Chương 37

Không khí trên xe rất yên tĩnh, những âm thanh sột soạt nhỏ dường như tan vào bầu không khí yên tĩnh.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong một tấc đất vuông vắn cách biệt với thế giới bên ngoài này.
Một lúc lâu sau, Giang Trì mới nhẹ nhàng thả tay ra, bịt mắt lại chặn tầm nhìn của Thịnh Gia Nam.


Cậu không nhìn thấy Giang Trì, chỉ có thể lờ mờ cảm giác được dường như Giang Trì đang cử động, tiếp theo hắn liền nghiêng người sang một bên, dựa cạnh cậu.
"Thịnh Nam Nam." Giang Trì thì thào bên tai cậu, trong giọng nói có chút ý cười, "Cậu không được phép có ý kiến."


Vẫn là phong cách nói của trước kia.
Môi Thịnh Gia Nam khẽ mấp máy, nhưng cậu vẫn không nói gì.
Giang Trì nhìn đôi môi xinh đẹp khẽ mở, tựa hồ muốn nói nhưng lại không nói ra, cười nói: "Khi còn bé không phải chúng ta chưa từng hôn."
Thịnh Gia Nam: "..."


Khi còn bé 5 6 tuổi, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tùy tiện hôn vài cái mà giống với khi 20 tuổi được à?
Giang Trì nghiêng người dựa vào người Thịnh Gia Nam, nhìn nửa khuôn mặt lộ ra của cậu.
Thấy cậu im lặng, một lúc sau, môi Giang Trì cong lên, hắn tự hào nói: "Nụ hôn đầu tiên của chúng ta mất rồi."


Để xem sau này còn ai dám cười chuyện nụ hôn đầu của hắn chưa mất.
Chuyện lớn như vậy, Giang Trì bị trêu từ hồi cấp ba đến đại học, làm như bọn họ yêu nhau, cứ ngạc nhiên như là chuyện gì hiếm lạ lắm.


Ngay cả khi họ đang ở trong một mối quan hệ yêu đương nhưng bọn họ có Thịnh Gia Nam không? Những người này chắc chắn là đang ghen tị với hắn.
Một lúc sau, Thịnh Gia Nam mím môi, cảm giác được nhiệt độ do Giang Trì để lại vẫn còn lưu lại trên môi.
Cậu im lặng, nói: "... Đây không phải là nụ hôn đầu."


available on google playdownload on app store


"Tại sao không phải?" Giang Trì vừa nghe xong liền bác bỏ ý kiến này, hắn phản bác lại, "Đương nhiên là phải, chúng ta chưa hôn ai bao giờ "
"... Người yêu hôn nhau mới gọi là nụ hôn đầu." Thịnh Gia Nam nói.


Nghe vậy, Giang Trì đột nhiên im lặng, yên lặng nhìn chằm chằm chiếc khăn bịt mắt màu đen của Thịnh Gia Nam, giống như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó qua chiếc khăn bịt mắt.


Một lúc sau, mắt hắn lại cụp xuống lần nữa, nhìn đôi môi căng mọng và ẩm ướt ấy. Nhìn một lúc, hắn đảo mắt đi chỗ khác, nuốt nước miếng, lấy trong túi một chai nước khoáng.


Thấy hắn không nói chuyện, bên cạnh lại phát ra âm thanh sột sột soạt soạt. Qua một lúc lâu sau, Thịnh Gia Nam lại nói: "Cùng lắm cũng là bạn bè hôn nhau thôi."
Sau khi uống hai ngụm nước nhuận cổ họng khô khốc của mình, nghe thế đột nhiên Giang Trì bật cười.


Hắn vừa vặn nắp chai vừa nói: "Thịnh Nam Nam, cậu tự nghĩ xem lần trước cậu đã nói gì, không phải cậu đã nói là bạn bè thì không được hôn à? Bây giờ nụ hôn đầu không còn nữa, cậu lại nói đó là nụ hôn giữa những người bạn nên không tính. Sao? Cậu định lưu trữ nụ hôn đầu à?"


Thấy Thịnh Gia Nam không còn gì để nói, Giang Trì nói tiếp: "Nếu không phải là nụ hôn đầu, dù sao cũng là nụ hôn giữa bạn bè vậy thì tại sao trước đây cậu không cho tôi hôn?"


"... Giang Trì, cậu đúng là vô lý mà." Thịnh Gia Nam không còn gì để nói với cái lý luận của hắn, dù sao hắn nói cũng có lý, "Chẳng lẽ không phải do cậu hôn trước à?"


