Chương 26

"Thay quần áo đi, anh đưa tới chỗ này hay lắm." Sáng sớm, Đồng Húc Lãng đã gõ gửa nhà Lâm Sâm Sâm. Kể từ lúc có kinh nghiệm tiến dần từng bước một, Đồng Húc Lãng không kiêng kỵ chút nào, liền tìm cớ để tới nhà cô.


Lâm Sâm Sâm nghi hoặc nhìn anh. Đồng Húc Lãng cười sang sảng thúc giục: "Đừng có suy nghĩ nữa, còn sợ anh bán đứng em hay sao? Em mà bán được ư, gầy quá chừng ai muốn em chứ?"
Lâm Sâm Sâm đứng im, khoanh tay trước ngực dựa vào cửa: "Trước tiên nói xem đi đâu đã."


Đồng Húc Lãng nheo lại mắt, giọng điệu cứng rắn, nói: "Bớt tò mò đi, cứ đi theo anh là được rồi."


Gần đây, ở nhà quả thật buồn chán tới mức khó chịu, Lâm Sâm Sâm cũng không do dự nữa, đi vào nhà thay quần áo. Cô tết tóc thành hai đuôi sam, cũng học anh, mặc áo vest cùng quần jean nhàn nhã, giống như cô nữ sinh viên đại học.


Trông cô sao cứ trẻ tuổi, mềm mại đáng yêu như vậy chứ? Chẳng lẽ có liên quan đến việc ăn chay sao? Cô so với tuổi chênh lệch đến năm tuổi, làm cho người ta tưởng tượng như chú dẫn cháu gái đi chơi vậy. Không thể phủ nhận, về mặt ngoại hình thì Lục Tuấn Huy và Lâm Sâm Sâm xứng đôi hơn, diễn viên đúng là phải chăm sóc ngoại hình hơn. Đồng Húc Lãng sờ sờ da mặt quanh năm dầm mưa dãi nắng có chút xù xì của mình, buồn buồn nghĩ.


Lâm Sâm Sâm đi tới cửa mang giày, lúc khom người thắt dây giày hở ra một chút chút vòng eo nhỏ nhắn, trắng nõn. Đồng Húc Lãng bỗng nhiên lại có cảm giác khô miệng khô lưỡi, anh đưa tay ra kéo lấy vạt áo của cô, nghĩ muốn che kín phần da thịt hở ra. Lâm Sâm Sâm quay đầu lại, không giải thích được, nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"


available on google playdownload on app store


Đồng Húc Lãng bất mãn, nói: "Em không có bộ quần áo nào khác sao? Cái này quá ngắn."
Lâm Sâm Sâm liếc anh một cái, lạnh lùng nói: "Anh quản quá nhiều rồi."
Đồng Húc Lãng giật nhẹ tóc cô, hài hước: “Ôi! Cô thôn nữ nhỏ, mất hứng sao?"


Lâm Sâm Sâm hiểu rằng anh đang cười tóc của cô, lập tức phản ứng nhanh nhạy một cách mỉa mai: "Cô thôn nữ thì sao, đi cùng một chỗ với anh nông phu này không phải vừa đúng hòa hợp sao?"
Đồng Húc Lãng nhân cơ hội bắt được đầu đề câu chuyện: "Đúng vậy nha, hai ta là trời sinh một đôi."


Lâm Sâm Sâm mất tự nhiên, sao có thể để cho anh chiếm lợi lời nói, nhanh chóng lên tiếng phản kích. Hai người anh một câu em một câu, cãi nhau đi ra cửa.


Đồng Húc Lãng dẫn Lâm Sâm Sâm đến khu chơi trò chơi, Lâm Sâm Sâm mở to cặp mắt nhìn các thiết bị trò chơi đầy hài lòng. Cô đã đoán sẽ được tới chỗ chơi thật nhàn nhã thoải mái, không nghĩ đến là chơi các trò chơi mạo hiểm kích thích như vậy, nhất thời tò mò giật mình đứng nguyên tại chỗ.


Đồng Húc Lãng cho là Lâm Sâm Sâm bị sợ, vội cầm tay của cô nói: "Đừng sợ, còn có anh ở đây mà. Nghe nói là đến chỗ này có thể trút hết được nỗi buồn. Đi thôi, chúng ta nắm chặt thời gian chơi thôi."


Lâm Sâm Sâm hất tay của anh ra, khinh thường nói: "Ai nói em sợ rồi hả?" Cô tự động chạy đến một vòng xoay chở đầy người đang quay tròn giữa không trung, tràn đầy mong đợi nhìn lên.


