Chương 133
“Được, tốt lắm,” Vệ Thần khẽ cười, hắn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn tốt cái (P) a, Lê Duệ Húc coi hắn giống như một chú chó vậy, giờ Húc đã có vợ, ăn toàn đồ ngon, còn Vệ Thần hắn là một cu-li thật đáng thương. (P) : Cái mông Cu-li: Người khuôn vác, người giúp việc. “Phó tổng, tôi có thể hỏi anh một việc được không?” Thư kí cẩn thận hỏi, giọng nói xuống đến mức thấp nhất, dù người kia có đi rồi, cô vẫn cảm thấy rất lo sợ a. Vệ Thần khẽ nghiêng người, “Cô muốn hỏi thân phận của Tô Lạc?” Hắn không cần đoán cũng biết cô muốn hỏi cái gì. “Vâng…” Thư kí vội vàng gật đầu một cái, phó tổng và tổng tài có quan hệ tốt như vậy, nếu hắn không biết, thì còn ai biết nữa đây. Cô tò mò, thực sự rất tò mò. “Cô ấy là…” Vệ Thần cố tình nói lớn còn kéo dài giọng nói khiến cho cô thư kí như bị nghẹn trong cổ họng. “Cô hay là không biết thì sẽ tốt hơn …” Vệ Thần gõ gõ xuống mặt bàn, người kia không muốn nói, hắn cũng không thể nói ra được, tất cả do người kia quyết định, hơn nữa biết quá nhiều, đối với một cô thư kí là không có lợi, ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài, hắn cũng chẳng hay ho gì, hắn còn không muốn nhìn bộ mặt âm u của Duệ Húc đâu. Nụ cười cương cứng trên mặt cô thư kí, phó tổng này, thật biết tr.a tấn người khác. Vệ Thần đi ra ngoài, sờ bụng mình, hắn cảm thấy đói bụng rồi, cũng phải đi ăn cái gì thôi. Lê Duệ Húc dừng xe trước một nhà hàng, hắn là khách quen của quán này, có một chỗ ngồi độc quyền đặc biệt, ở đây khá ít người, môi trường lại rất tốt, hắn tương đối hài lòng. Tô Lạc đi theo hắn, tay vẫn bị hắn nắm chặt, cô muốn rút bàn tay ra, nhưng chỉ cần khẽ động, hắn lại cầm tay cô chặt hơn nữa, khiến tay cô sẽ bị đau. Cô đành để hắn nắm lấy, kéo đi. Ngồi trước bàn ăn, tiếng nhạc Piano du dương vang lên khắp căn phòng, từng nốt nhạc truyền tới, động lòng người, ăn cơm ở đây, đôi khi chính là một sự hưởng thụ. Lê Duệ Húc gọi hai phần bò bí – tết, sau đó tao nhã vắt chân lên đặt lên chân kia, hắn đưa cô tay nhìn đồng hồ, còn một giờ nữa, hắn còn rất nhiều việc phải làm, ngày trước chỉ có một mình hắn, buổi chiều có thể không ăn cơm, còn bữa trưa hắn sẽ qua loa cho xong chuyện, bây giờ có thêm một cô gái, không thể không nói, gần đây, thói quen sinh hoạt của hắn đã thay đổi không ít. Lúc này, cửa mở ra… Một đôi nam nữ đi vào, hai người đều có vẻ bề ngoài ưu tú, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, trên gương mặt đeo cặp kính mắt tinh xảo, đằng sau cặp kính mắt đó là đôi mắt nhỏ dài, sắc nhọn, bờ môi hoàn mỹ khẽ hép hờ, hắn một cô gái có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng. “Em muốn ngồi ở đâu?” Ỗn Vũ Nhiên tự nhiên ôm Trữ San, hắn biết hiện tại… Vợ hắn rất xinh đẹp, đi tới chỗ nào cũng hấp dẫn ánh mắt của một đống đàn ông, cho dù hắn đối với cô cũng không có tình yêu, nhưng vợ của mình bị người khác nhìn như thế, là một người đàn ông hắn vẫn cảm thấy không thoải mái. “Chỗ cũ đi.” Trữ San nhìn chung quanh một chút, đối với cửa hàng này rất hài lòng, đây là cũng là nơi cô thích nhất, hơn nữa luôn luôn ngoài ý muốn gặp được người quen. Khi nhìn thấy một người đàn ông, ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời, khi nhìn sang