"Đúng là do tôi hôn trước." Giang Trì tỏ vẻ hợp tình hợp lý, thò tay lại gần khoác vai cậu, "Tại sao tôi không thể hôn cậu? Tại sao đây không phải là nụ hôn đầu?"
Thịnh Gia Nam: "..."


"Tại sao chỉ có mấy đôi tình nhân mới tính? Mối quan hệ của chúng ta không phải thân thiết hơn mối quan hệ của mấy đôi tình nhân khác à? "Giang Trì nói," Thịnh Nam Nam, cậu đừng hòng nghĩ lung tung, cậu chỉ có thể làm tất cả những điều thân mật nhất với tôi, đừng mơ tôi cho cậu làm với người khác. Chúng ta phải là cặp đôi có mối quan hệ thân thiết nhất."


Vì hầu hết mọi người đến đây để chơi nên câu lạc bộ đã thảo luận hành trình trước, sau khi có được sự đồng ý của mọi người, họ quyết định đặt khách sạn có suối nước nóng ở núi Long Đông.


Vì mùa đông quá lạnh, ở núi Long Đông còn có tuyết nữa nên một số người không vui khi ra ngoài, bên trong khách sạn suối nước nóng được trang bị rất nhiều thiết bị giải trí. Tại đây có phòng máy tính, khu trò chơi, phòng hát... Cung cấp cho khách du lịch sử dụng vào kỳ nghỉ.


Đến núi Long Đông, sau khi nhận phòng, bọn họ đi ăn cơm rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi hoặc làm gì đó.
Trong thời tiết này, thoải mái nhất là được tắm suối nước nóng, vừa về đến khách sạn mấy nam sinh đã rủ nhau ra đi tắm suối nước nóng công cộng. Lăng Mạc cũng nằm trong số đó.


Trong lúc đó có một số nam sinh bảo kêu Giang Trì và Thịnh Gia Nam đến luôn, bảo Lăng Mạc gọi điện.


Mặc dù Lăng Mạc biết 100% Giang Trì sẽ từ chối, nhưng cậu ta không muốn khiến mọi người thất vọng thế là gọi luôn. Đúng như những gì cậu ta dự đoán, Giang Trì vừa nghe tới đi tắm ở suối nước nóng công cộng, không nói hai lời liền từ chối luôn.


Lăng Mạc đã trải qua chuyện này từ rất lâu rồi, đừng nói là cùng nhau ngâm mình trong bể suối nước nóng nhỏ và đông đúc như vậy, Giang Trì còn giận không muốn để người khác chạm vào nước mà Thịnh Gia Nam đã giẫm lên.


Đôi khi Lăng Mạc cảm thấy đầu thai đúng sự là một kỹ năng sống, số phận của một số người đã được định sẵn là sẽ được đầu thai vào gia đình giàu có, không có tiền thì không sống được.
Chẳng hạn như Giang Trì.


Với thể chất của Thịnh Gia Nam, ngay cả mùa hè Giang Trì cũng không cho cậu tắm nước lạnh. Chưa kể đến một bể bơi công cộng có rất nhiều nam sinh và nước không sạch lắm. May mắn thay, nhà hắn khá là giàu, có biệt thự còn có bể bơi nước nóng riêng. Vào mùa hè, khi Thịnh Gia Nam muốn đi bơi, bọn họ có thể đến bể bơi của nhà mình.


Lăng Mạc đã rất may mắn khi chưa từng đến đó một lần.
-.-


Câu lạc bộ đã thống nhất không có phòng tắm riêng, Thịnh Gia Nam lại là người ưa sạch sẽ, nên tất nhiên Giang Trì sẽ không cho Thịnh Gia Nam đến bể bơi công cộng, vì vậy sau khi nhận phòng, họ đã được nâng cấp thành phòng riêng có kính lộ thiên có thể thấy tuyết ở bên ngoài.


(nó là thế này này



Vào phòng, Thịnh Gia Nam cởi áo khoác dày, đi vào phòng tắm, dùng nước rửa tay rửa tay.
Giang Trì theo vào vào ôm lấy cậu: "Có muốn đi tắm suối nước nóng không?"
Thịnh Gia Nam lắc đầu, lấy khăn lau tay, gỡ bàn tay đang ôm eo cậu ra.
"Giờ đừng ngâm mình." Thịnh Gia Nam lạnh nhạt nói, đi vòng từ bên cạnh hắn ra ngoài.


"Được." Giang Trì không có ý kiến.
Đây chỉ là vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống mà thôi, chỉ cần nó không liên quan đến vấn đề sức khỏe của Thịnh Gia Nam, hắn sẵn sàng lắng nghe Thịnh Gia Nam.
Giang Trì lại nắm tay cậu, theo cậu đi ra ngoài: "Buổi chiều cậu muốn chơi gì? Tôi chơi với cậu."


