Chương 14
Yêu cầu không hợp quy luật tự nhiên của Dư Tễ Đan, cuối cùng cũng thành công bức lui Lý Mính Hưu.
Cuộc sống của Dư Tễ Đan lại trở về với những ngày bình lặng.
Nửa tháng không nhìn cũng chẳng nghe thấy tin tức gì về Lý Mính Hưu, như thể vị khách không mời mà đến kia đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.
Dư Tễ Đan cũng không rõ cảm giác của mình lúc này.
Gia đình cô bị Lý Mính Hưu giảo hoạt kia làm rối loạn đến nghiêng trời lệch đất, Hứa gia cũng vì thế mà không tha thứ cho bọn họ cũng là chuyện dễ hiểu. Con trai bảo bối nhà họ bị trêu chọc như thế, cha mẹ nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho đối phương.
Bởi vì Hứa gia không tha thứ, các trưởng bối trong nhà cũng chỉ có thể hỏi Dư Tễ Đan, chính xác mà nói là hỏi cô về tên bạn trai giấu mặt kia.
Cho dù là Dư Tễ Đan giải thích bao nhiêu lần rằng cô thực sự không có bạn trai, nhưng các bậc trưởng bối vẫn không tin. Bởi vì đương sự Hứa Nghi Niên cùng nhân chứng Dư Giang nguyệt sống sờ sờ ở đó chính là minh chứng lớn nhất rồi.
Mọi người luôn mang bộ dáng nếu cô không mang theo bạn trai về nhà thì sẽ không bỏ qua.
Dư Tễ Đan đau đầu.
Bạn trai……
Cô đi nơi nào tìm một đàn ông giả làm bạn trai bây giờ? Còn phải là “Đại soái ca” như lời Dư Giang Nguyệt.
Gương mặt Lý Mính Hưu kia …… Nói là “Hồng nhan họa thủy” cũng không có gì gọi là quá đáng.
Khiến cho Dư Giang nguyệt mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho cô, đề tài trăm khoanh vẫn quanh một đốm: “Đại soái ca!”
Dư Tễ Đan: “………… Không có!”
Khi Dư Tễ Đan treo điện thoại lần thứ 54 của Dư Giang Nguyệt, cửa văn phòng của cô vang lên tiếng gõ.
“Mời vào!”
Phương Gia Mai đẩy cửa bước vào, đem một xấp tài liệu đi đến bàn làm việc của Dư Tễ Đan, do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Sở phó, Sở trưởng gọi ngài qua họp.”
“Được.”
Dư Tễ Đan buông di động, hỏi: “Chỉ kêu tôi qua, hay là toàn sở?”
“…” Phương Gia Mai từ trên xuống dưới đánh giá Dư Tễ Đan, ánh mắt có chút không tốt, chậm rì rì mà trả lời, “Toàn sở.”
Dư Tễ Đan: “…”
Cô sợ nhất chính là Phương Gia Mai tới thông báo việc, hiệu suất luôn chậm như thế.
Cô đứng lên.
“Đi mau!”
***
Đẩy cửa phòng họp ra.
Dư Tễ Đan cùng Phương Gia Mai lại một lần trở thành những người đến sau cùng.
Các đồng sự đều nhìn về phía các cô.
Dư Tễ Đan liếc Phương Gia Mai một cái, không thể hiện ra bất kì vẻ mặt khác lạ nào, đi thẳng đến vị trí của mình, ngồi xuống.
Sử sở trưởng nhíu mi, nhẹ giọng nói với Dư Tễ Đan: “Tiểu Dư, lần sau đến sớm một chút, cô là lãnh đạo, phải làm tấm gương cho mọi người.”
Dư Tễ Đan mới vừa ngồi xuống lại đứng lên, thái độ khiêm tốn: “Được, lần sau tôi nhất định sẽ đến trước tiên.”
Sử sở trưởng vừa lòng gật gật đầu, ý bảo Dư Tễ Đan ngồi xuống.
Dư Tễ Đan mở notebook trong tay ra, buồn bực không thôi.
