Chương 13: 13: Có Phải Thầy Lâm Không

“Ồ, thế thì Tô Nhu nhà chúng tôi rảnh, đêm nay rảnh lắm”, Lâm Chính vội vàng cười nói.
“Thât à?”, cậu Mã trừng mắt, gương mặt anh ta toát ra vẻ bất ngờ.
Tô Nhu quay phắt đầu lại, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc.


“Ha ha ha, Lâm Chính, người khác nói cậu vô dụng, bây giờ vừa nhìn là đã biết đám người ấy vu oan cho cậu rồi, ít nhất thì mắt nhìn người của cậu rất tốt, cũng biết thức thời đấy!”, cậu Mã sực tỉnh táo lại, anh ta phá ra cười lớn.


Anh ta cho rằng cái đồ vô dụng này đã dâng vợ của mình lên giường anh ta rồi.
Ha ha, muốn kết giao với tôi à? Xem như là có não.
Cậu Mã thầm cười lạnh, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Lâm Chính lại đong đầy vẻ khinh bỉ.
Cũng bao gồm Từ Thu Huyền ở bên cạnh.


Từ trước đến nay chẳng có ai xem trọng một kẻ lên đời nhờ phụ nữ cả.
“Lâm Chính!”, Tô Nhu tức đến mức ứa nước mắt: “Anh câm miệng cho tôi, ai cho anh quyết định thay tôi đấy?”
“Người khác mời một bữa cơm mà không tốt sao?”, Lâm Chính nhìn cô với vẻ hiếu kỳ.


“Anh…”, Tô Nhu tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Mã Phong có mục đích gì, ai ai cũng biết, chỉ có một mình Lâm Chính giả vờ ngu ngốc.
Lâm Chính quay đầu lại cười với cậu Mã: “Cậu Mã, đừng để ý đến cô ấy, phải rồi, là nhà hàng Michelin trong trung tâm thành phố sao?”


“Đúng thế! Tôi sẽ đặt bàn trước”, cậu Mã híp mắt cười.
“Được rồi, bảy giờ tối, tôi và Tô Nhu sẽ đến đúng giờ”, Lâm Chính đáp một cách nhanh chóng.
“Được rồi, tôi sẽ đợi hai người”.
Cậu Mã mỉm cười gật gật đầu.


available on google playdownload on app store


Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ta ý thức được có điều gì đó là lạ bèn nhìn Lâm Chính với vẻ ngơ ngác: “Đợi đã, ý gì đây? Cậu với Tô Nhu?”
“Đúng thế!”, Lâm Chính mông lung: “Lẽ nào không phải cậu Mã muốn mời nhà tôi đi ăn sao?”
Mời bà nội nhà mày!


Cậu Mã thầm chửi lớn trong lòng, đến bây giờ mới nhận ra Lâm Chính đang đùa bỡn mình.
Tô Nhu và Từ Thu Huyền sực hiểu ra ý anh.
“Tôi chỉ mời một mình Tô Nhu thôi…”, cậu Mã cắn răng mà nói.
“Thế Tô Nhu không đi đâu”.
“Tại sao?”


“Bởi vì vợ tôi nói chỉ khi ngồi ăn chung với tôi thì mới nuốt trôi cơm”, Lâm Chính cười cười đáp lại anh ta.


“Cậu…”, cậu Mã nổi trận lôi đình, gân xanh lồi lên trên gương mặt anh ta nhưng không biết làm sao để phản bác, chỉ đành nói: “Thế… Để tối rồi tính, biết đâu tối nay tôi bận…”


“Thế thì tiếc quá, tôi còn muốn nói chuyện với anh Mã nữa mà”, gương mặt Lâm Chính đượm vẻ tiếc nuối.
“Yên tâm đi, sẽ có cơ hội đấy thôi”, cậu Mã nói một cách đầy ẩn ý, vẻ hung tợn thoáng hiện lên trong mắt anh ta.


Nếu như không có ai ở bên cạnh, chắc chắn anh ta sẽ cầm cục đá đập lên đầu Lâm Chính luôn rồi.
“Ê! Mấy người đủ chưa đó? Tôi không có thời gian nghe mấy người nói nhảm đâu!”


Từ Thu Huyền ho vài tiếng, hai tay chống hông, trừng mắt nói với Lâm Chính: “Tôi hỏi anh, anh Mã nói thật không? Rốt cuộc anh có thể cứu ông nội không?”
“Đương nhiên là có thể”, Lâm Chính đáp.
“Anh là bác sĩ à?”
“Không phải”.


“Không phải bác sĩ? Thế mắc gì anh nói cứu được ông nội tôi?”
“Tôi từng học y”.
“Chỉ thế thôi à?”
Từ Thu Huyền trừng mắt.
“Anh từng học y à? Sao tôi lại không biết?”, Tô Nhu ngẩn người.


“Lúc còn nhỏ tôi từng được gia đình dạy Đông y, sau khi đến Giáng thành, tôi vẫn luôn nghiên cứu sách Đông y”, Lâm Chính nói.
“Thảo nào hay thấy anh ôm sách đọc, hóa ra là sách y học hả?”, Tô Nhu như bừng tỉnh đại ngộ.


Cậu Mã phá ra cười: “Đọc vài cuốn sách rách thì dám bảo sẽ chữa khỏi bệnh cứu được người sao? Lâm Chính, có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Hay là cậu coi cụ Từ là chuột bạch?”