Đồng Húc Lãng đuổi kịp, kéo mạnh cô đi: "Trước tiên chơi từ trò chơi nhẹ nhàng một chút đã, vừa bắt đầu đã chơi trò căng thẳng kích thích em sẽ không chịu nổi đâu."


Đồng Húc Lãng nửa đẩy nửa ôm, đem Lâm Sâm Sâm lên được một con ngựa gỗ xoay tròn cao nhất, Lâm Sâm Sâm giùng giằng muốn xuống: "Em không chơi trò này, trẻ con!"
Anh cười lớn, nhảy lên từ phía sau lưng ôm chặt cô: "Không được nhúc nhích! Em xem người chơi nhiều như vậy em cũng không chơi sao?"


Lâm Sâm Sâm nhìn xung quanh, không ít cặp tình nhân cưỡi ngựa song song, cô lấy cùi chỏ huých về phía sau, chỉa vào ngực Đồng Húc Lãng: "Vậy anh đến con ngựa đối diện kia đi, đừng chen chúc với em."
Đồng Húc Lãng giữ cánh tay của cô lại, dụ dỗ khuyên: "Đừng làm rộn, không phải là anh đề phòng em ngất sao?"


Tiếng chuông vang lên, ngựa gỗ một cao một thấp trên dưới đung đưa, xoay tròn vòng quanh. Lâm Sâm Sâm quay đầu không để ý tới anh, thế nhưng anh lại mặt dày dựa tới trước, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Ngất rồi sao?"


Lâm Sâm Sâm tức giận, đáp: "Không yếu ớt như anh tưởng đâu, phiền anh làm ơn hãy tránh xa em đi, không đàng hoàng gì cả!"


Đồng Húc Lãng vẫn ở sau lưng cô vui vẻ hít mùi hương trên tóc cô. Từ ngựa gỗ xoay tròn xuống, Đồng Húc Lãng lại lôi kéo Lâm Sâm Sâm đi nhà ma. Lâm Sâm Sâm thấy: từ cửa nhà ma đi ra, tất cả các cô gái đều bị sợ sắc mặt trắng bệch nép vào trong ngực bạn trai, cô cười khẩy một cái, đi ra ngoài. Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết (ý nói lòng dạ thế nào thì thể hiện hết ra ngoài rồi, làm cho người ta dễ dàng nhận thấy). Đồng Húc Lãng anh âm mưu cũng quá rõ ràng rồi.


Tiếp theo, họ đi chơi trò Vượt thác Tùng Lâm. Đồng Húc Lãng mua áo mưa cho Lâm Sâm Sâm, còn anh sống ch.ết cũng không chịu mặc. Lâm Sâm Sâm cười, chế nhạo: "Thật không cần áo mưa sao? Đừng cậy mạnh nha."


Đồng Húc Lãng buồn cười, nói: "Lúc bộ đội tập huấn, có thời tiết ác liệt nào mà chưa từng gặp qua, còn sợ hai giọt mưa nhân tạo này sao? Coi như hạ đinh sắt, anh cũng không sợ."


Thật ra thì trò chơi này cũng không có gì đặc biệt, chính là đi thuyền trôi nổi ở trong một dòng suối nhỏ hình cầu, dọc đường sẽ có một số chỗ bắn nước lên người trên thuyền, đến đoạn tốc hành cuối cùng còn có một thùng gỗ lớn chứa rất nhiều nước mang hắt toàn bộ lên người họ. Có thể nghĩ ra được, cái người kiên trì không mặc áo mưa đó sẽ thảm hại bao nhiêu! Toàn bộ người trên các thuyền đều hướng về phía người ướt sũng cười rũ rượi, Lâm Sâm Sâm lại càng cười ngả nghiêng, không thể kìm chế. Đồng Húc Lãng lau bọt nước trên mặt một cái, cũng đi theo cười to không dứt.


Dù sao đều ướt rồi, bọn họ lại đi chơi "Dòng nước xiết vào". Thuyền nhỏ chở hai mươi người từ từ leo lên một sườn dốc cao ba mươi mét, sau đó cấp tốc lao xuống, văng lên bọt nước giống như dáng vóc một con Khổng Tước to màu trắng ở miệng bình, Đồng Húc Lãng vẫn kiên quyết không mặc áo mưa, vẫn như cũ dũng cảm đối mặt thử thách bọt nước, mà cái giá phải trả chính là trên người không còn một chỗ nào khô.