Thịnh Gia Nam không nói gì, rút tay ra, đi thẳng vào phòng kính của bể suối nước nóng, đứng trước tấm kính trong suốt nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Giang Trì bước tới, vừa định vươn tay ôm cậu từ phía sau, Thịnh Gia Nam đã nắm lấy tay hắn hất ra.


Chỉ cần ở trong không gian riêng tư, Giang Trì liền mong có thể dính lấy cậu 24/24.
"Giang Trì." Thịnh Gia Nam khẽ nói, "Đừng có lúc nào cũng ôm tôi như vậy."


Thịnh Gia Nam có thể cảm giác được Giang Trì đột nhiên khựng lại, nhất thời cậu thấy không đành lòng. Nhưng nghĩ đến những gì Giang Trì nói trong xe, cậu lại quyết tâm.
Suy cho cùng, mối quan hệ của họ sớm muộn gì cũng phải có bước đột phá.


Cho dù cậu nguyện ý duy trì mối quan hệ thân mật nhất với Giang Trì, nhưng nếu sau này họ vẫn cứ như vậy thì trong mắt người khác sẽ thành thế nào?


Cậu biết tình cảm Giang Trì dành cho cậu, dường như hắn coi cậu là tất cả, so ra thì cái danh nghĩa "tình nhân" có vẻ hơi nhạt nhòa. Nhưng những người khác sẽ không hiểu, họ sẽ chỉ nghĩ rằng bọn họ đã làm tất cả mọi thứ mà không muốn thừa nhận mối quan hệ của họ với thế giới bên ngoài.


Lùi lại một bước, Thịnh Gia Nam cũng tò mò không biết mối quan hệ của Giang Trì và cậu có yếu tố tình yêu hay không và nó chiếm bao nhiêu phần trăm.


Thực ra không phải cậu không nghĩ tới việc chủ động thổ lộ tình cảm của mình. Nhưng lại nhịn xuống, điều gì sẽ xảy ra nếu? Nếu Giang Trì thực sự chỉ có tình cảm người thân với cậu thì sao?
Trong cuốn tiểu thuyết thì họ đã ở bên nhau hơn 10 năm, Giang Trì dường như không hề có ý nghĩ yêu cậu.


Nếu cậu tỏ tình không thành, cho dù Giang Trì sẽ không vì vậy mà tránh xa cậu vì điều này thì cậu cũng ợ sẽ tạo nên hiềm khích cho mối quan hệ sau này của hai người.
Để được an toàn, Thịnh Gia Nam cảm thấy cần phải kiểm tr.a thái độ của hắn trước.


"Cậu cứ ôm tôi thế này là không tốt." Thịnh Gia Nam nói, "Người khác sẽ nghĩ quan hệ của chúng ta rất kỳ quái."
Phía sau không có một tiếng động, Thịnh Gia Nam không biết Giang Trì đang nghĩ gì.


Hai người im lặng một lúc lâu, Thịnh Gia Nam mới nghe thấy Giang Trì lên tiếng, "Người khác là ai? Không phải chỉ có hai chúng ta ở đây sao?"
"Nhưng cậu không dừng ở việc chỉ ở trong phòng." Thịnh Gia Nam nói, "Trong xe, trong sảnh khách sạn, Cậu đều như vậy, có rất nhiều bạn học nhìn chúng ta với ánh mắt kỳ lạ."


Lại im lặng một lúc, Giang Trì nói, "Chúng ta đã từng như thế này rồi. Làm gì còn ai không biết?"
Dừng lại một chút, hắn lại nói: "Huống hồ từ trước tới nay không hề thấy cậu nói như vậy."
Lần này đến lượt Thịnh Gia Nam im lặng.


Thói quen là một điều khủng khiếp, họ đã duy trì những thói quen nhỏ thân mật này trong hơn mười năm.


Đôi khi Thịnh Gia Nam nghĩ lại mười năm đã qua của họ, cảm thấy hơi đáng sợ. Bởi vì cậu biết kết thúc của cuốn tiểu thuyết và của chính mình, cậu đã cố gắng hết sức để kiềm chế tình cảm của mình với Giang Trì, cố nhẫn nhịn hơn mười năm. Mãi cho đến giai đoạn thanh xuân trung học, cuối cùng cậu cũng không cưỡng lại được mà rơi vào tình yêu và sự chăm sóc tỉ mỉ hơn mười năm của Giang Trì.


