùng dịu dàng. Em nói rằng bảo bối là phần thưởng mà trời cao đã ban cho em, là con trai của chỉ mình em.
Tôi phát hiện mình lại lọt vào một chốn tận cùng. Bộ dáng của em lúc này đây chính là hình ảnh mà tôi yêu thích nhất, yên tĩnh và bình an, mỹ miều dịu dàng động lòng người. Ánh mắt em dành cho Nam Nam dường như chất chứa tất cả yêu thương.
Tôi không biết nếu tôi tự nhiên xuất hiện nói cho em biết hết tất cả mọi chuyện, em sẽ như thế nào?
Tôi hận không thể mang hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này đến trước mặt em, nhưng trong đó không bao gồm cả tôi.
Tôi biết, em chán ghét tôi, mặc dù em hoàn toàn không biết tên tôi là gì.
Cho nên tôi giữ vững im lặng, xa xa nhìn mọi người, tự tay vì em mà tu sửa căn hộ thích hợp nhất cho em, dẫn dắt em mở quán cà phê, dùng phương thức của mình bảo vệ ở bên cạnh em.
Diệp Ninh, tôi chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện muốn thao túng cuộc sống sinh hoạt của em. Tôi chỉ là không muốn em phải chịu đựng bất cứ uất ức nào, mặc dù theo cách nhìn của em, phương thức của tôi có chút kỳ quái.
Thật ra thì tôi cũng biết có người theo đuổi em, tôi nghĩ thầm, nếu em có thể tiếp nhận, vậy thì hãy đồng ý đi. Nhưng em vẫn như cũ, không có cách nào tiếp nhận được, hoàn toàn không chút động lòng. Chuyện của Hoắc Thần đã để lại vết thương quá sâu trong lòng em.
Em nói em không có năng lực đi yêu người khác, em nói em không thích hợp với hôn nhân, càng không thể chăm sóc một người đàn ông. Em nói người em thích nhất chính là Nam Nam.
Có lúc nhìn em ôm Nam Nam mỉm cười một cách dịu dàng, tôi cảm thấy có lẽ như vậy đối với em là tốt nhất. Có lẽ đời này của em sẽ trải qua như vậy, mỗi ngày nhìn Nam Nam lớn lên, kết hôn, sinh con, mà em thì tóc hoa râm chống gậy đi bộ dưới trời chiều.
Đến lúc đó, tôi vẫn có thể đứng từ xa nhìn em như cũ.
Có lúc tôi sẽ cảm thấy, thật ra thì em chính là vợ của tôi, mà tôi, sẽ âm thầm làm một người chồng mà em hoàn toàn không biết sự tồn tại của anh ta, một người chồng ẩn hình.
Thật ra em cũng nên biết, tôi bị khối u não ác tính, không thể sống được bao lâu nữa. Tôi rất muốn gặp Nam Nam một chút, nhưng lại cảm thấy, nếu tôi đã không còn sống được bao lâu thì cần gì để cho nó nhớ tới người cha ngã bệnh này. Vậy thôi cứ để cho nó suy đoán nhớ nhung đi, nói cho nó biết, cha của nó đang ở bán cầu Tây xa xôi kia.
Hiện tại, 60% cổ phần của tập đoàn Nhạc Ninh là do tôi đứng tên, tôi đã lập di chúc, để lại toàn bộ cho em. Mặc khác, tôi biết Nam Nam muốn đi học, nhưng tôi lại không biết Nam Nam sẽ thích chỗ ở nào, cho nên đã chuẩn bị ba căn phòng nhỏ, mỗi một phòng đều ở trong khu vực có trường học rất tốt, đã được tu sửa xong, tùy em tự ý lựa chọn.
Về phần chị Trần và Tiểu Nhược, nếu như em không thích, vậy thì hãy để cho các người đó rời đi.
Tôi cứ đi như vậy thật không cảm thấy yên lòng vì em, cho nên tôi đã viết một lá thư khác, gởi gắm một người bạn chăm sóc em. Cậu ấy là một trong những người bạn tốt nhất của tôi, sau khi tôi ch.ết đi, tôi sẽ ủy thác luật sư mang lá thư này tới giao cho cậu ấy. Cậu ấy tên là Thẩm Tòng Thụy.
Diệp Ninh, không nên từ chối ý tốt cuối cùng này của tôi, để tôi có thể nhắm mắt dưới chín suối.