Chương 132

Hắn đưa tay tắt chiếc đèn ngủ phía đầu giường, có lẽ đêm nay họ cũng sẽ ngủ thật ngon, đơn thuần là ôm nhau thôi cũng đã tr.a tấn hắn rồi. Hắn cười khổ một tiếng, Lê Duệ Húc hắn khi nào lại học được cạc kiềm chế dục vọng… Nhưng, tất cả đều xứng đáng, cái hắn muốn… Là trái tim của cô gái này. Bóng đêm nặng nề, gió màu thu từ từ thổi, từng chiếc lá trên cây bắt đầu rụng, mùa đông đang tiến lại rất gần. Buổi sáng, ánh nắng mặt trời chiếu trên cửa sổ, nhưng vì có một bức rèm ngăn lại ánh sáng trong phòng cũng dịu hơn. Tô Lạc trở mình, cảm giác cả người không thể di chuyển. Cô mở mắt ra, ánh mắt màu trà rơi vào đôi mắt cô, cô khẽ chớp mắt, ngây người. “Lê Duệ Húc…” Bờ môi khẽ nhúc nhích, rất nhanh ánh mắt bị bóng đen bao phủ, một bờ môi nhẹ nhàng dịu dàng đặt lên môi cô, cô chỉ có thể bị động đón nhận, càng ngày càng như một thói quen, càng ngày càng không thể chống lại, thời điểm hắn ngang ngược cô không thể phản kháng, bây giờ khi hắn dịu dàng cô lại càng không thể. Cô cảm nhận trên đùi cô có vật gì đó đè lên, cứng rắn, nóng bỏng, sắc mặt cô ửng đỏ. Đột nhiên, cô khẽ cong người, muốn cách cái thứ kia xa xa một chút, dường như cô đã biết cái kia là cái gì… Cái kia của hắn… “Dường như em cũng biết. Bà Lê của anh …” Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không thèm để ý khát vọng của mình đối với cô, hắn không phải là thái giám, đương nhiên sẽ có cảm giác, ôm một cô gái cả đêm, cái gì cũng không có làm, nói ra, đoán chừng sẽ không có ai tin. “Xin lỗi…” Tô Lạc đặ hai tay trên lồng ngực hắn, toàn thân đỏ bừng. “Làm sao em lại dễ xấu hổ như vậy, cái này em chắc là phải không xa lạ chứ, đừng có nói với anh em vẫn là xử nữ…” Lê Duệ Húc ngồi dậy, trong lời nói lộ rõ sự tổn thương người khác. Trái tim Tô Lạc như bị ai bóp chặt một cái, cô cắn nhẹ môi, cũng không muốn giải thích, cho dù là cô là xử nữ, thì thế nào đây? Hắn đã nhận định như vậy, có giải thích cũng chẳng thay đổi được gì. Ôn Vũ Nhiên chính là vách ngăn lớn nhất giữa họ, cô để ý, còn hắn so với cô dường như còn để ý hơn. Tay họ vẫn nắm lấy nhau, nhưng trái tim của Tô Lạc một lần nữa khép lại, cô không muốn thể hiện sự thành tâm, vì cô không thể chịu nổi sự tổn thương một lần nữa. Đối với sự trầm mặc của Tô Lạc, Lê Duệ Húc nhíu chặt hàng lông mày, hắn khẽ mím môi, ở nơi không ai biết, lộ ra sự lạnh lùng đến đáng sợ. Trong tập đoàn Húc Nhật, Tô Lạc ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một cốc nước, mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi, đều tới nơi này để nghĩ ngơi, dù sao ở đây cũng không có người, nữ thư kí duy nhất ở đây, tất nhiên thời gian trước đã bị cảnh cáo, mặc kệ cô ấy có tốt đến cỡ nào, thân là thư kí riêng của Lê Duệ Húc, liền sẽ biết, cái gì có thể nói ra, cái gì cần phải giữ kín. Nếu không, cứ tự nhiên về nhà sống bằng tiền dành dụm đi. “Có muốn ăn cái gì không, anh kêu người mang lên,” Lê Duệ Húc đi tới ngồi xuống cạnh cô, theo thói quen đưa tay xoa tóc cô. Biểu hiện của cô bây giờ khá tốt, cô gái này rất biết nghe lời, bình thường hắn nói một cô sẽ không bao giờ nói hai, trong một số tình huống đặc biệt cô sẽ lấy hết can đảm trừng mắt nhìn hắn, sau đó bản thân tự tìm lấy khó chịu. “Cái gì cũng được,” Tô Lạc uống một ngụm nước rồi nói, “Lê Duệ Húc,” đột nhiên cô kéo áo hắn, “Em không ở lại