Nếu không có cốt truyện nhắc nhở, Thịnh Gia Nam nghĩ, có lẽ cậu có thể thật sự bị Giang Trì chăm đến sinh hư, đến mức trong mắt chỉ có hắn.


Giống như pháo hôi nhỏ tội nghiệp trong cuốn sách. Cậu ấy không biết trước mọi chuyện, lại bị một người yêu thương hơn mười năm rồi một ngày vô duyên vô cớ bị bỏ rơi, loại cảm giác này hẳn là người bình thường sẽ không chịu đựng nổi. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến người ta nghẹt thở.


Thỉnh thoảng khi nghĩ lại, Thịnh Gia Nam vẫn cảm thấy sợ hãi và may mắn.
Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu, cả hai không ai lên tiếng trước cho đến khi có người gõ cửa.
Thịnh Gia Nam quay người định mở cửa thì Giang Trì đã đi trước cậu một bước: "Tôi đi mở cửa."


Ngoài cửa là Cố Phán Ngữ và một cô gái.
Nhìn thấy Giang Trì mở cửa, Cố Phán Ngữ hơi thận trọng: "Xin lỗi, chị tìm đàn em có chút chuyện."
Sau đó cô nhìn nhìn trong phòng: "Tiện thể, chị có thể xem qua trong phòng không, nghe nói phong cảnh rất đẹp."


Nghe vậy Giang Trì mỉm cười, mở cửa, hào phóng nói: "Được, xem thoải mái."
"Cảm ơn." Hai cô gái lễ phép gật đầu rồi bước vào phòng.
Nghe tiếng của Cố Phán Ngữ, Thịnh Gia Nam cũng đi ra: "Đàn chị."


Nhìn quanh căn phòng cao cấp, Cố Phán Ngữ nói với Thịnh Gia Nam: "Lát nữa bọn chị định đi vẽ, tính hỏi em có đi không. Có điều không có nhiều người lắm, có mấy người rủ nhau đi suối nước nóng chụp ảnh rồi."


Thịnh Gia Nam vừa nghe liền cảm thấy đây là cơ hội tốt, có thể nhân cơ hội này để tỏ rõ thái độ của cậu.
"Được ạ." Thịnh Gia Nam cười nói, "Em đi với các chị."
Giang Trì nhìn cậu hai giây, nói: "Tôi cũng..."


"Cậu ở lại đây đi." Thịnh Gia Nam nhìn hắn, cắt ngang lời của hắn, "Bọn tôi đi vẽ mà, cậu đi theo cũng thấy chán hay là cậu đi chơi với Lăng Mạc đi."
Giang Trì không nói gì, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, Thịnh Gia Nam cũng bình tình tĩnh nhìn lại.


Một giác quan thứ sáu nhạy bén đã nói với Cố Phán Ngữ rằng tình hình giữa hai người không ổn, ít nhất là khác với cách họ thường hòa hợp.


Cố Phán Ngữ nhìn Thịnh Gia Nam, sau đó lại nhìn Giang Trì, thái dương cô giật giật. Rốt cuộc cô đã tạo nghiệp gì thế. Rõ ràng cô mới chỉ gặp họ có vài lần, mà lần nào gặp cũng gặp phải Atula là sao.


Cô với mấy cậu đẹp trai tương khắc nhau à? Có số phận không thể làm bạn với những anh chàng đẹp trai.
"Um — bọn chị trước..." Cố Phán Ngữ muốn tìm một cái cớ để rời khỏi đây.
Phỏng chừng sau khi họ đi Giang Trì chắc chắn sẽ không cho cậu đi, Thịnh Gia Nam đã kịp thời nói: "Em đi xuống với hai chị."


Lời vừa nói ra, Cố Phán Ngữ liền cảm thấy nhiệt độ trong bán kính ba km quanh Giang Trì như hạ xuống khiến da đầu cô tê dại.
"Chờ em một tí." Thịnh Gia Nam xoay người lấy cặp sách trên ghế sofa.
Giang Trì đứng ở cửa nhìn cậu chằm chằm.


Sau khi mặc quần áo và mang cặp trên vai Thịnh Gia Nam đi ra cửa, khi đi ngang qua Giang Trì cậu còn dừng lại nói: "Chơi vui nha."
Sau đó xoay người đi về phía hai người Cố Phán Ngữ, nói: "Chúng ta đi thôi đàn chị."


Vừa đi ra khỏi cửa, Giang Trì đã nắm chặt tay Thịnh Gia Nam, sau đó liền nghe thấy hắn nói: "Đàn chị, chị đi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."
Cố Phán Ngữ nhìn Giang Trì, sau đó nhìn Thịnh Gia Nam, đột nhiên thấy hơi khó xử.


