Chương 4: Đi với tôi không?

Sáng sớm hôm sau, tia nắng đầu tiên xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng ngủ, in lên tấm chăn bông trắng từng vệt sáng tối.
Trần Điệp ngủ chẳng biết đã xoay người khi nào mà lúc này lại đối mặt với Văn Lương, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh.


Mái tóc đen ngắn, chiếc cằm nhẵn nhụi, thân trên trần trụi, đường cong cơ bắp của ngực và cánh tay nổi lên rõ ràng, trừ vết sẹo ở lông mày ra còn có một vết ở trên xương sườn.


Trần Điệp không biết nhiều về chúng, chỉ biết đại khái là cha của Văn Lương thấy anh quá khó dạy nên đã gửi anh đến quân doanh khi anh mới 20 tuổi để rèn luyện. Từ đó trên người anh xuất hiện thêm mấy vết sẹo.
Anh vòng tay qua eo cô, mang theo cảm giác nóng rực, Trần Điệp đẩy tay anh ra rồi trở mình ngủ tiếp.


Khi cô tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh đã không có ai.
Trần Điệp ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy, xỏ dép đi vào phòng tắm.
Cô nhìn mình trong gương, chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm màu trắng bạc với hai sợi dây mảnh vắt trên bờ vai thon gầy xinh đẹp của cô.


Chỉ là sau một hồi dày vò đêm qua, chiếc váy ngủ đã nhàu nát, còn có vết máu loang lổ trên vai nhìn mà giật mình.
Trần Điệp nhíu mày, cái này là bị Văn Lương cắn.
Đồ chó.


Cô thay quần áo đi xuống tầng. Văn Lương đã không còn ở đây, cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, còn chưa tới tám giờ.
Trước đây nếu hai người ở chung thì hôm sau sẽ thường cùng nhau ra ngoài, Văn Lương đưa cô đi học hoặc làm gì đó.


available on google playdownload on app store


Tài xế nhìn thấy cô đi ra liền chào hỏi rồi nhận lấy túi: “Sáng nay Văn tổng có cuộc họp nên đã cùng trợ lý Chu đến công ty rồi thưa cô.”
Ngừng một chút, có lẽ là sợ cô tức giận, tài xế nói thêm: “Vốn dĩ ngài ấy muốn đưa cô đến trường, nhưng lại phải đi họp gấp.”


Trần Điệp ừ một tiếng, lên xe.
Cô đã bước vào tháng cuối cùng của năm cuối cấp. Trong trường cũng không còn lớp nào đang học nữa. Hôm nay cô đến trường để tham gia vào bộ phim tuyên truyền với tư cách là một diễn viên.


Lục Xuyên có yêu cầu rất cao đối với các cảnh quay, cuối cùng dẫn đến hoàn thành vượt quá thời gian dự tính, nên bây giờ mới bất đắc dĩ phải vừa quay vừa biên tập, vội vội vàng vàng để kịp công chiếu ngay sau ngày hoàn thành.
Tài xế lái xe vào cổng viện bảo tàng nghệ thuật.


“Tiểu thư, khi nào thì tôi có thể tới đón cô?” Tài xế hỏi.
Trần Điệp: “Không cần đâu, lát nữa tôi tự đi về.”
Hạ Anh đã đợi cô ở cổng viện bảo tàng nghệ thuật.
Vừa mở miệng đã hỏi: “Cậu đọc bài đăng chưa?”
“Hả?”


Tối qua Trần Điệp bị chơi đùa nên đã ném mọi chuyện ra sau ót, ngay cả tin nhắn cho Lục Xuyên soạn một nửa cũng chưa kịp gửi.
“Chuyện gì?”
Hạ Anh bỉ ổi nhìn cô: “Khuôn mặt này tuyệt đối là đẹp trai nhất trong những người tớ từng thấy suốt hai mươi năm qua.” 
Trần Điệp nhướng mày.


Hạ Anh: “Lục Xuyên đã đăng bài lên tiếng thay cậu đó, không phải trước đây ID của anh ấy bị người hâm mộ đào ra sao, mọi người đều biết đó là anh ấy.”
Trần Điệp ngừng một lát, lại nghĩ tới đoạn tin nhắn chưa gửi của mình.


