Chương 15

Tin tức tuyết rơi này không thua gì một khối thuốc nổ lớn, trong nháy mắt làm toàn bộ người ở đây bốc hỏa.
“Cái gì? Tuyết rơi?”
“Cậu uống nhiều rồi!”
“Trời mưa còn có thể tin được…”


“Hiện tại là tháng mấy cơ chứ? Tháng tám! Không mang giày đi trên mặt đất còn bỏng cả chân!”
Dư Tễ Đan ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, trừ bỏ chiếc đũa rơi trên mặt đất nhưng nội tâm cô bây giờ chính là sóng to gió lớn.
Tuyết rơi.
Tuyết rơi!
Tuyết rơi …


Bắc Kinh tháng tám thế nhưng thật sự có thể có tuyết rơi sao?
Dư Tễ Đan suy nghĩ vài giây, thử dò hỏi: “Bên ngoài thật sự có tuyết rơi?”
“Thật mà!” Nam đồng chí báo tin kia bị hỏi thẳng như vậy không khỏi kêu gào, “Tôi gạt các người làm gì! Mọi người ra ngoài tận mắt nhìn xem!”


“Đi!”
“Được! Đi xem!”
“Đi mau!”
Dư Tễ Đan do dự một chút, nhưng vẫn đi theo đoàn người xuống lầu.
Tháng tám tuyết bay, quả thực là kỳ quan dị cảnh, không chỉ là phòng ăn của bọn họ, mà tất cả những phòng khác cũng ồ ạt kéo ra xem cảnh tượng dị thường này.


Trong lúc nhất thời hàng hiên chật ních người.
Dư Tễ Đan thậm chí sợ có thể sẽ phát sinh việc dẫm đạp.
Một đồng nghiệp đi ở phía trước, hiển nhiên nổi lên bệnh nghề nghiệp, cao giọng kêu to: “Mọi người phải chú ý an toàn! Từ từ xuống lầu!”
Nghe thấy vậy, Dư Tễ Đan có chút buồn cười.


Khóe miệng hiện lên ý cười, thì có người đụng vào người cô.
Dư Tễ Đan chuyển tầm mắt qua, là bạn trai Phương Gia Mai.
Trong lúc hỗn loạn chen chúc như vậy, hắn không đi bảo vệ cho Phương Gia Mai, như thế nào lại ở đây để đụng phải cô?
“Xin lỗi xin lỗi.”
Anh ta rất có giáo dưỡng.


available on google playdownload on app store


Dư Tễ Đan trả lời: “Chú ý an toàn.”
Qua khúc quanh cầu thang, anh ta hỏi Dư Tễ Đan: “Cô tên gì?”


“…” Dư Tễ Đan không có ý định nói, nhưng tên cô lại không phải thứ vô giá, vô duyên vô cớ mà dấu diếm lại không được lễ phép cho lắm, cô đành phải trả lời cho có lệ, “Tôi họ Dư.”
“À, thì ra là cô!”


Anh ta nở nụ cười, “Tôi thường nghe Gia Mai nhắc tới cô, nói cô là cảnh sát hình sự được điều chức lại đây, từ lúc cô đến, vị trí hoa khôi của cô ấy cũng giảm xuống, ha ha ha, tôi vẫn luôn tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm cho Gia Mai tự ti như vậy, hôm nay nhìn thấy cô, quả nhiên là đại mỹ nhân.”


Dư Tễ Đan: “…”
Dòng người sao lại đi chậm như vậy!
“Sao cô không mang bạn trai theo cùng? Các người tụ tập không phải đều có thể mang theo người nhà sao…”
“…” Dư Tễ Đan ở trong lòng thở dài.


Có lẽ anh ta quên mất cô là cảnh sát, dùng loại lời nói khách sáo thấp kém này để thẩm vấn đối với cô đều là đồ bỏ đi …
“Cô không có bạn trai sao?”
Dư Tễ Đan bất đắc dĩ: “Không có!”


