Chương 23: Xấu chết đi được
“…”
Trần Điệp bị sự xuất hiện của anh làm cho ngây ngốc, lại bị thân thể nóng rực của anh áp chế gắt gao, cứ như vậy ngã xuống giường cùng anh mắt lớn trừng mắt nhỏ hồi lâu, mới tỉnh táo lại.
Trần Điệp chống lên ngực anh dùng sức đẩy ra, nhanh chóng đứng dậy né tránh: “Văn tổng xin hãy tự trọng, nếu anh tiếp tục động tay động chân như vậy tôi sẽ gọi người.”
Lời này không hù dọa được Văn Lương, ngược lại còn nở nụ cười: “Tính gọi ai, tôi giúp em gọi, tên đạo diễn chó má vừa nãy?”
“Văn Lương!” Trần Điệp hoàn toàn bị anh chọc giận.
Anh cười nhẹ: “Không lương tâm.”
Trần Điệp cảm thấy anh đã uống quá nhiều, không để ý đến anh, đi qua anh từ trong ngăn kéo thứ hai lấy quyển kịch bản ra.
Nếu đuổi Văn Lương không đi, anh cũng sẽ không nghe lời cô, Trần Điệp dứt khoát xem anh như không khí, mở kịch bản ra ngồi xếp bằng ở trên thảm.
Bộ phim ngày mai bắt đầu chương mới, là giai đoạn thứ hai trong quá trình trưởng thành của nhân vật do Trần Điệp thủ vai.
Trước kia cô đã quá quen thuộc với kịch bản, trước khi đi ngủ sẽ đem lời thoại đọc qua một lần.
Văn Lương ngồi trước mặt cô.
Anh cũng không nói gì, cứ như vậy chăm chú nhìn cô xem kịch bản.
Lúc lâu sau, Trần Điệp bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, buồn bực ngước mắt lên, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt đen nhánh của anh, cô nhíu mày: “Anh thật phiền phức.”
Văn Lương không biết bản thân mình phiền phức, chỉ biết anh bực bội lâu như vậy bây giờ nhìn thấy Trần Điệp ở trước mặt đang nóng nảy thì trong nháy mắt đã trở nên dễ chịu.
Anh lười biếng cười: “Mẹ nó tôi làm phiền em?”
“Vậy anh đừng nhìn tôi nữa.”
Văn Lương nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô vài giây, nói: “Xấu ch.ết đi được.”
“”
Có thể nhịn, không có cái gì là không thể nhịn!!!
“Vậy anh đừng ở cùng phòng với tôi, cút về phòng của anh đi!” Trần Điệp kéo miếng đệm ở dưới mông lên ném vào người anh.
Văn Lương bắt được, chậc một tiếng: “Chiều em thành quen rồi, gần đây càng ngày càng nóng nảy, còn vào nhà vệ sinh đánh người.”
Trần Điệp ngừng lại: “Lần trước người nghe lén ở cửa chính là anh sao?”
“Tôi cần phải nghe lén à?” Văn Lương nhướng mày, “Em đúng thật là càng sống càng đi ngược lại, nghe nói còn bị người khác tát vài cái cũng không đánh trả?”
“Đó là lúc quay phim.”
“Quay phim hay là trút giận, trong lòng em không biết rõ ư?”
Tính tình anh vẫn như cũ, nói đâm chọc người khác.
Trần Điệp nhịn không được nói với anh: “Không cần anh quản.”
“Không cần tôi quản thì đừng để người khác ức hϊế͙p͙.”
“Bị người ta ức hϊế͙p͙ anh cũng đừng có xen vào.” Trần Điệp cảm thấy chỉ số IQ của bản thân mình thẳng tắp rơi xuống theo Văn Lương, cứ một người một câu giống hệt hai học sinh tiểu học.
Sắc mặt Văn Lương tối sầm lại: “Tôi không quản em định để cho ai quản, Lục Xuyên?”
