- Chương 1: Đồ khốn nạn
- Chương 2: Không hổ danh là do Văn Lương nuôi lớn
- Chương 3: Giả ngoan ngoãn
- Chương 4: Đi với tôi không?
- Chương 5: Ai dạy em giả tạo như vậy?
- Chương 6: Đến lượt anh dạy tôi?
- Chương 7: Đồn cảnh sát
- Chương 8: Không thành thật
- Chương 9: Tiêu chuẩn kép
- Chương 10: Bảo bối
- Chương 11: Cứu tôi
- Chương 12: Ngoan ngoãn chờ tôi
- Chương 13: Tôi nói lần cuối cùng
- Chương 14: Anh nhớ hợp đồng đó không?
- Chương 15: Trần tiểu thư bỏ nhà ra đi
- Chương 16: “Văn Lương, tạm biệt.”
- Chương 17: Kim ốc tàng kiều nhiều năm như vậy có thể xem là gì chứ?
- Chương 18: Bạn trai cũ
- Chương 19: Vì sao Văn Lương luôn muốn giữ tôi lại?
- Chương 20: Mùi thuốc lá
- Chương 21: Thiếu nữ phát sáng
- Chương 22: Tên đàn ông chó má này đào cho cô một cái bẫy rồi!
- Chương 23: Xấu chết đi được
- Chương 24: Tiểu thịt tươi trẻ tuổi mới là cội nguồn của hạnh phúc
- Chương 25: Vậy thì tôi sẽ nghịch thiên sửa mệnh
- Chương 26: Một dấu răng thật sâu
- Chương 27: Hiện tại tôi đang theo đuổi em
- Chương 28: Tôi sẽ giết anh
- Chương 29: Trút giận
- Chương 30: “Bạn trai nhỏ” Văn thị
- Chương 31: Hôm nay người đàn ông chết tiệt này uống nhầm thuốc à?
- Chương 32: Tôi rất nhớ em
- Chương 33: Tuyết đầu mùa
- Chương 34: Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa
- Chương 35: Em và Trần Thiệu rốt cuộc là có quan hệ gì!
- Chương 36: “Linh Linh ngoan, đi với anh đi.”
- Chương 37: Trần Điệp thân yêu, em họ tôi
- Chương 38: Yêu không được! Ngược luyến tình thâm!!
- Chương 39: Một giây sau anh đã hôn xuống
- Chương 40: @Tập đoàn Ôn Viễn - Weibo chính thức
- Chương 41: Giày thủy tinh của công chúa
- Chương 42: Ôm chặt Trần Điệp vào lòng
- Chương 43: Thật muốn nhìn thấy Văn Lương, càng nhanh càng tốt
- Chương 44: Tôi đang ở dưới lầu nhà em
- Chương 45: Nóng như lửa đốt
- Chương 46: Ở thời cổ đại là bị ngâm trong lồng heo!!!
- Chương 47: Trần Điệp thực sự không phải là đối thủ của anh
- Chương 48: Văn Lương ca ca
- Chương 49: Giận rồi sao?
- Chương 50: Công chúa điện hạ
- Chương 51: Mãnh hổ làm nũng
- Chương 52: Ngủ ngon, Linh Linh
- Chương 53: [Khương Hiện: Ngủ ngon.]
- Chương 54: Vòng bạn bè
- Chương 55: Cuối cùng cô cũng có thể buông xuống
- Chương 56: Về nhà đi, bảo bối
- Chương 57: Hot search: Văn Điệp ngược luyến tình thâm
- Chương 58: Nghe lời em tất
- Chương 59: Em phải ở bên anh mãi mãi
- Chương 60: Muốn nhẫn không?
- Chương 61: Anh yêu em
- Chương 62: Cái gì anh cũng nghe em, em phải đối xử tốt với anh
- Chương 63: Tôn nghiêm của đàn ông không thể bị nghi ngờ
- Chương 64: Đầu tàu đẩy CP
- Chương 65: Công khai tình cảm
- Chương 66: Văn Lương, bạn trai hệ cha
- Chương 67: Livestream
- Chương 68: Cô gái nhỏ của tôi
- Chương 69: Công chúa, em có muốn cưới anh không?
