Chương 27

Đồng Húc Lãng đưa Lâm Sâm Sâm về nhà, không ngờ lúc đang ở cổng khu chung cư thì gặp Thẩm Bích Tâm. Anh nhíu mày, Lâm Sâm Sâm cũng thấy Thẩm Bích Tâm ở đây, bỗng nhiên cũng trở nên lo lắng, mới vừa buông lỏng cảm xúc giờ lại căng thẳng trở lại. Ngày trước, cô tin chắc mình sẽ không cùng Đồng gia có bất kỳ quan hệ nào, cho nên không chút băn khoăn, thái độ đối với Thẩm Bích Tâm mặc dù có lễ độ nhưng cũng xa cách. Nhưng trải qua mấy ngày nay, bất giác nảy sinh tình cảm phức tạp khó nói nên lời đối với Đồng Húc Lãng, cô coi như tự lừa mình dối người thế nào cũng không thể gạt bỏ được sự thực là tâm tư có chút xao động, vì vậy đối với Thẩm Bích Tâm cũng sinh ra lo lắng mà từ trước đến nay chưa từng có.


Cả hai người họ đều có tâm sự riêng, chần chừ không tiến lại, ngược lại Thẩm Bích Tâm lại chủ động tiến đến chào đón. Bà cười vui vẻ đi tới nhìn Lâm Sâm Sâm, hỏi: "Sâm Sâm, rất lâu rồi không gặp cháu, sao không thấy tới nhà chúng ta chơi nữa vậy?"


Lâm Sâm Sâm cố nặn ra nụ cười, khách khí nói: "Dì Trầm, thật xin lỗi, gần đây cháu đang làm bản thảo gấp không đến thăm Dì được ạ."


Thẩm Bích Tâm liếc mắt, nói: "Vậy thì có gì mà phải xin lỗi, sáng tác là chuyện lớn, nên đặt ở vị trí hàng đầu. Có rảnh rỗi nhớ tới nhà chơi thường xuyên một chút rồi ăn bữa cơm, dì cũng không phải là người ngoài, sao lại khách khí với dì vậy."


Lâm Sâm Sâm gật đầu nhận lời: "Được ạ." Len lén nhìn Đồng Húc Lãng một cái, lại thấy bộ mặt anh nghiêm túc, tâm tư nặng nề.
Thẩm Bích Tâm còn muốn lên tiếng, lại bị Đồng Húc Lãng chen vào: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"


Thẩm Bích Tâm nghe vậy lập tức nổi giận đùng đùng, nhưng ngại vì Lâm Sâm Sâm còn đang ở đây nên không muốn thể hiện ra, bà cố nén tức giận, cười nói: "Mẹ đi dạo ngang qua đây, không nghĩ là gặp gỡ trùng hợp như vậy. Các con chơi một ngày cũng mệt rồi, Sâm Sâm mau về nghỉ ngơi đi."


available on google playdownload on app store


Lâm Sâm Sâm thấy thế thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói lời tạm biệt: "Vậy cháu đi về trước, hẹn gặp lại dì Trầm!"
Đồng Húc Lãng tiến lên một bước, nói: "Anh đưa em đi vào."


Lâm Sâm Sâm liếc mắt nhìn sắc mặt của Thẩm Bích Tâm, vội vàng khoát tay: "Không cần, anh đưa Dì Trầm về đi, bên trong chung cư rất an toàn."
"Sâm Sâm, cháu cẩn thận một chút nhé." Thẩm Bích Tâm nói với Lâm Sâm Sâm xong, liền kéo Đồng Húc Lãng lại: "Mẹ có lời muốn nói với con."


Lâm Sâm Sâm đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy Thẩm Bích Tâm khiển trách: "Càng ngày càng kỳ cục rồi, tối hôm qua mẹ đã nói với con, hôm nay Diêu Diêu tới nhà mình ăn cơm, con được đấy, sáng sớm không nói tiếng nào đã đi, hại mọi người đợi cả một buổi chiều rồi thêm cả buổi tối, cũng không gọi điện thoại về báo một tiếng."