Ngày hôm nay anh đã không ngừng lấy Lục Xuyên ra khiêu khích cô, giống như bệnh tâm thần vậy, Trần Điệp dứt khoát cùng anh ấu trĩ đến cùng: “Tôi sẽ để anh ấy quản, thế nào?”
Anh cười giễu cợt: “Anh ta quản được à, vẫn không phải là bị đánh sao?”
Trần Điệp có bản lĩnh vài giây làm cho anh dễ chịu, lại vài giây sau làm cho anh phát hỏa.
Văn Lương đứng dậy, Trần Điệp ngồi trên thảm trước bàn trà, tức giận ngẩng đầu nhìn anh.
Văn Lương cúi người, đưa tay nắm chặt quai hàm cô: “Nếu như trước kia tôi không ngủ với em, bây giờ em cũng phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng anh Văn Lương, em thử qua mặt tôi lần nữa xem.”
Trần Điệp trợn mắt khó tin.
Người này sao có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
“Văn Lương, anh đừng cứ cho rằng tôi không có anh sẽ không sống được.” Trần Điệp nhìn anh nói, “Cho dù bây giờ tôi mỗi ngày quay phim đều mệt ch.ết, cũng còn vui hơn so với lúc được anh nuôi dưỡng.”
Văn Lương không nói gì.
Bàn tay đang nắm chặt quai hàm cô bất giác cứng ngắc.
Trần Điệp dường như cùng anh phân cao thấp, cũng không kêu đau, cứ như vậy đối mặt với anh.
Sau một lúc lâu, Văn Lương hừ lạnh một tiếng, khịt mũi rời đi.
Còn không quên đóng sập cửa phòng.
Lúc này có lẽ đã thực sự chọc anh tức giận.
Đột nhiên cả người Trần Điệp như mất hết sức lực, gục lưng xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Lại đọc lời thoại thêm một lúc, Trần Điệp đứng dậy đi tắm rửa.
Vốn dĩ cô thường mặc áo ngủ sau khi tắm rửa xong, nhưng hôm nay nghĩ lại có người ở phòng bên cạnh, lặng lẽ mặc đồ ngủ nghiêm chỉnh vào.
Rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra cô mới phát hiện điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, Hạ Anh gọi đến.
Trần Điệp gọi lại cho cô.
“Chao ôi người bận rộn, cuối cùng cũng hết bận rồi, không phải nói hôm nay quay xong sớm sao?” Hạ Anh nói ngay khi nghe máy.
“Đúng là sớm đã quay xong rồi, tớ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Hạ Anh thuận miệng tán gẫu: “Vậy cậu vừa làm gì vậy?”
“Đọc lời thoại.”
Hạ Anh tấm tắc hai tiếng: “Tớ rất khâm phục cậu, đọc lời thoại cũng không liếc mắt nhìn điện thoại một cái.”
… Không phải như vậy.
Khi Hạ Anh gọi đến là lúc Trần Điệp đang cãi nhau với Văn Lương.
Cô ngả người ra sau, ngồi trên mặt đất dựa lưng vào mép giường, hiếm khi sinh ra ham muốn bộc lộ cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Anh Anh à, có một con trâu già không biết xấu hổ muốn gặm cỏ non.”
“Hả?”
Cô ví dụ như vậy quá lỗ mãng, Hạ Anh nhất thời chưa kịp phản ứng.
Trần Điệp thở dài.
Hạ Anh suy nghĩ cẩn thận, vỗ bàn: “Có phải có người ăn hϊế͙p͙ cậu không!? Không phải là quy tắc ngầm chứ, mẹ nó, là đạo diễn, nhà sản xuất hay là nhà đầu tư nào?!”
“… Không phải.” Trần Điệp nhẹ giọng nói: “Anh ta quay về bãi cỏ cũ ăn.”
“……”
Hạ Anh mông lung, “Cậu nói bạn trai cũ?”
“Ừ.”