Bầu không khí hiện tại giữa hai người có vẻ căng thẳng, nếu xảy ra tranh chấp, cô hơi lo lắng cho Thịnh Gia Nam. Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy với sự chăm sóc của Giang Trì dành cho Thịnh Gia Nam, cô lại cảm thấy mình không có gì phải lo lắng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút lo lắng.


"Giang Trì." Thịnh Gia Nam gạt tay hắn ra, giọng điệu kiên định và dịu dàng, "Tôi phải đi vẽ, lát nữa sẽ quay lại ăn cơm với cậu."
Giang Trì mở miệng, một lúc sau, hắn nói, "Ở đây hơi chán, tôi sẽ đi với cậu."
"Ở đó còn chán hơn." Thịnh Gia Nam nói, "Hơn nữa sẽ làm phiền tôi."


Ngừng một chút, cậu nghiêm túc nói: "Giang Trì, tôi đến đây để học."
Thấy Giang Trì không lên tiếng, Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái, hít một hơi thật sâu, xoay người quyết tâm rời đi: "Đàn chị, chúng ta đi thôi."


Thịnh Gia Nam nghĩ rằng họ có lẽ là cặp đôi duy nhất trên thế giới này, chỉ xa nhau vài tiếng đồng hồ mà thôi, thế mà chẳng khác nào đang nói lời vĩnh biệt.
Lần này đi vẽ có khoảng 10 người, địa điểm cũng không xa, nhưng bọn họ vẫn cần tài xế xe buýt đi cùng để đưa bọn họ tới đó.


Bước đến cửa khách sạn, Thịnh Gia Nam biết Giang Trì cũng đi xuống cùng, nhưng cậu kìm lòng không quay đầu lại. Đi đến bên cạnh xe xe, trước khi lên xe người bên cạnh còn đưa cho cậu một chiếc khăn quàng cổ.
"Lạnh." Giang Trì nói.


Sau hai giây dừng lại, Thịnh Gia Nam chậm rãi cầm lấy chiếc khăn, nói cảm ơn rồi đi lên xe.


Sau khi lên xe, Thịnh Gia Nam ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ trên tay, ngây người một lúc. Cậu có thể cảm nhận được lúc này Giang Trì đang đứng bên dưới nhìn cậu, có lẽ trông hắn vô cùng đáng thương. Thực ra, Giang Trì cũng biết cách khiến cậu cảm thấy đau lòng.


Thịnh Gia Nam cố nhịn không nhìn ra ngoài.
Cho đến khi xe bắt đầu từ từ khởi động, chiếc xe chạy càng lúc càng xa, sau khi xác định Giang Trì không thể nhìn rõ mình, Thịnh Gia Nam mới lấy điện thoại ra chụp ảnh, Giang Trì vẫn đứng yên tại chỗ, dáng người càng lúc càng nhỏ.


Thịnh Gia Nam cụp mắt xuống, nặng nhọc thở hắt ra.
.-.
Buổi trưa, một nhóm người ở khách sạn mở phòng riêng để hát.
Sau khi hát xong một bài, Lăng Mạc ngồi bên cạnh Giang Trì, đưa cho hắn một chai bia: "Cậu cứ ngẩn người mãi, đang suy nghĩ gì vậy?"


Sau khi lấy bia, Giang Trì vẫn ngồi bất động, có vẻ như không có chút năng lượng nào cả.
Loại hoàn cảnh riêng tư thế này, chắc chắn Giang Trì sẽ không rời Thịnh Gia Nam chút nào, không cần nghĩ Lăng Mạc cũng biết bọn họ hẳn là có chuyện.


Tuy nhiên, theo như những gì cậu ta biết từ nhỏ, Giang Trì và Thịnh Gia Nam dường như chưa bao giờ cãi nhau và cậu ta cũng chưa từng thấy ai trên thế giới này có thể có mối quan hệ tốt như họ.


Mà thật ra ngay cả những cặp đôi yêu nhau nhất cũng có những cuộc cãi vã. Từ trước đến nay trong mọi mối quan hệ phỏng chừng không có ai có thể khiến người trong cuộc không một lời oán thán. Chỉ có duy nhất hai người họ.


Một là ngay từ đầu tính cách đã rất tốt, hai là đối xử với đối phương như cục cưng, không muốn lớn tiếng. Cục cưng chưa đau mà bản thân đã đau lòng.
Càng đừng nói là cãi nhau gì đó.