cô gái bên cạnh hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như, hôm nay vận khí bọn họ thật tốt. “Hình như chúng ta gặp người quen,” Cô càng sát lại trong lòng Vũ Nhiên, có chút khiêu khích nhìn Tô Lạc, hiện tại người đứng cạnh Vũ Nhiên chính là cô, cho nên cảm giác được sự tự cao tự đặc khó có thể lý giải. ” Ai…” Ôn Vũ Nhiên nhìn theo hướng ánh mắt của cô, nhìn thấy một cô gái đang cúi đầu, thân thể hắn cứng lại, cảm giác này, là cô ấy, là Lạc Lạc, mà bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông khác. Lê Duệ Húc. Vì sao bọn họ lại ở đây? Hai người cũng đồng thời nhìn thấy Trữ San và Vũ Nhiên. Thật sự không biết là duyên phận gì, hay đây chính là nghiệt duyên. “Chúng ta đi thôi, Nhiên, chúng ta cũng đâu phải là người xa lạ.” Tề Trữ San nhìn vẻ mặt trầm mặc của Vũ Nhiên sau đó đi lên trước, cái cô cần chính là như vậy, gặp mặt tình địch, quả nhiên máu nóng nổi lên, cô cười càng thêm xinh đẹp, bộ đồ Channel mói nhất trên người khiến thần thái cô càng động lòng người, giống như một cô gái đang ngập tràn hạnh phúc, so sánh vói bộ dạng thiếu dinh dưỡng của Tô Lạc, cô biết được mình nắm được bao nhiêu phần thắng. Bờ môi màu hồng nhạt cong lên thật xinh đẹp, cô dịu dàng cười. “Húc, thật tình cờ, cô cũng ở đây sao,” bọn họ là người quen, đương nhiên không cần câu nệ, còn cô gái kia, chẳng phải cũng là người quen sao? Ôn Vũ Nhiên bị động để cô kéo tới, sắc mặt lạnh lại, trầm mặc nhìn Duệ Húc chằm chằm, hai nam nhân đối mặt nhau, cả hai đều lạnh lùng nhìn đối phương. Tô Lạc cúi đầu, nở nụ cười chua sót, lại gặp nhau. Bây giờ cuộc sống của cô đã hạnh phúc, đã tốt lắm rồi. Cô cảm giác bàn tay của mình bị nắm chặt, hắn dùng sức như muốn bóp nát xương cốt cô ra. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Duệ Húc, hắn đang tức giận cái gì, tức giận vì ngẫu nhiên gặp phải mối quan hệ liên quan tới cô ư? Khóe môi Duệ Húc hiện lên nụ cười lạnh. “Đúng vậy, lại gặp mặt rồi,” đương nhiên những lời này hắn nói đối với Trữ San, còn với Vũ Nhiên, không có xứng. “Nhiên, chúng ta ngồi đây ăn được không?” Tề Trữ San dịu dàng kéo tay Vũ Nhiên, chính là muốn để cho người khác chứng kiến sự ân ái của họ, cô cũng không phải không biết, có một người đàn ông ánh mắt luôn hướng về một phía, không để cho người khác phát hiện trong ánh mắt có quá nhiều cảm xúc, còn có tia mất mát hiện lên trên mặt. “Tùy ý.” Ôn Vũ Nhiên mặc cho vợ mình lôi kéo, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Tô Lạc, cảm giác vô cùng mỉa mai, bọn họ thành hai đôi, quá đủ đặc sắc, trong lúc này, Vũ Nhiên lại cảm thấy hận, nếu không phải bọn họ đột ngột chia cắt hắn và Tô Lạc, hôm nay tất cả đã không thành cái dạng này. Đương nhiên Duệ Húc thấy được vẻ không cam chịu trong mắt Vũ Nhiên, một người đàn ông muốn buông tha ột cô gái là chuyện rất đơn giản, nếu, hắn không chịu buông, như vậy hắn quá cố chấp rồi. Hắn lạnh lùng cười, “Ôn tiên sinh hình như rất hứng thứ với bạn gái tôi?” Hắn buông tay Tô Lạc, mà bây giờ Tô Lạc lại biến thành ngồi nổ lớn nhất giữa hai người. Khóe môi Tô Lạc khẽ động, không ai nhìn thấy sự đau xót trong mắt cô, dường như, trên đời này cô vốn không nên tồn tại. Nếu như không có cô, như vậy mọi thứ đều ổn. Bọn họ và cô.