Hạ Anh hít một hơi sâu, mắng một câu thô tục: “Mẹ kiếp anh ta theo dõi cậu hả?”
“Cũng không phải.”
Trần Điệp không biết nên nói như thế nào.
Quan hệ giữa cô và Văn Lương quá đặc biệt, không thể miêu tả đơn giản trong một từ.
Mặc dù nói những lời khiến cô tức giận, nhưng đó chính là phương thức biểu đạt của anh, từ khi Trần Điệp quen anh thì đã như vậy, nhưng anh lại đến đây.
Không chỉ thế, thậm chí còn ở bên cạnh cô.
Điều này không giống với phong cách của Văn Lương.
Đương nhiên Trần Điệp cũng sẽ không tự luyến đến mức cảm thấy Văn Lương muốn theo đuổi cô.
Với tính tình hung hăng nóng nảy dọa người của anh, có thể theo đuổi ma quỷ.
Hạ Anh: “Vậy là làm sao?”
“Hmm ––––” Trần Điệp suy nghĩ một chút: “Có thể là anh ấy muốn ngủ với tớ.”
“…”
***
Lửa giận trong người Văn Lương bốc lên, bị mấy câu nói của Trần Điệp dày vò khó chịu không dứt.
Cô thật đúng là có bản lĩnh lớn, Văn Lương lúc này mới ngộ ra, mấy năm nay Trần Điệp ở bên cạnh anh giả vờ ngoan ngoãn.
Hết lần này đến lần khác buồn bực lại dễ chịu.
Văn Lương đứng nhìn bản thân mình trước gương trong phòng tắm.
Một thời gian anh không cắt tóc, có một chút tóc lộn xộn trên trán, che đi vài phần ác liệt của vết sẹo ở đuôi chân mày.
Vẻ mặt khi Trần Điệp nói với anh “Văn Lương, anh đừng cứ cho rằng tôi không có anh sẽ không sống được” vừa nãy lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
Bình tĩnh và xa cách.
Giống như nói một sự thật, còn châm biếm anh tự mình đa tình.
Văn Lương tức giận, thậm chí nghĩ tới không quan tâm trực tiếp đem người về nhà nhốt lại, miễn cho ngày ngày rêu rao không làm anh đỡ lo.
Nhưng lại lùi về sau nữa, hình ảnh trong đầu đã lướt qua cảnh tượng trước đây, đến buổi tối bốn năm trước.
Buổi tối mà cô sửa lời, không còn gọi anh là anh Văn Lương nữa.
Cô gái bé nhỏ với vành mắt đỏ bừng, gắt gao cắn môi dưới không phát ra âm thanh xấu hổ, rõ ràng sau này cả người đau đến nỗi co lại, nhưng vẫn không buông tay mà ôm chặt lưng anh.
Những kí ức đó lần nữa tràn về như thủy triều, trong đầu là hình ảnh vô cùng chân thật, ngay cả những âm thanh không thể nào nghe được cũng có thể nghe rõ ràng.
Yết hầu của Văn Lương lên xuống, thái dương đập thình thịch.
Anh chống hai tay trước bồn rửa mặt, sau đó vặn nước vỗ nước lạnh vào mặt, thấp giọng chửi một câu: “Mẹ kiếp.”
***
Sáng sớm hôm sau, Trần Điệp đến đoàn phim thật sớm như thường lệ.
Mấy ngày nay sống chung với nhau, cùng tất cả nhân viên đoàn phim làm việc chung cũng không tệ.
Vào phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm liền trêu chọc nói: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cuối cùng cũng để tôi trang điểm cho thật lung linh, tôi chờ lâu lắm rồi!”
Trần Điệp cười cười, ngồi xuống trước gương.
Việc trang điểm cho khuôn mặt của người đẹp dễ hơn nhiều, rất nhanh đã trang điểm xong cho cô, lại được đưa đi thay đổi trang phục.
Nghiêng về trung tính, váy dài màu xanh trắng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng cực kì có phong cách và khí chất.
