Chương 12: 12: Có Phải Là Thật Không

Lâm Chính không hề thấy cái tên anh tuấn tóc vuốt ngược này lạ lẫm.
Anh ta tên là Mã Phong.
Ba năm trước, anh ta và Tô Nhu là một đôi kim đồng ngọc nữ được cả Giáng thành thừa nhận, gần như tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ cưới cậu chủ của nhà họ Mã.


Lúc ấy Tô Nhu gần như là hy vọng của cả nhà họ Tô.
Từ già đến trẻ trong nhà họ Tô, đến cả cụ bà cũng yêu thương cô vô cùng.
Ai cũng nghĩ rằng cô sẽ đưa cả nhà họ Tô phất lên.


Nhưng nào ngờ không ngờ cụ Tô đang bệnh nặng ấy lại bất chấp sự phản đối của mọi người mà gả Tô Nhu cho Lâm Chính.
Nói một cách chính xác là, Lâm Chính đột nhiên về nhà họ Tô ở rể, trở thành con rể của Tô Quảng.
Có thể nói chuyện này đã gây chấn động một thời.


Cả nhà họ Tô đều sững sờ.
Mã Phong là người như thế nào? Cậu chủ của nhà họ Mã, là người thừa kế tập đoàn, tốt nghiệp đại học Califorina, tiền tài nhan sắc cái gì cũng không thiếu.
Anh ta là người đàn ông mà biết bao nhiêu cô gái khao khát.
Cụ Tô từ bỏ như vậy sao?


Chôn vùi tương lai của cả nhà họ Tô?
Phải biết rằng, hành động này không chỉ là từ bỏ cây hái ra tiền như nhà họ Mã mà còn đắc tội với cả nhà họ Mã nữa!
Rất nhiều người mắng cụ Tô hồ đồ, nhưng gạo đã nấu thành cơm, có mắng cũng chẳng ích gì.


Tô Nhu là nữ thần được cả Giáng Thành công nhận.
Cho dù cả đêm qua không ngủ, buổi sáng lại đi một cách vội vàng, còn chưa kịp trang điểm nhưng cô vẫn đẹp đến mức làm rúng động lòng người như thế, đến Từ Thu Huyền trang điểm tinh tế bên cạnh vẫn thua kém một bậc.


available on google playdownload on app store


Cũng chính vì vậy, sau khi Tô Nhu kết hôn, Mã Phong vẫn không ngừng theo đuổi cô.
Dù gì trong Giáng Thành này cũng chẳng còn người phụ nữ nào xinh đẹp tuyệt trần như thế nữa.


Mã Phong giở thủ đoạn tìm hiểu nội tình gia đình nhà họ Tô, Tô Nhu không hề yêu Lâm Chính, thậm chí còn đề nghị ngủ riêng với Lâm Chính vì không tài nào chấp nhận nổi cuộc hôn nhân đột ngột này, điều khiến người khác kinh ngạc chính là Lâm Chính lại đồng ý.


Suốt ba năm ròng, người đàn ông ấy có vợ đẹp như thế nhưng lại chẳng hề đụng đến một cọng tóc của cô.
Có thể nói, đây là một niềm vui bất ngờ với Mã Phong.


Chỉ có điều rốt cuộc thì Tô Nhu cũng không giống với những người con gái khác, mặc dù cô không yêu Lâm Chính, thậm chí còn đang suy tính đến chuyện ly hôn, nhưng trước lúc ly hôn, cô sẽ không tiếp xúc riêng với bất kỳ một người đàn ông nào.


Cho dù Mã Phong theo đuổi cô điên cuồng, cô cũng không hề động lòng.
Cô là một người phụ nữ có nguyên tắc.
Chồng mình vô dụng thì vô dụng đấy, nhưng cô sẽ không phản bội anh.
Cũng chính vì thế, Lâm Chính mới ở lại.
Đồng thời… Anh còn tình nguyện cho đi vì Tô Nhu.


Còn chuyện ly hôn, nếu như Tô Nhu kiên quyết muốn làm như thế thì anh cũng sẽ không phản đối.
“Cậu Mã, chào anh”, Tô Nhu cười gượng.


“Xưng hô xa lạ với tôi như thế để làm chi? Em cũng có thể gọi tôi là anh Mã… Tiểu Nhu à, gần đây tôi phải ra nước ngoài một chuyến, tôi nghe nói hôm qua có một nhà hàng Michelin mới mở trong Giáng Thành, cũng khá ngon, đêm nay chúng ta đi ăn đi!”, Mã Phong nói một cách lịch thiệp.


Đôi mắt anh ta rất đỗi dịu dàng.
“Xin lỗi cậu Mã, đêm nay tôi không rảnh”, Tô Nhu lúng túng.
Nhưng cậu Mã lại chẳng hề bỏ cuộc.
“Đêm nay không được, đêm mai thì sao?”
“Đêm mai cũng bận rồi”.


“Đêm kia? Kia không được nữa thì đêm tới? Tiểu Nhu, tôi không tin đêm nào em cũng bận”, cậu Mã tràn tràn khí thế.
Tô Nhu thở gấp, cảm thấy hơi lúng túng.
Cậu Mã thừa thế bước lên trước, nắm lấy tay của Tô Nhu.


Lần này anh ta trở về từ nước ngoài là để chinh phục người phụ nữ đã khiến anh ta bốn hết ba năm!
Anh ta mất sạch kiên nhẫn rồi!
Anh ta không muốn chờ đợi nữa!
Nhưng vào lúc cậu Mã chìa tay ra, đột nhiên có một bàn tay nắm chặt cổ tay anh ta lại.
Là Lâm Chính!
Cậu Mã bất ngờ.


Trong ký ức của anh ta, Lâm Chính là một thằng vô dụng yếu đuối bất tài, là hạng người bị mắng hay bị đánh cũng chỉ biết đứng im chịu trận.
Sao hôm nay cậu ta lại dám ra mặt!
Gương mặt cậu Mã trở nên gượng gạo, cảm thấy dường như tay của mình bị một gọng kìm kẹp chặt lấy vậy, vô cùng khó chịu.


“Buông tay mau”, cậu Mã nghiến răng.
“Ồ? Làm đau anh Mã à? Xin lỗi nhé!”, Lâm Chính vội vàng buông tay, làm ra vẻ có lỗi, rồi sau đó anh sấn đến hỏi một cách dè dặt: “Thế, ban nãy anh nói muốn mời một bữa cơm… Có phải là thật không?”


Cậu Mã sững sờ, anh ta đáp trong vô thức: “Là thật…”






Truyện liên quan