- Chương 70: Ánh trăng đến, không thể ngăn cản
- Chương 71: Livestream bùng nổ
- Chương 72: Váy cưới
- Chương 73: Kết hôn với nam thần của cô
- Chương 74: Văn Lương, chúng ta sinh em bé đi
- Chương 75: Mang thai (1)
- Chương 76: Mang thai (2)
- Chương 77: Một trai một gái
- Chương 78: Đưa bé yêu đi quay chương trình truyền hình (1)
- Chương 79: Đưa bé yêu đi quay chương trình truyền hình (2)
- Chương 80: Đưa bé yêu đi quay chương trình truyền hình (3)
- Chương 81: Đưa bé yêu đi quay chương trình truyền hình (4)
- Chương 82: Tôi cũng chính là Thần của anh ấy
- Chương 83: NGOẠI TRUYỆN 1. Quá khứ: Mỗi thế giới, chúng ta đều yêu nhau - Chương 83: Anh Văn Lương
- Chương 84: Thực tủy tri vị
- Chương 85: Tình cảm hai phía
- Chương 86: Hợp đồng tình yêu
- Chương 87: Mỗi thế giới, chúng ta đều yêu nhau
- Chương 88: NGOẠI TRUYỆN 2. Trần Thiệu & Diệp Sơ Khanh: Nhất dạ đa tình - Chương 88: Chúa sẽ giết tôi
- Chương 89: Ai là vợ anh!
- Chương 90: Đăng ký
- Chương 91: Thiếu một tượng vàng Oscar
- Chương 92: Âm mưu gây rối
- Chương 93: Không phải em bị lừa cưới chứ?
- Chương 94: Ly hôn! Tôi muốn ly hôn với anh!
- Chương 95: Bát tự phù hợp, nhân duyên đều tốt
- Chương 96: Toàn văn: Văn Lương, Trần Điệp
Tên truyện: Người đẹp trong tay
Tác giả: Điềm Thố Ngư
Edit/beta: Bido’s project no.1
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, showbiz, giới nhà giàu, HE...
Văn án 1:
Năm ấy, ở bên đường, lần đầu tiên Trần Điệp gặp Văn Lương là vào năm mười sáu tuổi, thiếu niên đang thưởng thức chiếc mũ trên tay, đôi con ngươi đen nhánh, đứng đối diện nhìn cô từ trên cao xuống. Hồi lâu sau, anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đi theo tôi không?” Thiếu niên nói.
Trần Điệp thật sự đi theo anh, đi một lần đã sáu năm.
Thiếu niên lớn lên thành đàn ông, nuôi cô ăn nuôi cô uống, nuôi cô đi học, mà Trần Điệp lại bò lên giường của anh.
Văn án 2 by Sườn:
Mọi người đều biết Văn Lương bướng bỉnh khó trị, bất cần đời, nhưng nghe đồn trong nhà anh có một người đẹp là hoa khôi trường Điện ảnh, xinh đẹp rực rỡ, nhẹ nhàng thoát tục, tính tình bị anh chiều hư đến độ kiêu căng tùy hứng.
Hai người ai cũng có lòng riêng, đều ngầm hiểu rõ dù ngoài mặt vẫn ân ái khăng khít suốt bao năm.
Sau đó, Trần Điệp tốt nghiệp Đại học, phóng khoáng vẫy tay chào tạm biệt.
Còn cương quyết hơn cả lúc cô gật đầu đi theo anh.
Văn Lương châm thuốc, trong làn khói mịt mùng, anh ngước mắt lên, nhếch môi lạnh lùng khen cô: “Giỏi lắm.”
Sau khi Trần Điệp đi, Văn Lương vẫn hô mưa gọi gió, cuộc sống chẳng hề bị ảnh hưởng.
Ai nấy đều than cậu chủ nhà họ Văn quá đỗi bạc tình, ở chung với nhau bao năm mà chẳng hề để tâm.
Nhưng một ngày nọ, tin tức về hai người đứng bên đường bị tung ra…
Trên phố khuya, nữ diễn viên đang nổi tiếng Trần Điệp cho nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim mới ăn một bạt tai, bị người ta quay phim lại.