Tất cả đều tràn đầy tình yêu thương! Lăng Mạc âm thầm thở dài, đồng thời không khỏi tò mò, có vấn đề gì mà có thể tách hai người này ra vậy?
Khả năng duy nhất cậu ta có thể nghĩ đến là Giang Trì giận Thịnh Gia Nam , cũng chỉ có Thịnh Gia Nam mới phải rời xa hắn.


Đây là vấn đề mà trước đây cậu ta đã hỏi Thịnh Gia Nam, nếu Thịnh Gia Nam muốn yêu đương, căn bản là cậu sẽ phải rời xa Giang Trì cả đời.
Loại chuyện này mà xảy ra có khi Giang Trì sẽ thực sự phát điên.
"Haiz." Lăng Mạc buồn bã thở dài trước suy nghĩ của chính mình.


Cả hai đều là bạn thân của cậu ta, cùng nhau lớn lên. Nếu chuyện này thật sự xảy ra, cậu ta cũng không biết bọn họ nên làm gì bây giờ. Ai chịu được ai đây.
Lăng Mạc sờ sờ chai bia Giang Trì đang cầm: "Uống chút đi?"
Nghe vậy Giang Trì liền nâng chai bia lên, ngẩng đầu liền uống nửa chai.


Thực sự bây giờ hắn cũng rất bối rối và không biết phải làm thế nào. Tại sao hai tháng qua Thịnh Gia Nam đột nhiên thay đổi, giống như cố tình tạo một rào cản ngăn cách với hắn, trước đây cậu chưa từng lạnh lùng từ chối hắn như vậy.


Gần đây giữa bọn họ xảy ra quá nhiều vấn đề, trái tim Giang Trì vẫn luôn phập phồng, chưa ngày nào yên tâm. Hơn mười mấy năm nay hắn và Thịnh Gia Nam chưa bao giờ xuất hiện mấy vấn đề kiểu này.


Kể từ khi Thịnh Gia Nam đi ăn tối với đàn chị mà không nói với hắn, mọi thứ dường như đang mất kiểm soát. Cậu bắt đầu giấu hắn rất nhiều thứ, tiết kiệm tiền, đến thị trấn Dung, không muốn hắn đi vẽ cùng, rồi cái gì mà kết bạn với Mễ Nhạc...


Mọi thứ dường như đang cố gắng giữ khoảng cách với hắn.
Nhưng rõ ràng hắn đã cố gắng cho Thịnh Gia Nam sự tự do.


Cậu muốn kết bạn, hắn không ngăn cản họ add WeChat. Khi ai đó nói chuyện với cậu trên đường, hắn không lên tiếng quấy rầy. Cậu muốn cùng đàn chị đi vẽ vật thực, hắn âm thầm đi cùng cậu. CMN hắn đã nghe lời rồi, cũng cho Thịnh Gia Nam đủ không gian để kết bạn, vậy còn chưa đủ à?


Cậu còn muốn thế nào nữa?
Như hôm nay, để cậu ra ngoài một mình, để cậu kết bạn với người khác, để người khác thay thế hắn? Để cậu đi yêu đương? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà người khác lại có thể cướp cục cưng mà hắn đã nuôi nấng từ nhỏ?
Dựa vào cái gì?


Thịnh Gia Nam là của hắn.
Giang Trì nắm chặt chai bia trong tay, suýt chút nữa bóp nát nó.
Quả nhiên, vừa rồi hắn không nên cho Thịnh Gia Nam ra ngoài!
Hơn nữa cậu cũng biết rõ tình trạng cơ thể của mình mà, thời tiết này mà cậu phải ra ngoài một mình, nếu bị ốm và cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?


Trong phút chốc, đủ loại suy nghĩ phức tạp đổ dồn vào đầu Giang Trì, hắn bực bội ngẩng đầu lên, uống cạn một hơi cạn sạch số bia còn lại.


"Mẹ kiếp." Lăng Mạc thấy vậy không khỏi mắng một câu, "Cậu tưởng tôi không nhớ chuyện cậu đã từng uống rượu ở quán bar à? Uống ít thôi, đừng để say, nếu không không tìm được Thịnh Gia Nam, tôi sợ cậu lại chạy đi chỗ khác khóc mất."


Uống xong, Giang Trì nặng nề đặt chai bia xuống bàn, lạnh lùng đứng lên rồi bước ra ngoài.
"Cậu muốn đi đâu?" Lăng Mạc đứng phía sau hét lên.
Thấy Giang Trì không có phản ứng, Lăng Mạc suy nghĩ một chút, nhưng vì lý do an toàn, cậu ta vẫn đi theo hắn.