Thật không phải cô cố ý đến cuối, vì sao mỗi lần đều để Phương Gia Mai cận giờ mới thông báo cho cô?
Sử sở trưởng thanh thanh giọng.
Phòng họp dần dần trở nên an tĩnh.
“Lần này họp toàn sở, tôi có một sự việc trọng đại muốn tuyên bố với mọi người.”
Dư Tễ Đan viết xuống hai chữ trong sổ tay: Trọng đại.
Giọng Sử sở trưởng vang vọng: “Có quan hệ với cuộc họp lần trước, tôi đã nhắc tới hoạt động Weibo của sở chúng ta, qua thời gian dài như vậy, mọi người đã có quyết định của riêng mình rồi chứ? Hiện tại cấp trên nói phải mau chóng triển khai hoạt động, cho nên hôm nay chúng ta bầu phiếu kín để chọn người phụ trách, sau khi cuộc họp này kết thúc thì bắt đầu tiến hành, kết quả sẽ được công bố vào tối mai trước khi tan làm.”
“Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ nhắn tin cho các vị một trang web để bỏ phiếu, là website chính thức của sở chúng ta, mọi người dùng tên thật để bỏ phiếu, nhưng cả quá trình sẽ không công khai tên họ.”
“Hy vọng mọi người có thể công tâm chọn ra một đồng nghiệp mà mình cho rằng thích hợp nhất, vẫn là câu nói kia, mọi người có quyền bỏ phiếu, nhưng không cần phải nghĩ rắc rối làm gì.”
“Nghe rõ không?”
Mọi người trăm miệng một lời: “Đã rõ.”
“Được, việc tiếp theo…”
Kế tiếp là các đồng nghiệp khác báo cáo công tác.
Dư Tễ Đan nghiêm túc nghĩ nghĩ. Bây giờ thật đúng là thời đại Internet, làm công an như bọn họ đều phải theo sát bước chân thời đại, còn phải mở Weibo.
***
Buổi họp kết thúc, Dư Tễ Đan một mình ở lại báo cáo công tác với sở trưởng, sau liền rời khỏi phòng họp.
Đang trên đường đi tới văn phòng, cô bị mấy nữ đồng nghiệp bên hậu cần giữ lại.
Các cô vây quanh Dư Tễ Đan: “Sở phó, chị đã nghĩ sẽ bầu cho ai chưa?”
Dư Tễ Đan khẽ nhíu mày: “Không phải bỏ phiếu kín sao? Nếu tất cả mọi người đều bàn bạc với nhau, vậy chẳng còn là bỏ phiếu kín nữa rồi?”
Mọi người liếc nhìn nhau, nở nụ cười.
“Sở phó, chị quá cương trực, mấy chuyện như này có rất nhiều “mưu mẹo”!”
“Tuy rằng là nặc danh, nhưng cũng không cấm nghị luận mà, trong sở nữ cảnh sát không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có mấy người chúng ta, chúng ta không đoàn kết cùng nhau đi lên sao được?”
Dư Tễ Đan chớp chớp mắt: “Vậy các cô nghĩ thế nào? Nghĩ sẽ đoàn kết như thế nào?”
“Là thế này, chúng ta đều cùng nhau bầu cho Gia Mai nha, Gia Mai tan tầm rất nhàn rỗi, hay ở trên mạng dạy trang điểm, nhất định là hoạt động trên Weibo sẽ giỏi nhất sở chúng ta, hơn nữa cô ấy lớn lên cũng thật xinh đẹp, trước khi sở phó, cô ấy chính là hoa khôi đó.”
“Ha ha ha ha, đúng vậy, chỉ là hiện tại bị chị lấn át, chỉ có thể ủy khuất làm á khôi.”
“…” Dư Tễ Đan có chút khó hiểu, “Hoạt động Weibo là công tác, cùng diện mạo có quan hệ gì chứ?”
“Ai nha, sở phó, chị không hiểu việc này đúng không? Chúng ta đang ở thế giới nhìn mặt nhau mà sống nha! Người lớn lên xinh đẹp thì làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn!”