Hạ Anh hất cằm lên, gần như thuộc làu những lời kia của Lục Xuyên, lưu loát nói: “Xin mọi người đừng tung tin đồn thất thiệt, đàn em Trần Điệp không phải là cô gái như vậy, trong quá trình quay phim cô ấy rất nghiêm túc và chuyên nghiệp, cũng rất hạnh phúc với bạn trai của mình, vì vậy xin mọi người đừng đem những ô danh kia tạt lên người cô ấy, đó là điều trái với đạo đức, là xâm phạm quyền được bảo vệ danh dự và nhân phẩm của cá nhân.”


Sau khi nói xong, Hạ Anh vỗ mạnh vào vai cô: “Quá đã! Mọi người đi dự tiệc mừng đều biết bài đăng kia là của Trần Thư Viện, sau đó bị chính đối tượng thầm mến vả mặt, r-e-l-a-x!”
Lục Xuyên là một nhân vật huyền thoại trong trường.


Mọi người đều biết đạo diễn là nghề vô cùng khó phát triển, hàng năm có biết bao nhiêu sinh viên khoa đạo diễn ra trường, nhưng chỉ có Lục Xuyên, một người khi còn rất trẻ đã có thể đạt được những thành tựu lớn.


Đã vậy còn đẹp trai, tao nhã lịch sự, hơn nửa nữ sinh trong trường đều là fan của anh ấy.
Vì vậy, chỉ với vài từ đã đảo ngược hướng đi của dư luận sau bài đăng.
Sau khi rửa sạch “oan khuất” của Trần Điệp, mọi người bắt đầu bàn tán về các loại bát quái của Lục Xuyên.


Trung tâm tin đồn đương nhiên là Trần Thư Viện, một thiên kim nhà giàu nổi tiếng toàn trường, xấu tính kiêu ngạo, đặc biệt là cô ta đã yêu thầm Lục Xuyên rất nhiều năm nhưng không có kết quả.


[Mọi người đều biết Trần Thư Viện và Trần Điệp đang có mâu thuẫn, chắc cô ta sẽ tức ch.ết khi thấy Lục Xuyên lên tiếng hahahaha.]
[Đều là họ Trần mà tại sao bọn họ có  khác biệt lớn như vậy *buồn cười*] 
[Tôi cũng nghi ngờ liệu bài đăng kia có phải do Trần Thư Viện đăng không!]
[Lầu trên + !!]


[Nếu thật sự Trần Thư Viện thì cũng quá thảm rồi!!! Hơn nữa bức ảnh này rõ ràng là bạn học đi cùng chụp lại, có nghĩa là Lục Xuyên đã tát một cái vào mặt Trần Thư Viện sao?]


[Tiểu công chúa nhà giàu suốt ngày coi thường người khác, không phải là giống tôi cũng không theo đuổi được nam thần ư *buông tay*]

“Nửa giờ sau, bài đăng kia đã bị người đăng xóa mất rồi!!” Hạ Anh kích động kể lại toàn bộ quá trình đầy phong vân của bài đăng đêm qua.


Trần Điệp bị chọc cười, liếc mắt nhìn cô ấy: “Tối qua cậu ăn dưa đến mấy giờ?”
“Ba giờ sáng.” Hạ Anh ngáp một cái: “Buổi sáng tớ phải thoa kem che khuyết điểm thật lâu mới có thể che được quầng thâm mắt đen xì đó.”

Bước vào rạp chiếu phim.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống.


Trần Điệp lấy điện thoại di động ra, xóa tin nhắn đã chỉnh sửa cả nửa ngày hôm qua, gửi một lời “cảm ơn” cho Lục Xuyên.
Lúc này, Lục Xuyên đang chỉnh sửa lần cuối trước khi công chiếu bộ phim.
Bên dưới đã có không ít giảng viên và sinh viên đại diện.


“Đúng rồi, cậu làm lành với bạn trai chưa?” Hạ Anh hỏi.
“Ừm.”
Hạ Anh tỏ vẻ đầy kinh nghiệm: “Tớ đã nói rồi, nếu có người bạn gái chẳng khác gì tiên nữ như cậu, ai lại có thể giận dỗi với cậu chứ, nhất định sẽ vội vàng chạy tới dỗ dành cậu.”


Văn Lương mà chạy tới dỗ cô mới là có quỷ, Trần Điệp oán thầm.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, đương nhiên cũng có không ít lần xảy ra cãi vã, nhưng tính tình của Văn Lương quá cứng rắn, nhiều nhất là nửa ép buộc ôm người ta rồi nói vài câu với gương mặt nóng bừng.