Trần Điệp tát xong, nhàn nhã đưa tay vuốt tóc, dùng giọng cực kỳ ngọt ngào, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Văn, tôi nhớ chúng ta đã chia tay lâu rồi cơ mà.”
Người kia chẳng những không giận mà còn dựa vào xe, liếm môi một cái, khen ngợi cô: “Báo con của anh ngay cả tát mà cũng giỏi vậy.”
Trần Điệp lạnh mặt nhìn anh, không nói chuyện.Văn Lương xưa nay có tiếng bất cần đời trong mắt người khác, cũng im lặng một chốc, sau đó khóe mắt từ từ đỏ lên.
Đôi tay anh run run, dè dặt kéo người kia vào lòng, gọi cô bằng cái tên thân mật chỉ mình anh biết: “Linh Linh, em đi theo anh đi.”
“Tất nhiên là tôi sẽ không cố hái trăng, tôi muốn ánh trăng phải chạy đến với tôi.”- Audrey Hepburn
Tác giả: Điềm Thố Ngư
Edit/beta: Bido’s project no.1
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, showbiz, giới nhà giàu, HE...
Văn án 1:
Năm ấy, ở bên đường, lần đầu tiên Trần Điệp gặp Văn Lương là vào năm mười sáu tuổi, thiếu niên đang thưởng thức chiếc mũ trên tay, đôi con ngươi đen nhánh, đứng đối diện nhìn cô từ trên cao xuống. Hồi lâu sau, anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đi theo tôi không?” Thiếu niên nói.
Trần Điệp thật sự đi theo anh, đi một lần đã sáu năm.
Thiếu niên lớn lên thành đàn ông, nuôi cô ăn nuôi cô uống, nuôi cô đi học, mà Trần Điệp lại bò lên giường của anh.
Văn án 2 by Sườn:
Mọi người đều biết Văn Lương bướng bỉnh khó trị, bất cần đời, nhưng nghe đồn trong nhà anh có một người đẹp là hoa khôi trường Điện ảnh, xinh đẹp rực rỡ, nhẹ nhàng thoát tục, tính tình bị anh chiều hư đến độ kiêu căng tùy hứng.
Hai người ai cũng có lòng riêng, đều ngầm hiểu rõ dù ngoài mặt vẫn ân ái khăng khít suốt bao năm.
Sau đó, Trần Điệp tốt nghiệp Đại học, phóng khoáng vẫy tay chào tạm biệt.
Còn cương quyết hơn cả lúc cô gật đầu đi theo anh.
Văn Lương châm thuốc, trong làn khói mịt mùng, anh ngước mắt lên, nhếch môi lạnh lùng khen cô: “Giỏi lắm.”
Sau khi Trần Điệp đi, Văn Lương vẫn hô mưa gọi gió, cuộc sống chẳng hề bị ảnh hưởng.
Ai nấy đều than cậu chủ nhà họ Văn quá đỗi bạc tình, ở chung với nhau bao năm mà chẳng hề để tâm.
Nhưng một ngày nọ, tin tức về hai người đứng bên đường bị tung ra…
Trên phố khuya, nữ diễn viên đang nổi tiếng Trần Điệp cho nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim mới ăn một bạt tai, bị người ta quay phim lại.
Trần Điệp tát xong, nhàn nhã đưa tay vuốt tóc, dùng giọng cực kỳ ngọt ngào, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Văn, tôi nhớ chúng ta đã chia tay lâu rồi cơ mà.”
Người kia chẳng những không giận mà còn dựa vào xe, liếm môi một cái, khen ngợi cô: “Báo con của anh ngay cả tát mà cũng giỏi vậy.”
Trần Điệp lạnh mặt nhìn anh, không nói chuyện.Văn Lương xưa nay có tiếng bất cần đời trong mắt người khác, cũng im lặng một chốc, sau đó khóe mắt từ từ đỏ lên.
Đôi tay anh run run, dè dặt kéo người kia vào lòng, gọi cô bằng cái tên thân mật chỉ mình anh biết: “Linh Linh, em đi theo anh đi.”
“Tất nhiên là tôi sẽ không cố hái trăng, tôi muốn ánh trăng phải chạy đến với tôi.”- Audrey Hepburn