Đồng Húc Lãng không phục nói: "Cô ấy chờ con làm gì chứ? Mọi người là hàng xóm nhiều năm như vậy, còn ngại gặp nhau chưa đủ nhiều à?"


Thẩm Bích Tâm nghe càng thêm bực bội, bất bình: "Nói gì vậy, các con đều là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mọi người đều biết gốc biết rễ nên cùng nhau mới tốt. Có vài người nhìn qua rất hoàn mỹ, trên thực tế chưa chắc được như vậy. Người ta từng nói: không nghe lời người lớn dạy, luôn gặp thua thiệt ngay trước mắt. Chẳng lẽ con nhất định phải bị đụng vách tường mới ân hận quay đầu lại sao?"


Lâm Sâm Sâm bịt lỗ tai bước nhanh hơn. Âm thanh của Thẩm Bích Tâm dần dần yếu đi cho đến khi mờ nhạt trong không khí, nhưng lời nói của bà lại vang dội, đánh vào chỗ yếu trong lòng Lâm Sâm Sâm.


"Có vài người nhìn qua rất hoàn mỹ, trên thực tế chưa chắc được như vậy. Chẳng lẽ con nhất định phải bị đụng vách tường mới ân hận quay đầu lại sao?" Ở trong lòng Lâm Sâm Sâm lặp lại lời nói thầm này, những lời này nói không sai, có lẽ là cho tới nay cô luôn kháng cự mong muốn chinh phục của Đồng Húc Lãng nên mới có thể để cho anh nhất thời khăng khăng một mực như vậy. Một khi bọn họ trở thành người yêu, anh liền phát hiện thật ra thì cô cũng không phải là hoàn mỹ như tưởng tượng, cô cũng từng bởi vì ngây thơ mù quáng mới lâm vào sai lầm, cô cũng có rất nhiều khuyết điểm, không phải là Nữ thần không nhuốm bụi trần như trong cảm nhận của anh. Thay vì hối hận chia tay không bằng chưa bao giờ bắt đầu, ít nhất có thể đem tổn thương giảm đến mức thấp nhất, cô thà cứ vĩnh viễn giữ vững mối quan hệ bạn bè này. Vậy mà gần đây mỗi lần đối với mặt ánh mắt chân tình nóng bỏng của anh, cô lại cảm thấy càng ngày càng lực bất tòng tâm, giống như đã không có biện pháp quyết tâm từ chối anh như ban đầu, bây giờ nên làm cái gì đây?


Lâm Sâm Sâm còn đang phiền não chuyện Đồng Húc Lãng, thì mấy ngày sau Lục Tuấn Huy lại tìm đến nhà. Anh nói với Lâm Sâm Sâm, trước đây lúc đi tham quan chùa chiền ở vùng ngoại thành đã từng nói chuyện rất là hợp ý với một vị pháp sư trong chùa, muốn đưa cô đi gặp.


Lâm Sâm Sâm nghe vậy bật cười: "Anh lại còn coi em là Phật tử à, em cũng chỉ là tầm thường thôi, còn chưa đạt tới ranh giới đó đâu."
Lục Tuấn Huy cũng cười: "Vậy coi như đi giải sầu đi, cùng vị pháp sư này nói chuyện với nhau bảo đảm em sẽ có thu hoạch."


Lâm Sâm Sâm nghĩ thầm, chẳng lẽ uất ức của cô biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao? Thế nào mọi người đều muốn đưa cô đi ra ngoài giải sầu vậy. Chỉ là Lục Tuấn Huy có lòng như vậy, hay là cô cũng nên đi. Thế nhưng không ngờ chuyến đi này thu hoạch rất phong phú.