Nhưng hầu hết, dáng vẻ của Văn Lương chỉ là cao cao tại thượng, và cuộc cãi vã giữa hai người cứ thuận theo tự nhiên mà trôi qua.
Hạ Anh tìm kiếm một vòng trong phòng chiếu: “Hình như Trần Thư Viện không có ở đây, quả nhiên là vậy, đổi lại là tớ thì tớ cũng không có mặt mũi để tới.”


“Cậu và bạn trai sắp kết hôn à?” Trần Điệp nhướng mắt.
Mặc dù Hạ Anh cũng học chuyên ngành diễn xuất, nhưng ban đầu cô ấy chọn chuyên ngành này cho vui chứ không có ý định bước vào làng giải trí, quan hệ của cô ấy và bạn trai cũng rất ổn định.
“Không đâu, anh ấy còn định đi du học.”


“Về nước mới kết hôn?”
Hạ Anh ậm ừ gật đầu, dừng một chút lại hỏi: “Còn cậu thì sao, định độc thân ăn cơm diễn viên, bí mật kết hôn với sếp?”
Trần Điệp mỉm cười, ngửa đầu ra sau, thản nhiên: “Có lẽ kết thúc buổi lễ tốt nghiệp tớ sẽ chia tay với anh ấy.”


Hạ Anh không kịp hỏi tại sao muốn chia tay còn phải chờ đến khi tốt nghiệp, chỉ trợn tròn mắt: “Tại sao?!”
Cô nhớ tới tin nhắn mà Trần Điệp gửi cho mình ngày hôm qua khi trở về Yển Thành, lúc đấy cô nghĩ chỉ là thuận miệng nói đùa.
“Liên quan đến chuyện gia nhập làng giải trí?” Hạ Anh nhẹ giọng hỏi.


“Không phải vì chuyện này.” Trần Điệp cười khẽ: “Tớ không muốn đánh mất bản thân vì anh ấy nữa.”
Hơn nữa, ban đầu ký hợp đồng, mối quan hệ này chỉ kéo dài cho đến khi tốt nghiệp.


Hạ Anh có chút cảm khái, lúc Trần Điệp mới vào trường, chỉ bằng một bộ ảnh liền hot, số người tỏ tình ở dưới khu ký túc xá nhiều không đếm xuể.
Trần Điệp chỉ nói một câu, chính là, tôi đã có bạn trai.


Sau đó, mọi người phát hiện thỉnh thoảng sẽ có một chiếc Bentley màu đen đến đón Trần Điệp, nghe đồn đó là bạn trai của cô, hoàn toàn đánh bay những nam sinh muốn thử sức theo đuổi.
Nhưng người đàn ông kia chưa bao giờ bước xuống xe, mọi người cũng chẳng biết đó là thần thánh phương nào.


Cô và Trần Điệp là bạn tốt bốn năm, vẫn luôn nghĩ rằng Trần Điệp là một người vô cùng mạnh mẽ độc lập, dù đến giờ phút này vẫn không nhìn ra cô sẽ vì một người đàn ông mà đánh mất bản thân.
Hạ Anh đột nhiên hỏi: “Cậu và bạn trai gặp nhau như thế nào?”


Trần Điệp đã lâu không nghe thấy câu hỏi này, nhất thời ngẩn ra.
“Chúng tớ gặp nhau từ rất sớm.” Cô cười: “Sau này lại đến với nhau như chuyện đương nhiên.”
Có lẽ đời này Trần Điệp sẽ không bao giờ quên được cảnh lần đầu tiên gặp Văn Lương.


Đó là một đêm lạnh, có một nhóm người đang vô cùng ồn ào ở phía sau.
Trần Điệp ngồi một mình chờ dưới biển báo dừng xe buýt trước ga xe lửa.
Sáu năm trước, ga xe lửa Yển Thành chưa được cải tạo, bên đường có đèn huỳnh quang nhỏ hình trụ, thu hút rất nhiều muỗi.


Trần Điệp mặc đồng phục học sinh, váy chỉ dài đến đầu gối, trên bắp chân đã có mấy vết đốt.
Cô đưa tay gãi gãi, rồi lại vòng qua đầu gối, cụp mắt xuống.
Tất cả những bước ngoặt trong cuộc đời cô đều xảy ra vào ngày hôm đó.


Trước đây, trong trấn nhỏ đột nhiên xuất hiện một đoàn xe hùng hổ xông vào, gõ cửa nhà Trần Điệp.
Nói với cha mẹ nuôi rằng cô mang huyết thống của gia tộc họ Trần ở Yển Thành, nói cô bị bệnh viện ôm nhầm đến viện mồ côi, sau lại được nhận nuôi rồi được dẫn đến trấn nhỏ này.