đây có được không, dù sao bên ngoài cũng có rất nhiều nơi để em nghỉ ngơi, em thấy không có vấn đề gì cả,” Cô muốn thương lượng với hắn, dù sao đây cũng là phòng của tổng tài, nếu bị người khác thấy được, cô cũng không biết phải giải thích thân phận của mình thế nào, đến lúc đó còn mang đến phiền phức cho hắn. “Làm sao vậy, em cảm thấy việc em là vợ anh sẽ dọa người khác sao?” Tâm tình của hắn vừa rồi còn rất tốt, vì một câu nói của cô trong nháy mắt liền biến mất. “Không phải,” Tô Lạc vội vàng lắc đầu, “Em chỉ sợ gây phiền phức cho anh,” cô cúi đầu, hàng lông mi dài khẽ động, cô biết hôn nhân của hai người không được để người khác biết, đây không phải là điều hắn muốn sao? Cô biết thân phận mình không xứng với hắn, cũng biết mình cần phải làm những gì… “Ngốc nghếch…” Trong lồng ngực hắn có gì đó đang rung động, hắn luôn luôn không phát hiện ra một chuyện, hóa ra, cô vẫn rất để ý. Hắn ôm cô vào trong lòng, bàn tay đặt ở eo cô, “Em có biết vì sao anh không công khai hôn nhân của chúng ta?” Hắn hỏi rất nghiêm túc, cũng là lần đầu tiên chủ động nói đến vấn đề này, hắn biết nếu hắn không chủ động hỏi, cô gái này cũng sẽ không chủ động nói. Tính cách của cô, hắn đã hiểu õ vài phần. Tô Tử Lạc lắc đầu, trong mắt hiện lên sự bi thương… Cô là… Không xứng đi. “Không cần nghĩ lung tung,” Lê Duệ Húc xoa nhẹ gương mặt cô, “Anh không ghét bỏ em, nhưng thân phận bà Lê rất cao, kèm theo rất nhiều phiền phức, ví dụ như phóng viên, ví dụ như các buổi tiệc xã giao, em xác định em có thể đối phó được, anh nghĩ em hắn đã quen với cuộc sống bây giờ, em chỉ cần biết anh là chồng em là được.” Ánh mắt màu trà nổi lên ý cười nhợt nhạt. Tô Lạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt lỗ rõ vẻ mơ màng, cô vẫn cho rằng, hắn cảm thấy cô khong xứng đáng nên quan hệ hôn nhân của họ mới được giữ bí mật, lại thật không ngờ chính là vì nguyên nhân này, mặc kệ hắn nói sự thật, hoặc là nói dối, không thể không nói, cô bây giờ rất cảm động, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc. Đầu Lê Duệ Húc đặt lên tóc cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, chỉ là trong mắt hắn hiện lên sự nhỏ nhen, ích kỉ. “Nếu em muốn công khai, hiện tại anh sẽ công khai.” Đột nhiên hắn nói, Tô Lạc lắc đầu, ” Không cần, như vậy cũng tốt lắm rồi, có lẽ em thực sự không thích hợp với cuộc sống như thế.” Như vậy chính là tốt nhất, mọi chuyện đều giữ nguyên hiện trạng, Tô Lạc nhắm mắt lại, thay đổi không nhất định là chuyện tốt, thân phận có thể nói lên cái gì, cô không sợ người khác, mà đang sợ…. Chính mình. “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm,” nhìn ra sự cự tuyệt của Tô Lạc, Duệ Húc đứng lên, kéo tay cô, đi ra ngoài, thư kí nhìn thấy họ, chỉ nhìn thoáng qua sau đó cúi đầu, giả vờ như đang làm việc, nói thật đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng tài thân mật với một cô gái, đương nhiên cũng lần đầu tiên nhìn thấy có cô gái có thể lại gần được vị tổng tài lạnh như băng này. “Làm sao vậy, vẫn còn xem, có cái gì đẹp sao?” Một giọng nam hài hước truyền tới, cô thư kí vội vàng ngồi thẳng dậy, “Chào Phó tổng,” cô cố gắng nở ra nụ cười, bị bắt được, may mắn không phải là tổng tài, là phó tổng, cả tập đoàn Húc Nhật đều biết, phó tổng so với tổng tài dễ nói chuyện, dễ ở chung hơn.






Truyện liên quan