“A?” Mặt anh ta đầy kinh ngạc, “Cô xinh đẹp như vậy, sao có thể không có bạn trai? Không có đàn ông theo đuổi cô sao? Không… Nhất định là ánh mắt cô quá cao, nhìn người khác đều chướng mắt đi.”


“…” Dư Tễ Đan khổ mà không thể nói thành lời, không phải cô coi nhẹ chính mình, chỉ là ăn ngay nói thật: “Không có!”


Đáp án của cô làm anh ta thật vừa lòng. Từ nét mặt cô có thể phán đoán ra được, cô không có nói dối, nếu vậy Phương Gia Mai nói phía sau Dư Tễ Đan có “thế lực” của một nhân vật tầm cỡ nào đó xem ra cũng đều là nói dối.


Nói không chừng là Phương Gia Mai ghen tỵ, biết chính mình không đẹp bằng Dư Tễ Đan nên cố ý nói như vậy, để hắn biết khó mà lui đây.
Nhưng mà…
Dư Tễ Đan đến tuổi này rồi mà vẫn còn độc thân, vừa thông minh lại vừa ngây thơ, bởi vì cô thiếu tình yêu.


Thiếu một người đàn ông yêu thương.
Ông chủ nhỏ tự tin đúng cười cười, dùng tiền tài cùng quan tâm cùng công kich, hắn không tin không bắt được Dư Tễ Đan!
“Con gái không thể chỉ sống để làm việc, cô phải tìm người yêu thương mình nữa chứ.”
Dư Tễ Đan: “…”


Cô lười phản ứng lại anh ta.
Cô khinh, Cô có quyền giữ im lặng.
“Gia Hoành! Anh ở đó làm gì? Mau tới đây!” Là giọng nói của Phương Gia Mai.
Dư Tễ Đan có chút không nói nên lời.
Xem ra Phương Gia Mai cho rằng cô dụ dỗ bạn trai của cô ta… Cả trai lẫn gái, thật là phiền toái.
Hai phút sau.


Dư Tễ Đan rốt cuộc đi theo đám người ra khỏi nhà hàng.
Cô đi xuống dưới hai bước, hoàn toàn sửng sốt.
Trời ạ…
Trước mắt là cảnh tượng gì?
Bông tuyết trắng tinh như ngọc bay lả tả trong không trung, giống tơ liễu lướt nhẹ theo gió, giống cây bồ công anh bay múa đầy trời.


Càng làm cho người ta chú ý chính là ở đoạn đường trung tâm của quảng trường phồn hoa, cũng chính là vị trí nhà hàng của Dư Tễ Đan bày một cây thông Noel thật lớn.
Dư Tễ Đan nhìn xem, ước chừng cao khoảng ba mét hai.


Trên cây treo đầy lục lạc, dải lụa rực rỡ, đèn màu, đỉnh cao nhất treo một ngôi sao thật lớn, dưới tàng cây chất đầy hộp quà đủ mọi màu sắc.
Mà bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trên cây thông Noel, nhanh chóng phủ thành một lớp lụa trắng.
Vừa to lớn lại thần bí!


Đây là con đường phồn hoa nhất Bắc Kinh, hai bên đường đã đầy người chen chúc, có người thấy bông tuyết thì hưng phấn đến mức nhảy loạn cả lên, có người giơ di động không ngừng chụp ảnh, ghi hình, nhưng trên mặt mọi người đều là sự ngạc nhiên.


Tháng sáu tuyết bay đã chỉ có trong truyền thuyết, chứ đừng nói tháng tám tuyết bay.
Dư Tễ Đan ngẩng đầu.
Cô nhìn về phía xa xa.
Từ trên trời, vô vàn bông tuyết lất phất rơi xuống trong màn đêm, dệt thành một màn trắng xóa.
Thật sự là tuyết sao?
Tháng tám tuyết bay thật sự có khả năng sao?