Thật hoang đường.
Ngay sau đó, Trần Điệp được đưa về Yển Thành.
Vừa bước ra khỏi ga xe lửa, cô đã nhìn thấy cô gái ban đầu bị ôm nhầm với cô – hiện tại đang là thiên kim của Trần gia đang khóc nháo đòi ch.ết nếu buộc cô ấy trở về.
Chính là Trần Thư Viện.


16 năm nuôi nấng, cho dù không phải con ruột thì cũng có tình cảm.
Mà Trần Điệp lại giống như một món hàng, bị cha mẹ nuôi bán đi, bây giờ một nhóm người sau lưng cô đang quyết định cô có được ở lại hay không.


Ở một thành phố xa lạ, Trần Điệp ngồi trước biển báo dừng, cảm thấy mình không thể dung nhập bất kỳ nơi nào.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, một hòn đá nhỏ lăn đến bên chân Trần Điệp, đập vào đôi giày trắng của cô.
Cô nhìn lên, một thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt.


Ở trấn nhỏ mà cô sống, cô chưa bao giờ được nhìn thấy thiếu niên nào có dáng dấp đẹp mắt như vậy.
Anh đứng dưới ánh đèn đường, rất gầy và rất cao, tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen như mực, ngón trỏ đang cầm một chiếc mũ quân đội, mười phần lưu manh vô lại.


Sau lưng có ánh đèn chiếu vào, trông anh như đang phát ra một quầng sáng.
Trong đầu Trần Điệp bật ra một từ: Chúa ơi.
Ánh mắt thiếu niên rơi trên người cô, sau đó quét mắt nhìn về phía sau cô, đôi chân dài của anh tiến đến.


Trần Điệp ngồi xổm trong khi anh đứng, một người nhìn lên và một người nhìn xuống.
Thiếu niên cứ nhìn từ trên cao xuống, sau một lát thì cúi người, nhả một ngụm khói vào mặt cô.
Mùi thuốc lá hăng hắc, Trần Điệp lập tức nhíu mày, còn chưa kịp ho đã nghe anh nói: “Đi theo tôi không?”


Giọng nói của anh lười biếng, trầm thấp từ tính, chậm rãi rơi vào tai Trần Điệp trong đêm hè.
Đôi mắt đen của Trần Điệp nhìn anh chằm chằm, tiếng cãi vã sau lưng ngày càng xa xôi.
Cô gật đầu, rụt rè nói: “Được.”


Anh đứng thẳng dậy, cười một tiếng, không biết là đang chế giễu hay đang khinh thường.
“Vậy đi thôi.”
Anh xoay người rời đi, cũng không kéo cô lên, để lại một bóng dáng cao lớn phóng khoáng.


Trần Điệp nhìn về phía sau, cô gái tên Trần Thư Viện đang ngồi dưới đất khóc nức nở, một đám người đang vây quanh dỗ dành cô ấy.
Sau đó, cô thu hồi ánh mắt, rụt rè bước những bước đầu tiên theo bóng lưng thiếu niên, dần dần, mấy bước tiếp theo thông thuận hơn nhiều.
Trần Điệp đi theo sau anh.


Anh lại châm một điếu thuốc, kẹp trên tay.
Đi được một đoạn, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Trần đổng! Đứa nhỏ kia bỏ đi!”
Trần Điệp chưa kịp phản ứng thì đã bị thiếu niên nắm lấy cổ tay và kéo mạnh về phía trước khiến cô suýt ngã.


Hai người chạy như điên trong khu phố, gió tạt vào mặt, lướt qua tai cô, Trần Điệp không chạy nổi nữa nhưng vẫn bị anh kéo đi.
Thiếu niên kéo cô vào một con hẻm mới dừng lại, ở đây còn dựng một chiếc motor sáng bóng.
Một chiếc mũ bảo hiểm ấn lên đầu Trần Điệp, dây an toàn cọ vào má đau nhói.


Khi người nhà họ Trần lấy ô tô đuổi theo thì thiếu niên đã lái motor phóng nhanh ra ngoài.
Kèm theo đó là tiếng hét chói tai của Trần Điệp, cô nhắm chặt mắt, nắm chặt lấy quần áo của thiếu niên, sau một hồi mới run rẩy mở mắt ra.