Đốt xong hương cho phép cầu nguyện, Lục Tuấn Huy liền dẫn Lâm Sâm Sâm đi tìm gặp pháp sư. Hai bên chắp tay trước ngực chào lẫn nhau rồi bắt đầu ngồi xuống nói chuyện phiếm. Bởi vì trước đó Lục Tuấn Huy đã đặc biệt tới nhờ vả qua, đối với tình huống của Lâm Sâm Sâm Pháp sư đã ít nhiều hiểu rõ, vì vậy trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính: "Ta thấy giữa vầng trán của Lâm thí chủ như có mây đen bao phủ, không biết có ưu phiền gì hay không?"


Lâm Sâm Sâm đánh trống lảng, nói: "Không giấu gì pháp sư, thật sự con đang vì một chuyện phiền não, chẳng qua là trong thế gian muôn trượng khó tránh khỏi sự phiền phức của việc trần tục, điểm này con sớm đã hiểu rõ."


Pháp sư vẻ mặt điềm tĩnh gật đầu: "Thí chủ nói không sai, có thể thấy được về mặt hiểu biết Thí chủ rất có tuệ căn. Từ trên nét mặt thí chủ không tìm được ba tật xấu: tham-sân-tật (ý chỉ sự tham lam, sự tức giận, sự đố kỵ). Nếu như ta đoán không sai, thí chủ quanh năm không ăn mặn hoặc là chỉ dùng một phần nhỏ thôi?"


Lâm Sâm Sâm thầm nghĩ, không hổ là Pháp sư, quả nhiên có con mắt rất tinh tường. Cô cười khẽ: "Con ăn chay được sáu năm rồi ạ."


Pháp sư lần nữa gật đầu: "Thí chủ làm rất tốt. Hàng năm ăn chay, ăn uống đơn giản, quá ngọ không ăn - mỗi ngày chỉ ăn hai bữa ăn thậm chí một bữa, nhưng giữ cho tâm mình khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, tuổi thọ sẽ cao hơn người thường. Huyền bí trong đó là không có ham muốn cùng ý nghĩ đen tối quấy nhiễu, năng lượng tiêu hao dĩ nhiên xuống đến mức độ thấp nhất."


Lâm Sâm Sâm lắc đầu than nhẹ: "Yêu cầu không có ham muốn và ý nghĩ đen tối quấy nhiễu nói dễ vậy sao?"


Sắc mặt Pháp sư rất tốt, mỉm cười nói tiếp: "Người đời luôn là làm cho chuyện hỗn loạn như vậy, ví như tuổi thơ chịu khổ sở, lúc đi học nghèo khổ, bởi vì gia cảnh không tốt mà bị thờ ơ, còn có hôn nhân gặp trở ngại, rồi cùng với người thân thích, bạn bè có lỗi với chính mình như thế nào. . vân . vân . . , đếm không xuể. Nếu như cả ngày để cho những chuyện này canh cánh trong lòng, từ đầu đến cuối không vui, hàng năm trong tâm trạng u ám, nghiêm trọng hơn là tổn hại cả sức khỏe, như vậy cuộc sống thật là khổ sở!


Thật ra thì, cũng có việc phải ghi lòng tạc dạ, trọn đời không quên; có chuyện phải nhanh một chút lãng quên, đó gọi là chuyện tới thì chấp nhận, chuyện đi thì cho qua. Những chuyện nên bị quên lãng? Cần lãng quên rủi ro và thất bại trong đời; lãng quên danh lợi được mất; quên lãng vết thương năm tháng; quên lãng lời đồn đại; quên lãng tổn thương người khác gây ra cho mình; lãng quên quan niệm lỗi thời, cũ kỹ; quên lãng lạnh nhạt cùng đủ loại phiền não. Như vậy trong lòng mới có thể thoát khỏi ám ảnh chuyện cũ, giữ vững trạng thái thuận theo tự nhiên. Nếu không, cứ vướng víu với ngày xưa trong khổ sở, dần dà, chắc sẽ hư hại đến sức khỏe, dẫn đến tật bệnh.