Dư Tễ Đan: “…”
Lại có một tiểu nữ cảnh làm nũng với cô: “Được chứ? Phó chỉ đạo viên? Cùng chúng ta cùng nhau bỏ phiếu cho Gia Mai nha?”
Dư Tễ Đan không có trực tiếp đáp ứng. Chỉ trả lời cho có lệ: “Để tôi xem đã”
Khi cô nói những lời này, Phương Gia Mai từ phòng hồ sơ trước mặt đi ra, khuôn mặt mang theo vẻ nghiền ngẫm mà nhìn Dư Tễ Đan.
“…”
Dư Tễ Đan không phản ứng lại họ, mà đi thẳng về văn phòng.
Sau khi đóng cửa lại, cô còn có thể nghe được những nữ cảnh đó ríu rít:
“Chị ấy giống như không đồng ý nha!”
“Các cô lá gan cũng lớn quá nhỉ, trực tiếp tìm cô ấy nói những việc này.”
“Gia Mai! Chúng tôi cũng là vì cô!”
“Cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, sao có thể không nghĩ đến việc xuất đầu lộ diện?! Đến lúc đó, kiểu gì cũng có tiền.”
Dư Tễ Đan thở dài.
Chỉ là công tác thôi mà, thật là phức tạp…
Dư Tễ Đan ở văn phòng mới vừa ngồi xuống không lâu, di động liền reo lên.
Tin nhắn.
Mở ra.
Dư Tễ Đan click mở.
Cô đăng nhập tài khoản, tìm được Phương Gia Mai liền bỏ phiếu cho cô ấy.
Bầu phiếu xong, cô liền buông di động tiếp tục công tác.
***
Buổi tối lúc tan tầm, La Đông Lỗi chủ động tìm Dư Tễ Đan, nói rằng đúng lúc phải ra ngoài nên muốn đi cùng cô một đoạn. Cô cũng không cự tuyệt. Lần trước La Đông Lỗi mời cô đi ăn một lần, sau đó thì không có gì đặc biệt xảy ra nữa.
Hai người ra khỏi đồn công an, lúc đi qua chỗ lần trước gặp Lý Mính Hưu, cậu ta ngập ngừng hỏi: “… Người đàn ông lần trước theo dõi cô… hình như tên Lý Mính Hưu, lâu rồi sao không thấy, hắn… không quấn lấy cô nữa sao?”
La Đông Lỗi cả đời cũng không thể quên cảnh tượng lần ấy, Lý Mính Hưu nói với cậu ta: “Chỉ một lần này thôi!”
Rõ ràng Lý Mính Hưu chỉ là tùy tiện ngồi ở bồn hoa, lại có thể làm cho nội tâm cậu ta thực sự sợ hãi, ao ước sánh bước cùng Dư Tễ Đan cũng lặn mất tăm.
Dư Tễ Đan thế nhưng lại sửng sốt.
Tuy rằng Giang Dư Nguyệt ngày ngày đều lãi nhải nhắc về Lý Mính Hưu, nhưng cô ấy cũng không biết tên Lý Mính Hưu, chỉ biết gân cổ kêu “Đại soái ca”.
Dường như đã rất lâu chưa nghe ba chữ “Lý Mính Hưu” này.
“Cậu vì sao lại nghĩ anh ta sẽ luôn quấn lấy tôi? “
“…” La Đông Lỗi nghĩ nghĩ, theo sự thật trả lời: “Tôi cảm thấy hắn đối với cô luôn muốn chiếm hữu, cô cùng đồng nghiệp nam ra ngoài ăn cơm, hắn nhất định phải đi theo trông chừng, sau đó còn… “
La Đông Lỗi hiển nhiên là không nói về chuyện cậu ta bị “đe dọa” thế nào. Như thế chẳng khác nào đem mặt mũi đàn ông cùng bộ mặt cảnh sát ném đi!
Dư Tễ Đan nở nụ cười: “Tôi cùng anh ta đã giải quyết xong. Ai biết được gần đây anh ta đi đâu chứ, nói không chừng là về nhà, cũng có thể đã đến trạm cứu trợ, cũng có thể lại phạm tội rồi… Dù sao anh ta muốn đi đâu thì đi.”