Trong thành phố lớn sầm uất với những ngọn đèn neon lơ lửng trên cao chiếu sáng cả đêm, sáng như ban ngày, vì vậy gần như không thể nhìn thấy các vì sao.
Trần Điệp bị chiếc mũ bảo hiểm che khuất tầm mắt, ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
Cô nghĩ, người trong thành phố dáng dấp thật đẹp mắt.


Tiếng còi xe ô tô phía sau dần biến mất, xe máy dừng ở bờ sông.
Trần Điệp luống cuống tay chân cho đến khi thiếu niên quay đầu lại: “Em còn không xuống xe?”
Đây là câu thứ ba anh nói với cô, Trần Điệp nói “Ồ” rồi nhanh chóng nhảy xuống xe, hơi lảo đảo.


Thiếu niên bước xuống với đôi chân dài miên man, dùng hai đầu ngón tay đè lên đỉnh chiếc mũ trên đầu xoay ngược lại, ấn vành mũ xuống, dựa vào motor nhìn cô: “Con gái Trần gia?”
Trần Điệp hơi sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ anh biết chuyện này, do dự gật đầu: “Hình như là vậy.”


“Em biết tôi là ai à, cứ thế mà đi theo tôi?” Thiếu niên giễu cợt, hít một hơi thuốc lá, đánh giá cô: “Ngu ngốc.”
“Tôi không thích bọn họ.” Trần Điệp thì thào nói, không nhịn được mà phản bác, “Tôi cũng không ngốc.”


Hiển nhiên là thiếu niên lười để ý đến cô, ánh mắt nhìn về phía ven sông, chờ hút xong điếu thuốc mới thản nhiên hỏi: “Em không mang hành lý đến đây?”
Trần Điệp sửng sốt, ảo não “A” một tiếng, “Tôi để quên ở nhà ga mất rồi.”


Thiếu niên liếc xéo cô một cái: “Em tự nghĩ xem em có bị ngu hay không?”
“…”
Tối hôm đó, Trần Điệp bị mất chứng minh thư và vali đi theo thiếu niên về nhà.
Anh sống một mình, ngôi nhà cực kỳ phong cách, nhà Trấn trưởng của thị trấn Trần Điệp sống trước đây còn chưa bằng một phần nơi này.


Chỉ là, chẳng bao lâu nữa Trần gia sẽ tìm ra kẻ đã đưa con gái ruột của họ đi, người khác còn được, nhưng hết lần này đến lần khác lại là kẻ điên kia.
Không ai có thể thuyết phục anh ta, một kẻ vừa tàn nhẫn vừa không muốn sống.


Trần gia đứng ở cây cột trước cửa đòi người, thiếu niên nghiêng đầu nhìn Trần Điệp: “Ông phải hỏi xem cô ấy có muốn quay về không.”
Trần Điệp nghe anh nói, lập tức lắc đầu.
“Thấy chưa?” Anh cười khinh bỉ, kiêu căng ngạo mạn.


Người Trần gia làm ầm lên: “Ai biết con gái tôi đi cùng người điên như cậu sẽ xảy ra chuyện gì! Sau này thể diện của gia đình tôi ném đi đâu! Mau giao nó ra nếu không tôi…”


Ông ta còn chưa dứt lời, nụ cười trên mặt thiếu niên đột nhiên biến mất, một cước đạp đổ bình hoa trên bệ đá, không hề có dấu hiệu mà nổi giận, lạnh giọng nói: “Có bản lĩnh thì ông cứ thử xem.”


Trần gia cũng đã đến đây vài lần, chẳng qua là xem xét thể diện của gia tộc, nhưng cô con gái nhà kia luôn làm loạn lên, cuối cùng chuyện gì cũng không giải quyết được.
Người ngoài chỉ biết bên cạnh anh có thêm một cô gái, nhưng lại không biết cô gái đó chính là thiên kim Trần gia.


Mãi sau Trần Điệp mới biết tên anh ——
Văn Lương.
“Văn Lương.” Cô liên tục lẩm bẩm.
Anh vĩnh viễn không biết, khi còn đi học, cuốn nháp của Trần Điệp viết dày đặc hai chữ – Văn Lương.

Chuyện này thật sự đã quá xa xôi.
Trần Điệp tựa đầu vào lưng ghế thở dài một hơi.


Đã quá lâu rồi, cô cũng sắp không nhớ rõ mình đã từng thích Văn Lương nhiều như vậy.






Truyện liên quan