Cô lại đi về phía trước rồi vài bước, đến khi đứng giữa trời tuyết bay.
Dư Tễ Đan vươn đôi tay hứng lấy những bông tuyết kia…
Bông tuyết nho nhỏ từng hạt từng hạt rơi xuống lòng bàn tay cô.
Một hai giây sau, liền biến thành một giọt nước.
Dư Tễ Đan lại một lần kinh ngạc đến ngây người.


Thật sự là tuyết!
Giữa mùa hè nóng bức, tuyết không thể lưu lại lâu, phần lớn giáng xuống liền biến thành nước.
Cây thông Noel cùng mặt đất trắng xóa một màu, có thể nhìn ra là tuyết thật cùng tuyết nhân tạo hòa lẫn vào nhau.


Có thể là do sợ làm bằng tuyết thật thì chạm đất thì biến thành nước nên thêm phần tuyết nhân tạo vào.
Thật đúng là suy nghĩ chu toàn…
Bí mật đằng sau màn tuyết rơi này không chỉ có một mình cô phát hiện ra.


Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, đây không phải là một kỳ quan tự nhiên, rõ ràng là một kế hoạch tỉ mỉ.
Thật thật giả giả.
Đồng nghiệp của Dư Tễ Đan đứng cách cô vài bước.
Nhóm cảnh sát kiến thức uyên thâm cũng không dự liệu được cảnh tượng trước mắt…


“Mẹ nó, tôi sống nửa đời người, chưa từng nhìn thấy tuyết rơi mùa hè thế này…”
“Đúng… Càng quan trọng là ngay giữa hè, tháng tám!!!”
“Tuyết này là từ đâu tới? Thực sự là từ trời rơi xuống?”


“Không phải từ trời còn có thể từ đâu ra? Nhưng chắc chắn đây là nhân tạo, dùng phi cơ, hoặc là dùng động cơ tạo tuyết thổi từ nóc nhà xuống…”
Dư Tễ Đan cẩn thận nghĩ nghĩ.
Bất luận là phi cơ hay là động cơ tạo tuyết trên nóc nhà, thì Lý Mính Hưu cũng không thể làm được.


Lúc trước anh dùng lời lẽ hùng hồn nói với cô, nhưng… anh lấy đâu ra tiền chứ?
Ngẫm lại càng cảm thấy không có khả năng.
Không biết là kẻ máu mặt nào theo đuổi con gái nhà người ta.


Khôi hài chính là cô gái ấy cùng cô tư tưởng lớn gặp nhau, nói không chừng cũng là lấy “tháng tám tuyết rơi” làm khó dễ người ta, chỉ là không nghĩ tới đây là việc người ta có thể làm được!
Mà còn làm ra cảnh tượng như mộng như thật thế này, khuyến mãi cả một cây thông Noel nữa.


Khung cảnh như thể đang giữa tháng mười hai…
Không chỉ tạo khung cảnh tuyết bay, còn làm cả một “Lễ Giáng Sinh” thật hoành tráng.
Có thể nói là cực kỳ dụng tâm!
Dư Tễ Đan nhẹ nhàng cười.
Cũng không biết cô gái kia sẽ trả lời như thế nào.


Nhưng cô vẫn nên cảm tạ vị kia, nhờ cô ấy mà cô biết rằng tháng tám không phải không thể có tuyết rơi, cái không thể chính là tìm được người có lòng vì cô mà làm điều đó.
Dư Tễ Đan trở lại cửa nhà hàng cùng mọi người, mấy nữ sinh bên cạnh cầm di động ríu rít.


“Mau xem Weibo! ‘Tuyết rơi tháng tám’ thành từ khóa hot rồi kìa, nhanh quá đi!”
“Tớ muốn xem, cho tớ xem với!”
“Là rơi cả thành phố sao? Không thể nào…”
“Xem trên Weibo hình như không phải, tớ vừa rồi gọi điện cho bạn bên thành tây, bên kia không có tuyết, chắc chỉ rơi ở thành đông này thôi.”