“Mau mau mau, tôi chụp ảnh cho cô.” Chuyên viên trang điểm cực kì hứng thú cầm di động ngồi xổm xuống chụp hình cho cô.
Hôm nay trang điểm xong sớm, Phùng Trí và Lục Xuyên ở bên ngoài sân sắp xếp, Trần Điệp rảnh rỗi cùng mấy nhân viên công tác nói chuyện một tí.
Lúc này chuông di động vang lên.
Chu Kỳ Thông gọi đến.
Trần Điệp ngẩn người, từ sau khi rời khỏi biệt thự cô cũng không liên lạc với Chu Kỳ Thông.
Cô nói lời xin lỗi với những người xung quanh, đi ra sân nghe điện thoại: “Xin chào?”
“Trần tiểu thư, bây giờ cô đang ở đoàn phim《 Trâm hoa 》phải không?” Chu Kỳ Thông hỏi.
“Đúng vậy, anh tìm tôi có việc gì?”
“Buổi sáng cô dậy sớm còn không ăn sáng nữa, tôi đem đến cho cô.”
“…”
Trần Điệp chớp mắt, đang muốn từ chối, Chu Kỳ Thông lại nói: “Trần tiểu thư, tôi thấy cô rồi.”
Theo phản ứng cô quay đầu lại, thấy ngay Chu Kỳ Thông xuống xe đi về phía cô, trong tay còn xách theo túi đựng hộp cơm sáng, bên trên khắc ba chữ “Vận Thục Trai” tinh xảo.
Chu Kỳ Thông đưa túi qua.
Trần Điệp không đưa tay ra nhận, nhíu mày: “Văn Lương bảo anh mang đến?”
Chu Kỳ Thông lắc đầu: “Không phải, tôi thuận đường mang đến cho cô, cô trước giờ cũng giúp tôi rất nhiều.”
Trần Điệp ngu ngốc mới tin lời nói dối của anh ta.
Quả nhiên Chu Kỳ Thông đi chung với Văn Lương lâu ngày cũng dối trá!
Cô rời khỏi Văn Lương lâu như vậy cũng không thấy Chu Kỳ Thông tìm cô, bây giờ Văn Lương đang sống ở đây, anh ta vừa gọi điện thoại vừa đưa bữa sáng.
Nếu không phải chủ ý của Văn Lương, anh ta nào dám tự ý làm như vậy.
Trần Điệp không nhịn nữa, trợn to hai mắt: “Anh tự đem về ăn đi.”
“Trần Điệp!!” Phía sau có giọng nói vang lên.
Phương Nguyễn chạy đến, vừa kéo tay cô nói: “Làm sao em đi ra đây vậy?”, vừa ung dung thản nhiên quan sát Chu Kỳ Thông, lại hỏi: “Người này là ai thế?”
“Chào cô.” Chu Kỳ Thông đưa tay ra: “Tôi là…”
Trần Điệp ngắt lời: “Bạn.”
Chu Kỳ Thông cuống lên.
… Đột nhiên trở thành bạn của bạn gái cũ của sếp là loại trải nghiệm gì.
Trần Điệp không muốn cho mọi người biết về quá khứ của mình, hơn nữa ở giới giải trí, không biết trở nên xấu hổ đến nhường nào.
Vì vậy không thể làm gì khác hơn là nhận bữa sáng trên tay của Chu Kỳ Thông, xua đuổi anh mau quay về.
Phương Nguyễn đi theo sau Trần Điệp trở lại bên trong đoàn làm phim, còn không ngừng nhìn về phía sau.
Chu Kỳ Thông rất ra dáng ra hình, lại còn đi thẳng đến chiếc Bentley.
Phương Nguyễn há miệng thở dốc.
Má ơi.
Anh trai nhỏ này là phú nhị đại nhà ai?
“Người vừa nãy là ai vậy?” Phương Nguyễn đụng đụng bả vai cô.
Trần Điệp mặt không đổi sắc: “Bạn.”