“Anh gạt tôi hả?”, Từ Thu Huyền tức đến nỗi gương mặt đỏ bừng, cô ta nổi nóng: “Các người… hay lắm! Hôm nay có khách đến nhà, tôi tạm thời không đụng đến các người, cút đi!”
“Cô Từ, tôi cảm thấy thử trước sẽ tốt hơn!”, Lâm Chính ngập ngừng.


“Coi tính mạng ông nội tôi là trò đùa sao? Đừng mơ!”
“Cô thật sự không muốn tôi khám cho cụ Từ à?”
Lâm Chính nhíu mày, anh không thích thái độ của Từ Thu Huyền.
Rất không thích.
“Cút đi ngay cho tôi!”, Từ Thu Huyền gào lên thêm lần nữa.


Giọng nói và gương mặt của cô ta đều có vẻ rất nghiêm nghị.
“Lâm Chính, đi thôi…”, sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, cô nhẹ nhàng kéo cánh tay anh.
Lâm Chính thở dài, anh quay lưng cùng Tô Nhu rời khỏi nơi này.
Két.
Vào lúc này, một chiếc xe taxi đậu trước cửa biệt thự.


Một ông lão tóc bạc trắng bước xuống xe.
“Cụ Tần! Cụ đến rồi! Ha ha ha…”
Hai mắt cậu Mã sáng bừng, anh ta vội vàng bước đến đón.
“Tôi cứ ngỡ mình đi nhầm rồi chứ”, cụ Tần nhìn biệt thự trước mặt rồi nói: “Là ở đây à?”


“Đúng thế, nào nào nào, mời cụ sang bên này”, cậu Mã cầm va li của cụ Tần rồi nói một cách nhiệt tình.
“Người này là?”, Từ Thu Huyền thắc mắc.
“Cô không biết cụ Tần, Tần Bách Tùng của hiệp hội Đông Y Giang Nam sao?”, cậu Mã vội vàng giới thiệu.


“Tần Bách Tùng? Đây là cụ Tần Bách Tùng có danh Diêm Vương sống sao?”, Từ Thu Huyền cảm thấy như sét đánh ngang tai, cô ta vô cùng phấn khởi, giọng nói run run rẩy rẩy: “Cụ Tần, sao cụ lại đến đây?”


“Ha ha, bố tôi và cụ Tần có quen biết với nhau, lần này cụ Từ gặp chuyện, bố tôi lập tức liên hệ với cụ Tần ngay! Vốn dĩ tôi muốn ra sân bay đón cụ ấy, nhưng cụ Tần kiên quyết tự mình đến đây, cụ Tần, cụ đi đường vất vả rồi”, cậu Mã cười nói.


“Không có gì, thời gian gấp rút, người bệnh ở đâu đấy?”, cụ Tần hỏi.
“Ở bên trong, ở bên trong, để cháu dẫn cụ đi”, Tần Thu Huyền nói một cách kích động.
Diêm Vương sống?
Cô ta từng nghe đến danh tiếng của cụ ta!


Vào hôm cụ Từ gặp chuyện, một vị cao nhân mà nhà họ Từ quen biết nói rằng nếu như có thể mời được Diêm Vương sống Tần Bách Tùng, có lẽ có thể cứu được cụ Từ từ cõi ch.ết.
Nhưng… Diêm Vương sống nghỉ hưu mất rồi còn đâu.


Cụ ta chỉ treo tên mình ở hiệp hội Đông Y, hơn nữa không còn khám bệnh cho ai khác.
Người bình thường chẳng mời nổi cụ ta, dù nhà họ Từ đến tận nhà cũng bị sập cửa vào mặt.
Nhưng chưa từng nghĩ đến việc lần này cậu Mã có thể mời vị phật lớn này đến đây.


Nhà họ Mã không hổ danh là một trong bốn gia tộc lớn ở Giáng Thành!
Có Diêm Vương sống ở đây, chắc chắn cụ Từ sẽ bình an thôi.
Từ Thu Huyền vô cùng phấn khởi, quản gia già cũng vội vàng chạy đi thông báo với cậu cả có khách quý ghé nhà.


Nhưng vào lúc này, đột nhiên cụ Tần dừng bước, cụ ta vội vàng phớt lờ Từ Thu Huyền và cậu Mã mà vội vàng chạy lên trước mấy bước.
“Cụ Tần?”, cậu Mã và Từ Thu Huyền đồng loạt cất tiếng gọi.


Nhưng cụ Tần không hề quay đầu lại, cụ ta gọi với theo Lâm Chính và Tô Nhu, hai người đang chuẩn bị rời khỏi nơi này ấy: “Xin hỏi cậu có phải là thầy Lâm không?”
“Hửm?”
Lâm Chính ngẩn người, anh quay đầu lại.


Cụ Tần nhìn thấy anh bèn kích động đến mức cơ thể run rẩy, vội chạy đến bên cạn anh: “Thầy Lâm! Đúng là thầy rồi? không ngờ lại có thể đụng mặt thầy ở nơi này? Chúng ta có duyên quá! Ha ha ha…”
“Ông là… Tần Bách Tùng?”
Lâm Chính nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên.


Cảnh tượng này khiến cho cậu Mã và Từ Thu Huyền hóa đá triệt để.
Vị thần y đỉnh cao có danh là Diêm Vương sống ở Giang Nam, vị Phật vô số người không thể mời đến khám nổi ấy lại gọi Lâm Chính… là thầy?






Truyện liên quan