La Đông Lỗi cả kinh: “Lại phạm tội?”
Dư Tễ Đan gật gật đầu: “Ừ, lúc trước tôi quen anh ta chính là vì bắt nhầm anh ta, kết quả là bắt luôn đến cục hình sự, thẩm vấn xong mới phát hiện anh ta vừa mới ra tù… “
“Trời ạ! Vậy cô không phải là… “
La Đông Lỗi xem như đã hiểu vì sao Dư Tễ Đan lúc trước luôn nhường nhịn Lý Mính Hưu.
Loại người này nguy hiểm nhất nha!
Tuyệt đối là mầm mống nguy hiểm của xã hội…
“Không có việc gì!” Dư Tễ Đan làm bộ trút được gánh nặng, cười nói: “Anh ta sẽ không đến tìm tôi đâu, chúng tôi đã nói rõ không dây dưa, mọi chuyện đã xong rồi.”
***
Ngày hôm sau, lúc công bố kết quả bỏ phiếu kín, Dư Tễ Đan mắt nhìn mà lòng không thể tin.
Tỷ lệ phiếu bầu của cô cao hơn Phương Gia Mai tới mười mấy phiếu.
Dường như toàn bộ sở, trừ bỏ đồng nghiệp nữ, các đồng nghiệp nam đều bỏ cho Dư Tễ Đan.
Dư Tễ Đan: “…”
Rất lâu sau khi sở trường công bố tên cô, Dư Tễ Đan vẫn như lạc trong màn sương mù dày đặc.
Lần đầu tiên trong đời, Dư Tễ Đan có cảm giác mê man trước công việc của mình.
Cô tốt nghiệp học viện cảnh sát, cả đời đều ở gắn bó với việc bắt người, cô đâu biết hoạt động Weibo là cái gì…
“Tôi… ”
Dư Tễ Đan rất muốn cự tuyệt công việc này.
Nhưng đây là kết quả bỏ phiếu, nếu cô cự tuyệt chính là quay lưng với sự tín nhiệm của mọi người…
Cô đành phải căng da đầu: “Cám ơn mọi người đã tín nhiệm, tôi sẽ nỗ lực hoàn thành tốt.”
Vừa hay hôm nay là thứ sáu, các đồng nghiệp đề nghị buổi tối liên hoan. Chuyện phân công công tác này khiến trái tim cô vẫn luôn treo giữa không trung.
Cho dù về tới văn phòng, trong lòng cô vẫn không yên.Trước khi đóng cửa, cô có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói của mấy cô gái trong kho tài liệu:
“Mấy cô có phát hiện không, chúng ta chỉ kém một phiếu!”
“Có! Gia Mai chỉ kém một phiếu.”
“Tôi bầu!”
“Tôi cũng bầu…”
“Các cô nói, có thể là do người ở phòng đối diện kia không..? Các cô còn nhớ tin đồn về cô ấy ở cục hình sự không? Cô ấy lớn lên xác thực xinh đẹp, nhưng nịnh bợ nhân vật tầm cỡ cũng không phải dễ dàng như vậy, cô ấy cũng không còn là trẻ con, tuyệt đối không thiếu tâm cơ cùng thủ đoạn.”
“Haiz… Cô ấy nếu không muốn bầu cho Gia Mai, một hai phải chính mình giành lấy vị trí đó, chúng ta cũng sẽ không ép cô ấy, nhưng nếu cô ấy đã đáp ứng, cớ sao kết quả lại như vậy?”
“Các đồng chí nam một lòng bầu cho cô ấy, không phải vì cô ấy xinh đẹp, chỉ là người nọ có người chống lưng, khi nào đến lượt bọn họ chứ?”
Dư Tễ Đan nghe được một nửa liền đóng cửa văn phòng lại.
Càng ngày càng phức tạp.
***
Buổi tối, địa điểm tụ hội là do chủ quản hậu cần dò hỏi ý kiến mọi người, sau mới quyết định.
Không cưỡng chế tham gia, hơn nữa là kiểu ai ăn nấy trả.