Như là có thể làm giảm muộn phiền, ít sinh phiền não, trong lòng ôn hòa vui vẻ, lâu ngày ắt là có thể không vì phiền não, giống như trụ cột vững vàng, không quan tâm hơn thua, bình chân như vại. Có thái độ này cùng vui vẻ, chính là cuộc sống thành công. Ai lại không muốn nắm giữ một cuộc sống vui vẻ không phiền não đây?


Bản thân đã từng tổn thương hoặc tự trách đúng sai, tâm hồn của chúng ta không nên bị thù hận, phiền não che mờ, trong cơn giận dữ, phiền não oán hận, đối với mình hoặc với người khác tạo thành tổn thương, chỉ có hơn chứ không kém. Vì vậy, cho dù ở trong hoàn cảnh không như ý, cũng phải nỗ lực kiến tạo một cuộc sống tràn đầy vui vẻ cùng thân ái. Hồi tưởng một chút ưu điểm ở chỗ người chúng ta hận, nhớ lại bản chất thiện lương cùng những chuyện tốt đã qua của họ, còn đối với mặt yếu kém của họ thì coi như không thấy, như thế tức giận có thể sẽ được hòa hoãn, phiền não sẽ tan thành mây khói, trong lòng sẽ tràn đầy từ bi.


Cuộc đời ngắn ngủi, cần gì đối với quá khứ khổ sở mà canh cánh trong lòng đây? Cần gì phải tự làm thương tổn mình đây? Đối với chúng ta, cực kỳ có hại là ôm hận, bất mãn cùng phiền não; Nếu như đem ôm hận, bất mãn cùng phiền não hòa tan, ngay cả có thể khiến cho bệnh ung thư cũng khỏi hẳn cũng nên. Chúng ta nhất định phải đem quá khứ phóng thích, rộng lượng với mọi người; mà tha thứ người khác, chính là mến yêu mình, là chân chính, hoàn toàn mến yêu mình. Phải biết, đứng đầu chính là rộng lượng, là từ bi; mà trên hết chính là "hiện tại", không phải quá khứ, cũng không phải là tương lai. Hiện tại mà chúng ta có thể thay đổi mình, có thể quên lãng nỗi buồn, có thể giải trừ phiền não, thì có thể khiến cuộc sống cho chúng ta tràn đầy tốt lành và thân ái.


Như vậy, chuyện gì phải ghi lòng tạc dạ, trọn đời không quên đây? Là ân đức của người khác đối với mình! Cái gọi là: người đối với ta có ân thì không thể quên, ta đối với người có ân thì nên quên. Vì sao phải nhớ ân đức của người khác đối với mình? Để khi thuận tiện thì báo ân. Mèo, chó các loại còn biết báo ân, huống chi con người? Không biết báo ân thì ăn ở thế nào? Phật giáo xưa khởi xướng bốn loại ân huệ, bao gồm: ơn tổ quốc; ơn cha mẹ; ơn thầy cô; ơn chúng sinh.


Như vậy, vì sao lại muốn quên lãng ân đức mình đối với người khác đây? Bởi vì nhớ mãi không quên chỗ thi ân, ý nghĩa là mong đợi thời khắc người khác hồi báo, trạng thái ấy gần giống với người cho vay lãi suất cao. Một khi đối phương không báo đáp, hoặc báo đáp không đủ, ắt sẽ hận từ tâm lên, mắng to là "kẻ tàn nhẫn", rồi không có lương tâm. Vì vậy, phiền não bộc phát, trở mặt thành thù, thiện duyên lại thành ác duyên. Đây thật là không đáng! Đó là lý do mà mặc dù cho đi mà không cầu hồi báo, làm mà không chấp, đây chính là trí khôn. Có loại này trí khôn, là có thể vượt qua dòng nước xiết phiền não, đạt tới “vô ưu”, đến bến bờ thanh thản. Bến bờ thanh thản ở đâu? Ngay tại từ bi cùng trí khôn "hiện tại"!"