“Bạn theo đuổi em?”
… Anh ta còn không dám.
“Không phải.”
“Nhưng sáng sớm người ta đã đưa bữa sáng đến cho em! Lại còn là Vận Thục Trai!! Nhiều thế này phải hơn một nghìn đó!”
Trần Điệp thở dài, lấy cớ này thầm mắng Văn Lương: “Có thể anh ta là tên ngốc nhiều tiền không biết tiêu ở đâu.”
“…”
Trong chiếc túi là chiếc hộp tròn bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, mang theo hương thơm cỏ cây tươi mát, Trần Điệp mở nắp ra, bên trong là các loại điểm tâm tinh tế kiểu Quảng Đông.
Trước đây Trần Điệp rất thích ăn ở nhà hàng này.
Trong đoàn phim không ít người không ăn bữa sáng, Trần Điệp chào hỏi mọi người lại quay về ăn sáng.
***
Bắt đầu quay phim.
Hôm nay quay ở ngoài sân.
Ánh sáng mặt trời độc ác treo cao trên đỉnh đầu, trang phục quay phim trên người Trần Điệp rất dày, không lâu sau mồ hôi nhễ nhại.
Phân cảnh hôm nay là một bước ngoặt rất có tính thách thức đối với kỹ năng diễn xuất, trước đó Trần Điệp còn tìm Lục Xuyên trao đổi qua, nhưng cuối cùng khi nhập vai vào nhân vật vẫn có chút khó khăn, lời thoại cũng không tốt.
“Cắt.” Phùng Trí hô to: “Trần Điệp, trước tiên nghỉ ngơi một lát đi.”
Trần Điệp đi đến màn hình bên cạnh đạo diễn xem cảnh quay vừa rồi, quả thực là rất khó nhập vai, diễn không tốt chút nào.
“Đừng căng thẳng quá.” Lục Xuyên trấn an cô.
Trần Điệp gật đầu, cúi đầu suy nghĩ kịch bản.
Quay phim lâu như vậy, quả thực cảnh quay của cô vẫn luôn suôn sẻ, gần như có thể nói là cô không hề gặp cản trở trên con đường diễn xuất.
Nhưng bây giờ đã quay liên tiếp mấy lần, cô không muốn làm chậm thời gian của mọi người, trong lòng không tránh khỏi lo lắng.
“Đến đây, anh cùng em nói một chút về vấn đề lời thoại ban nãy.”
Lục Xuyên từ phía sau màn hình đứng dậy, bước sang một bên ra hiệu cho Trần Điệp.
Lúc này, bên ngoài vang lên một đợt xôn xao, Trần Điệp và Lục Xuyên nhìn ra cửa lều, Phùng Trí lập tức đứng dậy đón người, bắt tay với người đi vào: “Văn tổng sao lại tự mình đến đây.”
Văn Lương đưa chiếc hộp trong tay cho tổ đạo cụ bên cạnh.
Trần Điệp nhận ra đây là cây trâm cài tóc mà anh đã đấu giá được trong buổi tiệc từ thiện tối hôm đó.
Chẳng qua là, tại sao Văn Lương đến đoàn phim?
Lục Xuyên đứng bên cạnh cũng không biết khúc mắc giữa cô và Văn Lương, giải thích: “Trước kia đạo diễn Phùng tìm Văn tổng mượn trâm hoa, dù sao khi quay phim dùng hiện vật quay cũng có ý nghĩa, có một số thứ không thể nào quay bằng đồ giả.”
“Anh ta đồng ý cho mượn ư?”
“Ừ, còn là đích thân mang đến.”
Trần Điệp nhận ra bản thân mình hỏi nhảm nhí, gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Lục Xuyên cười nói: “Ban đầu, đạo diễn Phùng muốn tự mình chuộc về, nhưng giá thành thật sự quá cao, đạo diễn Phùng đối với yêu cầu quay phim cũng cao, không thể làm gì hơn là dùng biện pháp này.”