“Mẹ ơi, tuyết rơi hữu ý nha! Mục đích thật rõ ràng!”
“Thật giống như đang quay phim… Trong phim sẽ có đoạn tháng tám tuyết rơi này sao?”
“Tớ lại cảm thấy đây rõ ràng là đang theo đuổi con gái …”
“Tớ cũng…”
Bên cạnh Dư Tễ Đan mỗi người một ý.


“Tháng tám tuyết bay” hẳn là cả đời chỉ được thấy một lần, Dư Tễ Đan cũng lấy di động ra, nghĩ nên chụp mấy tấm ảnh lưu niệm.
Cô vừa mở màn hình di động, tin nhắn liền ùn ùn kéo đến.
Một số điện thoại xa lạ.
Dư Tễ Đan nhẹ nhàng nhấn mở.
Ba chữ:
[Em thích không?]


Dư Tễ Đan hơi nhíu mày.
Có ý gì?
Đầu ngón tay ở trên màn hình lướt vài cái:
[Ai vậy?]
Đối phương nhanh chóng hồi âm:
[Không quan trọng. Quan trọng là em thích không?]
Dư Tễ Đan: “…”
Không thể hiểu được, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi đối phương là người hay là quỷ.


[Không nói, tôi sẽ mặc kệ đấy, tạm biệt.]
Dư Tễ Đan đương nhiên không có lập tức “bơ” đối phương, mà là lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát.
Quả nhiên không đến một phút đồng hồ, đối phương liền nhắn thêm một tin:
[Tễ Đan, còn chưa kết thúc đâu.]


Hai đầu lông mày Dư Tễ Đan vẫn luôn nhíu chặt, nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
[Có ý gì?]
Ở giây tiếp theo, Dư Tễ Đan liền hiểu ra những lời này là có ý tứ gì…
Trên cây thông Noel thật lớn trước mặt, ngôi sao trên đỉnh bất chợt “bộp” một tiếng, nổ tung.


Nhưng không làm rơi xuống ruy băng và kim phấn như pháo, mà là một dải lụa đỏ thẫm.
Mặt trên có mấy chữ to to màu trắng.
Lỗ tai Dư Tễ Đan tức khắc chuyển hồng.
Rồi chậm rãi lan ra toàn bộ khuôn mặt.
Người khác thật ra không biết cô là ai.


Nhưng mà nhóm đồng nghiệp đứng ngay trước cửa nhà hàng không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển tới mặt cô.
Bọn họ kinh hô:
“Mẹ nó! Là sở phó!”
“Mẹ nó! Mẹ nó!”
Thậm chí toàn bộ nhóm đồng nghiệp nữ đều vây quanh lại đây: “Trời ạ! sở phó! Chị cũng quá…”


Các cô trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được từ ngữ phù hợp với hình dung, cuối cùng đành phải nói: “…Thật ngầu!”
Ngay cả Phương Gia Mai cũng ngượng ngùng mà nói với cô hai chữ: “Lợi hại!”


Các nữ sinh ban nãy tám chuyện gần đó cũng mang vẻ mặt hưng phấn mà hỏi: “Là chị sao? Đan Đan kia là chị?”
Vì thế một truyền mười, mười truyền trăm…
Dư Tễ Đan cảm giác ánh mắt chú ý vào cô càng ngày càng nhiều…
Dư Tễ Đan: “…”


Ai có thể đào cho cô cái lỗ không? Để cô chui vào đi!
Dư Tễ Đan mím môi thành một đường thẳng tắp.
Cô hơi hơi nâng tầm mắt lên.
Dải băng khốn kiếp kia còn theo gió bay bay!
“Trận tuyết tháng tám này, dành tặng cho Đan Đan của anh!”






Truyện liên quan