Suy cho cùng, Giang Trì bị Thịnh Gia Nam làm cho tức giận nên không có lý trí, đã vậy vừa rồi vừa mới uống cạn một chai bia. Lỡ như tửu lượng không tốt, say rồi ngủ nơi nào đó thì với cái thời tiết này kiểu gì cũng ch.ết cóng.


Tuy nhiên, Giang Trì có vẻ là người khá có tổ chức, vừa đến quầy lễ tân của khách sạn đã nhờ họ gọi xe để hắn đến nơi Thịnh Gia Nam vẽ.
Xe dừng ở cửa, Lăng Mạc nhìn Giang Trì lên xe rời đi, sau khi suy nghĩ xong liền gửi cho Thịnh Gia Nam một tin nhắn WeChat.


Trên núi lại có tuyết rơi, tuyết trắng mênh mông phủ kín mặt đất, nhìn từ xa toàn bộ ngọn núi Long Đông vô cùng tinh khiết, đẹp không sao tả xiết.
(NGÂN TRANG TỐ KHỎA(银装素裹): miêu tả thế giới tuyết phủ trắng xóa, không chút sặc sỡ, vô cùng tinh khiết. | khắp nơi tuyết trắng)


Trước đây, dưới loại thời tiết này Giang Trì chưa bao giờ đồng ý cho Thịnh Gia Nam ra ngoài.
Nhưng cậu rất thích kiểu cảnh tuyết rơi này, thích nhìn những bông tuyết rơi, điều này có thể khiến cậu cảm nhận sự thiên biến vạn hóa của thiên nhiên.


Thịnh Gia Nam mặc một chiếc áo khoác dày màu trắng, được quấn như một con gấu Bắc Cực, trên cổ cậu là chiếc khăn quàng màu kaki mà Giang Trì đưa cho cậu.
Lúc này, cậu đang đứng trước giá vẽ và thảo luận điều gì đó với Cố Phán Ngữ, cả hai cười nói vui vẻ.


Trò chuyện một hồi, Cố Phán Ngữ ngẩng đầu, cô thấy một bóng người cách đó không xa, đột nhiên sửng sốt.
Thịnh Gia Nam vẫn đang nói về sự thay đổi màu sắc, tông màu của bầu trời và tuyết trắng thì Cố Phán Ngữ đã đẩy đẩy cánh tay cậu, ra hiệu cậu nhìn về hướng đó.


Thịnh Gia Nam nghiêng đầu nhìn, liền thấy Giang Trì đứng cách đó không xa, quần áo, vai, đầu tóc hắn đều dính đầy tuyết, hình như đã đứng đó một lúc lâu.
Sau vài giây, Thịnh Gia Nam lặng lẽ thở dài bước tới.
Trên mặt Giang Trì không hề có chút cảm xúc nào.


Đi đến trước mặt hắn, Thịnh Gia Nam nói: "Sao cậu lại đến đây? Sao không gọi cho tôi?"
Vừa nói cậu vừa lấy điện thoại ra, không có cuộc gọi nhỡ của Giang Trì, mà chỉ có hai tin nhắn của Lăng Mạc.
[ Lăng Mạc: Giang Trì đi tìm cậu rồi đấy. ]


[Lăng Mạc: Cậu ấy có uống tí bia, có thể tâm trạng đang không tốt, cậu nhớ chú ý tý. ]
[ Thịnh Gia Nam: Ừ ]
Sau khi gửi tin nhắn, Thịnh Gia Nam cất điện thoại, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy khóe mắt Giang Trì đỏ hoe.
Trái tim của Thịnh Gia Nam đột nhiên mềm đi.


"Thịnh Gia Nam." Giang Trì thì thào, giọng nói hơi khàn khàn, lồng ngực phập phồng. "Tôi không thể chịu được việc cậu đối xử với tôi như thế này."
Thịnh Gia Nam giật mình.


Khóe môi Giang Trì hơi hé mở, thanh âm có chút khô khốc khi nói: "Cậu nói là rất sợ tôi kết bạn, tôi không biết có phải thật hay không. Nhưng chuyện tôi nói là thật."
"Giang Trì..." Thịnh Gia Nam lẩm bẩm.


Bây giờ dù nói gì Giang Trì cũng không nghe, cũng không muốn nghe bất cứ điều gì, trực tiếp ngắt lời cậu: "Tôi ôm cậu được không?"


Giang Trì cảm thấy chính mình giống như một cái cây, Thịnh Gia Nam chính là đất và chất dinh dưỡng của hắn, một khi rời xa Thịnh Gia Nam, hắn sẽ bắt đầu khô héo, điên cuồng cố gắng hút lấy hơi thở của cậu.