Trần Điệp gật đầu.
Lục Xuyên rút kịch bản từ trong tay cô ra nhìn kỹ một lần: “Là thế này, lời thoại đoạn này em không cần dùng nhiều sức đọc nó, yên ổn một chút, mang theo cảm tình nhưng đừng thái quá, tình ý của nhân vật này ở giai đoạn đầu đều không thể hiện ra, diễn phải kiềm chế.”
Trần Điệp chăm chú nghe anh nói, nghe theo anh đọc lại một lần nữa.
“Đúng, bây giờ tốt hơn rồi, tìm lại cảm giác là được.”
Bên kia, Phùng Trí đang cùng Văn Lương hàn huyên, lúc đầu đề nghị mượn trâm hoa cũng không ngờ anh sẽ đồng ý, dù sao đánh giá của mọi người bên ngoài đối với Văn tổng cũng không tốt.
“Nghe nói Văn tổng cũng có ý đồ phát triển sang giới giải trí?”
Văn Lương gật đầu, lần trước hợp tác với học viện điện ảnh là bước đầu tiên: “Hy vọng về sau có cơ hội hợp tác với đạo diễn Phùng.”
“Nhất định có cơ hội nhất định có cơ hội.” Phùng Trí cười nói: “Nếu như ngài không còn chuyện gì nữa, có thể cùng chúng tôi quan sát một chút.”
Văn Lương ừ một tiếng, nhìn thấy Trần Điệp bên cạnh Lục Xuyên.
Lục Xuyên đưa tay vỗ vai Trần Điệp hai cái, tựa như đang an ủi gì đó, Văn Lương cười nhẹ, giễu cợt.
***
Trần Điệp vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc xoay người đi ra ngoài thấy Văn Lương đang đứng ở cửa.
Khuôn mặt bình tĩnh, dựa vào khung cửa, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa châm.
Khí thế của Văn Lương không như tối hôm qua, rất bình tĩnh, ánh mắt dừng ở người cô, nhìn cô từ dưới lên trên.
Nhà vệ sinh này không có ai, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, kéo dài bóng của hai người.
Trần Điệp mặc quần áo quay phim, màu trắng xanh sạch sẽ, bên hông buộc chặt, nhỏ nhắn có thể ôm hết bằng một tay.
Phòng vệ sinh cũ nát, còn có thể nghe được tiếng đạo diễn hô sắp xếp ở bên ngoài sân.
Mắt Trần Điệp sáng lên, phần trước như mắt nai ngây thơ, nhưng đuôi mắt hẹp dài giống như hồ ly, dễ dàng khiến người khác lơ là cảnh giác mà rơi vào bẫy rập của cô.
Trái tim Văn Lương co lại.
Anh chưa bao giờ bị người phụ nữ nào làm cho kinh diễm, mặc dù trước đây khi Trần Điệp ở bên cạnh anh, anh cũng chỉ biết cô trông xinh đẹp mà thôi.
Nhưng mà giờ khắc này, cô mặc đồ quay phim bồng bềnh lại trắng trong thuần khiết, bọt nước đọng lại trên mặt, chảy xuống cằm, không có lo lắng, toàn thân tươi đẹp.
Trong nháy mắt anh quên cả hít thở.
Sau đó lại nghĩ đến lời cô nói tối qua.
Trong lòng Văn Lương sinh ra khó chịu, tiến lên vài bước đứng trước mặt cô, đưa tay lên.
Trần Điệp theo bản năng né tránh, ngả người ra sau, đụng vào tường không thể tránh.
Ngay sau đó Văn Lương đưa tay áp lên trán cô.
Trần Điệp: “?”
Đây là muốn trả thù?
Anh ấn đầu cô một lúc, phần tóc trên trán bị vò đến rối tung, một đám lộn xộn, còn có vài sợi vểnh lên, như một cái tổ chim.
Văn Lương nói: “Xấu ch.ết đi được.”
Trần Điệp: