- Chương 1: Mẩu chữ ký trong tủ treo quần áo
- Chương 2: Láng giềng ngày xưa
- Chương 3: Ánh mắt đồng tình
- Chương 4: Ông ta cũng họ Tiêu
- Chương 5: Tiệm cà phê xảy ra chuyện
- Chương 6: Hộ khẩu may mắn?
- Chương 7: Bán gấp, làm gì có nhiều chuyện tốt như thế?
- Chương 8: Áo khoác?
- Chương 9: Tổng đạo diễn không trực tuyến
- Chương 10: Lai lịch của cục cưng
- Chương 11: Ký ức chắp vá
- Chương 12: Anh cao cao tại thượng, chưa bao giờ hiện hình
- Chương 13: Một Tiêu Nhạc khác
- Chương 14: Thư lại tới
- Chương 15: Thư của Tiêu Nhạc
- Chương 16: Hồi ức thời trung học
- Chương 17: Hồi ức của Tiêu Nhạc
- Chương 18: Di chúc
- Chương 19: Tiêu Nhạc qua đời
- Chương 20: Quanh quẩn đất khách
- Chương 21: Diệp Nam tủi thân
- Chương 22: Gặp mặt
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Em yêu anh không đủ
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Về quê
- Chương 55: Áo gấm về làng
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67: Anh là kẻ điên
- Chương 68: Suy nghĩ lại
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Ngoại truyện
Tên gốc: Ẩn hình hắn / Kẻ ẩn hình
Thể loại: Hiện đại, yêu thầm, giả trư ăn cọp, ngược tâm chút chút, HE
Chuyển ngữ: gachuaoln
Chỉnh ngữ: Duy Niệm
Bìa: Ốc @ hội hiền lười
Số chương: 70 chương + 1 ngoại truyện
Diệp Ninh mang thai khi chưa lập gia đình, cô một mình sinh con tại hải ngoại.
Đến tận lúc này vẫn là một mình cô gánh hết tất cả.
Nhưng trong một lần tổng vệ sinh, cô phát hiện ra một lá thư, hóa ra từ trước tới nay cuộc sống của cô vốn có một đôi bàn tay vừa mạnh mẽ vừa ấm áp nắm lấy.
Trích đoạn 1:
Cô há miệng thở hào hển, hét lớn đau khổ: “Đều là giả, từ đầu tới cuối anh đều gạt em, rốt cuộc người nào mới thật là anh!”
Tiêu Nhạc dừng mắt lại trên người Diệp Ninh, cuối cùng bật cười: “Con người ai cũng sẽ thay đổi, với anh chính là thay đổi thành người em thích.”
Anh khẽ nhướng mày, nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi: “Anh đã nói từ trước, em nhất định không thích anh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã chán ghét anh, anh khiến cho em sợ hãi. Cho nên___”
Diệp Ninh lui về phía sau từng bước: “Cho nên từ đầu đến cuối, anh đều ngụy trang chính mình.”
Trích đoạn 2:
Anh nắm lấy tay cô, đặt trên lồng ngực.
Trái tim nơi đó, ấm áp mạnh mẽ.
Giọng nói của Tiêu Nhạc khàn khàn vang lên bên tai Diệp Ninh: “Ninh Ninh, em cười với anh, anh sẽ vui vẻ. Em không cười với anh, nơi này rất đau, đau đến thật khó chịu.”
Trích đoạn 3:
“Tôi biết rõ cậu ấy làm việc không theo bất cứ quy luật nào, cô sẽ cảm thấy đáng sợ, đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng có bao giờ cô nghĩ tới chưa, cậu ấy yêu cô bao nhiêu thì sẽ điên bấy nhiêu. Nếu trên đời này có một người có thể yêu cô tới mức này, tại sao cô còn phải so đo cái được cái không?”