Thịnh Gia Nam tiến về phía hắn hai bước liền bị Giang Trì kéo vào lồng ngực, hắn như bị nghiện, cố gắng hít lấy hơi thở của Thịnh Gia Nam.
Giống như dã nhân trên sa mạc, hấp thụ cam lộ cứu mạng.
Trong làn tuyết băng giá, hai thanh niên cao lớn ôm chặt lấy nhau.


Cảm nhận lồng ngực Giang Trì phập phồng, Thịnh Gia Nam cảm thấy có chút đau lòng, dịu dàng vỗ vỗ lưng hắn: "Đừng buồn, tôi sẽ không đuổi cậu đi đâu."
Cậu cảm thấy Giang Trì tủi thân sắp khóc rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này đến khi chạm đáy chắc hắn sẽ bộc phát.


Quả nhiên hắn không nên lấy mạch não của người thường để so sánh với Giang Trì. Nếu hắn mà giống người bình thường thì mối quan hệ của họ đã không phát triển như ngày hôm nay.
Vẫn nên trực tiếp ám chỉ cho hắn thì hơn.


Đôi khi nghĩ lại, Thịnh Gia Nam tự hỏi liệu Giang Trì có thực sự nuôi nấng mình như con hay không.
Mặc dù cốt truyện đã chệch đường ray, nhưng không có nghĩa là Giang Trì nhất định sẽ cong vì cậu.
Nếu vậy, giờ nên làm gì đây?
Đối với cậu, nó ngang với Plato.
Mọi người đều có h m muốn riêng.
-.-


Bên ngoài băng tuyết ngập trời, thật sự khá lạnh. Sau bữa tối hai người liền về phòng, Thịnh Gia Nam đi tắm nước nóng trước. Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, cậu liền hắt hơi một cái, bắt đầu có dấu hiệu của cảm lạnh.


Thường thì khi có dấu hiệu như vậy, có lẽ Thịnh Gia Nam sẽ bị cảm lạnh, Giang Trì vội vàng liên lạc với khách sạn và yêu cầu họ chuẩn bị canh gừng.


Thịnh Gia Nam có một tật xấu là cậu không thích bật lò sưởi cho lắm. Đặc biệt là khi phát sốt vào mùa đông, nếu bật máy sưởi thì sẽ khó thở nên mùa đông nhà họ ít khi bật máy sưởi.


Để tránh cho cậu cảm thấy không khỏe, Giang Trì đã tắt máy sưởi từ lâu, sau khi uống canh gừng, cậu liền đắp chăn cho Thịnh Gia Nam.


Vào mùa đông, cách sưởi ấm tốt hơn cả máy sưởi chính là nhiệt độ cơ thể, đây cũng là cách máy sưởi tự nhiên giúp Thịnh Gia Nam vượt qua cơn bệnh từ nhỏ đến khi trưởng thành.


Sau khi tắm nước nóng và làm cho thân nhiệt tăng cao, Giang Trì trèo lên giường ôm lấy Thịnh Gia Nam: "Tôi biết cậu sẽ bị cảm lạnh."
Cảm lạnh khiến cơ thể cậu trải qua từng đợt lạnh lẽo, Thịnh Gia Nam co người vào lồng ngực Giang Trì, sụt sịt nói: "Nhưng trải nghiệm hôm nay rất tốt."


Cậu thích thiên nhiên và cảnh tuyết. Từ nhỏ đến lớn mãi bị trói buộc, thỉnh thoảng cậu muốn tùy hứng một lần.
Không biết Giang Trì đang nghĩ gì, hắn im lặng không nói gì.
Thịnh Gia Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ suy nghĩ.


Trong phòng im lặng một lúc lâu, cho đến khi cả hai dường như đã ngủ, Thịnh Gia Nam mới chậm rãi mở miệng gọi: "Giang Trì"
Giang Trì nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương à?" Thịnh Gia Nam hỏi.


Giang Trì không lên tiếng, chỉ là cái ôm của hắn có chút siết chặt, đầu như muốn vùi vào sau gáy cậu.
Cảm nhận được hơi ấm từ sau lưng truyền đến, Thịnh Gia Nam nhìn những bông tuyết bay phấp phới bên ngoài: "Tôi đã nghĩ."
Có một chút âm mũi trong giọng nói khi nói.
Lại yên tĩnh một lúc.


"Giang Trì, ai cũng có h m muốn riêng, tôi cũng muốn thân mật với ai đó." Thịnh Gia Nam nhẹ giọng nói, "Một ngày nào đó, tôi sẽ muốn yêu đương."
-------------------------------------------------------------------------------






Truyện liên quan