Lúc nói chuyện, Pháp sư rất giỏi về đoán ý qua lời nói và nét mặt, nói một đoạn sẽ dừng lại. Đợi Lâm Sâm Sâm suy tư chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ đã hiểu rõ, mới lại tiếp tục nói tiếp. "Nếu thí chủ thiếu hụt lòng tin đối với tình yêu hôn nhân, vậy thì càng không cần. Nếu như vẫn mong muốn và bị tình cảm chi phối, chi bằng dũng cảm độ lượng đón nhận tình yêu của người khác đồng thời cũng nên yêu người. Biết người biết ta, thiện thể lòng anh, chuyên cần xem vô ngã, vượt qua nhục dục thấp hèn cùng ích kỷ muốn chiếm giữ, nghi ngờ từ bi, tâm tư phân minh, suy nghĩ vì đối phương, tôn trọng, quan tâm đối phương, có thể làm cho tình yêu dễ dàng thành công, quan hệ vợ chồng dễ dàng hài hòa. Sau khi trở về Thí chủ đừng ngại suy nghĩ lại cho tốt theo như lời Bần tăng nói vậy, ta tin với hiểu biết của Thí chủ nhất định có thể thông suốt rất nhanh, thoát khỏi phiền não."


Làm phiền nơi cửa Phật lâu sợ bất tiện, Lâm Sâm Sâm hành lễ cám ơn, từ biệt và cùng Lục Tuấn Huy rời đi. Trên đường, Lục Tuấn Huy chăm chú nhìn tâm trạng hình như rất tốt của Lâm Sâm Sâm, hỏi: "Có thu hoạch được gì không?"


Lâm Sâm Sâm gật đầu mỉm cười: "Đương nhiên là có rồi, có thể là xuất phát từ sự kính trọng đối với nhà Phật, buổi nói chuyện với Pháp sư làm cho lòng em đã sáng tỏ rồi. Nhiều chuyện nghĩ không ra trước đây cũng đều thông suốt, giống như cảm giác toàn thân đã trút bỏ được một gánh nặng vậy."


Lục Tuấn Huy cũng cảm động lây, thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá, chuyến này không uổng công, về sau phải thường xuyên nhớ lời Pháp sư nói, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt làm cho mình không vui nữa."


Lâm Sâm Sâm nhẹ nhàng nói: "Nghĩ không ra lại có thể đi tìm Pháp sư nói chuyện nha. Ông ấy nói không sai, cuộc đời đau khổ ngắn ngủi, chuyện không vui thì nên sớm quên đi, sống cuộc sống khỏe mạnh vui vẻ. "Hiện tại" mới là quan trọng."


Ánh mắt Lục Tuấn Huy chân thành nhìn cô: "Không chỉ có như thế, pháp sư còn nói phải dũng cảm đi yêu người và được yêu." Anh đột nhiên dùng sức cầm hai tay của cô: "Sâm Sâm, cho dù tương lai có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em."


Vẻ mặt Lâm Sâm Sâm cứng đờ, nhưng ánh mắt lại kiên định nhìn anh rồi thản nhiên nói: "Tuấn Huy, rất cảm ơn anh đã làm tất cả vì em, em cũng hy vọng có thể vĩnh viễn có người bạn tri kỷ này."


Vẻ mặt Lục Tuấn Huy liền thay đổi, bàn tay nắm tay của cô cũng theo đó buông ra. Cô đã nghĩ thông suốt nhưng vẫn từ chối tâm ý của anh, đây có phải là thể hiện rằng cô đã có người trong lòng hay không? Anh nhớ lại tình cảnh ngày đó, lúc ở tiệm sách mua sách, chẳng lẽ cuối cùng anh chậm một bước rồi sao?






Truyện liên quan