Tiếp về sau, Lâm Sâm Sâm cười đến nghẹn, phỏng vấn anh: "Xin hỏi anh, người ướt hết rồi có cảm nhận thế nào?"
Đồng Húc Lãng vẩy từng giọt nước lớn trên tóc và mặt, hài lòng nói: "Cảm nhận chính là lần đầu tiên ướt hết người, dành tặng cho người anh yêu, thật đáng giá!"


Lâm Sâm Sâm thiếu chút nữa bị lời nói hùng hồn của anh dọa sặc, dở khóc dở cười liếc mắt.
Sau khi thở sâu mấy hơi, Lâm Sâm Sâm lấy dũng khí rồi ngồi lên xe cáp treo. Đồng Húc Lãng ngồi ở bên cạnh cô nhắc nhở: "Đợi chút nữa nhất định phải lớn tiếng kêu lên, kìm nén sẽ ói đó, nghe chưa?"


Đoàn xe từ từ đi lên trên sườn đồi, Lâm Sâm Sâm nắm chặt bệ an toàn duy nhất có thể nắm, có loại cảm giác khủng hoảng không thể biết trước tương lai. Một giây kế tiếp đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Cô chợt hối hận đã ngồi ở chỗ này. Vậy mà không có thời gian để cho cô suy nghĩ nhiều, xe đi đến đỉnh dốc nhanh như chớp lao nhanh xuống phía dưới, bởi vì tác dụng của Lực hấp dẫn cùng Động lực, đầu của cô hoàn toàn ngẩng không lên, gần như muốn áp vào trước ngực. Hình như chỉ trong chớp mắt, xe lại chuyển đổi phương hướng, giới hạn trong tầm mắt toàn bộ đều đảo ngược, cô còn chưa kịp phản ứng, đầu lại biến thành dựa vào thành ghế, như bị người dùng sức nắm chặt lấy, sau đó chính là lặp đi lặp lại: cúi đầu, ngẩng đầu, cúi đầu, ngẩng đầu, trời đất không ngừng quay cuồng. . . . . . Đầu óc Lâm Sâm Sâm rối loạn, chỉ dựa vào bản năng cất giọng thét lên. Trải qua mấy lần chênh lệch độ cao lên lên xuống xuống, đoàn xe đi tới đoạn đường ray hình méo mó uốn éo rất kinh điển, cô cảm giác mình ngoài bị kéo từ trên xuống dưới – từ dưới lên trên, còn bị kéo từ phải sang trái – từ trái sang phải, bị quăng ở trên không trung theo hướng kim đồng hồ, tựa như ở trong máy giặt quần áo đang bị vắt khô, Lâm Sâm Sâm bị kích thích la to. Lâu như qua một thế kỷ vậy, đoàn xe rốt cuộc cũng chạy chậm rãi rồi dừng lại. Ngoại trừ rát cổ và đầu choáng váng, không biết tại sao, Lâm Sâm Sâm kích động thực sự rất muốn khóc lớn một trận, có lẽ là bởi vì đã thoáng đi qua ở trước cửa Quỷ môn quan. Trong nháy mắt, giống như nhìn thông rất nhiều chuyện, lại giống như cái gì cũng không kịp nghĩ tới.


Đồng Húc Lãng đỡ Lâm Sâm Sâm sắc mặt tái nhợt, hai chân như nhũn ra đến một cái ghế ngồi xuống, đau lòng ôm cô, hỏi: "Có phải rất khó chịu hay không? Muốn ói thì ói ra đi, thật không nên để cho em chơi trò kích thích thế này."


Lâm Sâm Sâm ngồi tựa vào trong ngực anh, không lâu lắm, liền lại vui vẻ đi chơi trò nhảy dù máy bay. Đồng Húc Lãng nhìn cô tự làm khổ mình đi chơi một trò chơi so ra còn nguy hiểm hơn, trừ ở bên cạnh cùng cô thì cũng nghĩ không ra còn có thể làm cái gì. Không ở đây lặng lẽ bộc phát, thì sẽ lặng lẽ diệt vong. Trong lòng anh rất rõ ràng: nội tâm của cô đã tích tụ đến cỡ nào rồi, nên cần phải kịp thời trút ra.


Vui chơi thỏa thích suốt một ngày, hai người đều là sức cùng lực kiệt, lại vui vẻ hưởng thụ như trút được gánh nặng. Về đến nhà, Lâm Sâm Sâm chợt ngẩng đầu lên vô cùng chân thành nói với Đồng Húc Lãng: "Hôm nay rất cảm ơn anh, rất lâu rồi em không được chơi vui vẻ như vậy rồi." Điều này, người đàn ông từ trước đến giờ tốn tâm tư vì cô như vậy, có thể không cảm động sao?






Truyện liên quan