Đó là một đường phố phồn hoa ở Bắc Kinh, đường cái rộng lớn, hai bên đều là khách sạn xa hoa.
Dư Tễ Đan không hiểu sao bị cô lập.
Cô cũng không muốn cùng các đồng sự nữ ấy gắn bó cùng nhau, cô rõ ràng bầu cho Phương Gia Mai, mà kết quả lại thiếu mất một phiếu, vậy ai là người phản ước đây?
Cô không biết, cũng không muốn biết, cô chỉ cần biết rằng có kẻ phản bội trong hội chị em giả tạo đó.
Không thân thiết với nữ đồng nghiệp, Dư Tễ Đan cũng không tới làm thân với đồng nghiệp nam, tự mình vui vẻ ăn cơm, uống rượu, chẳng phải là rất thú vị sao?
Trừ bỏ Dư Tễ Đan ngồi bên này hơi quạnh quẽ, các góc khác của bàn ăn đều trong không khí thân thiện, cởi mở.
Chủ yếu là bởi vì Phương Gia Mai đem bạn trai đến cùng.
Một người đàn ông có khí chất, ông chủ nhỏ tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Anh ta đang trên đường tới, còn giúp Phương Gia Mai mang lễ vật, tặng cho mọi người.
Lễ vật kia, Dư Tễ Đan xem qua một chút, liền cảm thấy vừa quý vừa vô dụng.
Nhưng tất cả mọi người đều hâm mộ.
Bởi vì bạn trai tặng lễ vật, chủ yếu là có lòng, nếu còn là vật có giá trị, vậy không còn gì tốt hơn.
Anh ta cùng Phương Gia Mai ân ân ái ái xong liền mời rượu mọi người. Hắn cũng biết đang ngồi, gặp một người thì kính một người, đều là cảnh sát nhân dân, cơ bản là khác với những người trong xã hội hắn tiếp xúc qua.
Mời rượu tới người bên cạnh Dư Tễ Đan.
Kế tiếp, đến phiên Dư Tễ Đan.
Cô ngẩng đầu, hướng về phía anh ta nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
Nụ cười này, làm cho ông chủ nhỏ sửng sốt, ánh mắt đặt trên khóe môi Dư Tễ Đan lưu chuyển vài lần.
Luận tư sắc, Dư Tễ Đan so với Phương Gia Mai cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.
Rượu mời xong rồi, còn cố ý trở về kính thêm với Dư Tễ Đan một ly nữa.
Dư Tễ Đan cũng không cự tuyệt, vẫn như cũ cười nói: “Cảm ơn.”
Anh ta trở lại bên cạnh Phương Gia Mai, cô ta liền ôm chặt.
Mà Dư Tễ Đan bị đám người Phương Gia Mai bên kia tách biệt, còn có người trộm bám vào bên tai Phương Gia Mai không biết đang nói cái gì.
Nhưng Dư Tễ Đan không ngốc, cô hoàn toàn có thể đoán được đại khái.
Tuy rằng cô cuồng công việc, đến nay vẫn chưa có bạn trai, nhưng đối với việc đoạt đàn ông của người khác thực sự không có hứng thú, cũng làm không nổi.
Hôm nay, một loạt sự việc phát sinh, Dư Tễ Đan gọi chung là vì “Một phiếu bầu dẫn đến huyết án”.
Bữa tiệc đang đến cao trào, ở đây, trừ bỏ Dư Tễ Đan, mọi người đều rất hăng hái cùng sôi nổi.
Đột nhiên một đồng nghiệp nam tông cửa xông vào, thở hồng hộc, vừa nhìn đã biết anh ta dùng hết sức bình sinh mà chạy lên đây.
Anh ta thở hổn hển hơn mười giây, sau đó bày ra vẻ mặt như thấy quỷ, ngón tay hướng về phía ngoài cửa chỉ: “Trời ơi! Các ngươi dám tin không… Bên ngoài… Bên ngoài…”
“Tuyết rơi!”
Chiếc đũa trong tay Dư Tễ Đan “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống mặt bàn.