Chương 24: Tiểu thịt tươi trẻ tuổi mới là cội nguồn của hạnh phúc
Người đàn ông này bị bệnh à?
Thấy xấu còn chạm vào tóc cô làm gì!
Còn cố ý chặn trước cửa nhà vệ sinh!!
Trần Điệp khó chịu, giơ tay hất tay anh: “Vậy anh nhìn làm gì.”
Cô xoay người rời đi, Văn Lương ở phía sau khẽ cười, đuổi theo.
Khi Trần Điệp trở lại trường quay là lúc đang quay cảnh Tề Thừa và Vương Vân Hi đối diễn, chuyên gia trang điểm đang chờ bên cạnh quay đầu nhìn thấy cô thì khẽ nói: “Em đi vệ sinh hay đi đốn củi vậy?”
“…” Trần Điệp lại mắng thầm Văn Lương một lần nữa, nắm lấy tay Lưu Hải: “Làm lại một lần nữa đi, có kịp không?”
“Kịp.” Chuyên gia trang điểm lui về phía sau một bước nhìn cô, không nhịn được cười: “Lại nói, kiểu tóc này khá dễ thương nha, giống như vừa mới ngủ dậy, có chút đáng yêu.”
“…”
Đáng yêu cái rắm, Trần Điệp oán thầm.
Chuyên gia trang điểm đến nhờ nhân viên tạo kiểu tóc, chỉnh sửa kiểu tóc cho Trần Điệp và trang điểm lại.
Bên kia đạo diễn Phùng hô cắt, tiếp tục cảnh đối diễn của Trần Điệp và Tề Thừa.
“Không sao, thả lỏng đi, đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy.” Tề Thừa cũng trấn an cô.
“Văn tổng, ngài ngồi một lát.” Rất nhanh đã có nhân viên công tác mang đến cho Văn Lương một chiếc ghế.
Trần Điệp quét mắt.
“…”
Thế mà anh thật sự ngồi xuống.
Gần đây rảnh lắm à?
Tập đoàn Ôn Viễn e rằng muốn đóng cửa nhỉ.
Văn Lương ngồi đó như một vị đại Phật, Trần Điệp diễn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, mà phân cảnh này cực kỳ quan trọng, Phùng Trí lại yêu cầu cao, từ đầu đến giờ đều không thể qua.
Nếu không phải lúc trước biểu hiện của Trần Điệp không tệ thì kéo dài tiến độ như lúc này đoán chừng xung quanh đã ai oán rồi.
Phùng Trí rất tán thưởng cô, cũng không giáo huấn mà nói: “Trần Điệp, cô đi nghỉ ngơi một chút, tìm lại cảm giác, chúng ta quay cảnh thứ ba trước!”
Trần Điệp nói lời xin lỗi với nhân viên công tác, cầm kịch bản đi ra phía sau tìm cảm giác.
Cô thực sự có chút mất mát.
Một mình cô đứng ở trong góc, đọc đi đọc lại lời kịch, Phương Nguyễn cũng không đến quấy rầy cô.
Cho đến khi trước mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen, Văn Lương đứng trước mặt cô.
Sao hôm nay người này lại phiền phức như vậy?
Lúc này Trần Điệp không muốn để ý đến anh chút nào, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía anh, ngay sau đó phía sau vang lên một tiếng cười.
Văn Lương: “Em đùa gì với tôi thế?”
“Văn tổng.” Trần Điệp quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái: “Bên kia nhiều người, chúng ta ở gần thế này sẽ bị người ta hiểu lầm.”
Văn Lương nhếch môi, rút kịch bản ra khỏi tay cô.
Trần Điệp cho rằng anh muốn quấy rầy, lập tức đưa tay cướp.
Văn Lương một tay nắm lấy cổ tay cô, hướng về phía khác, dễ dàng một tay chế ngự cô, sau đó nhàn nhã nhìn lướt qua kịch bản.
Trần Điệp dùng bút huỳnh quang để đánh dấu một đoạn trên kịch bản, bên cạnh còn viết chú thích, nhìn rõ được cô rất nghiêm túc.
“Mau trả lại cho tôi!”
“Em đã quay bao nhiêu lần còn chưa qua, đưa em hiệu quả sao?” Văn Lương chế giễu.
Trần Điệp nóng nảy, lại khẩn trương, phân cảnh này đã quay một ngày cũng không qua được, lại sợ có người tới nhìn thấy cảnh tượng này của bọn họ: “Văn Lương, anh có thấy phiền không chứ!”
Lời này của cô có chút cáu giận, lộ ra chút đáng yêu.
Không biết là vì tức hay vì nóng, hai má đỏ bừng.
Sự chú ý của Văn Lương chậm rãi tập trung vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Cổ họng anh trượt xuống, bỗng nhiên cảm thấy khát nước.
Trần Điệp thừa dịp anh thất thần, rốt cuộc cũng có thể giãy cổ tay ra khỏi lòng bàn tay anh, nhảy lên muốn đoạt kịch bản, ngoài miệng còn hùng hùng hổ hổ mắng anh.
Văn Lương cười: “Ở chỗ tôi mắng chửi người khác lợi hại như vậy, trước ống kính sao không làm được?”
Ngay từ năm nhất đại học đã không có ai nói biểu hiện cảm xúc của cô trước ống kính không được, buột miệng nói: “Ai nói tôi không làm được?! Anh giỏi như vậy thì anh đi quay đi!”
Văn Lương chậc một tiếng, bắt đầu cảm thấy khó chịu, rũ mắt nhìn cô: “Em cãi thêm một câu, tôi sẽ lấy lại đồ các người muốn.”
“… Không phải người.” Khí thế của Trần Điệp lập tức yếu đi.
“Đêm qua lúc mắng tôi không phải mắng rất giỏi à, làm theo cảm xúc kia diễn không phải là được rồi ư?”
Trần Điệp căn bản không hiểu nổi: “Anh biết cái rắm.”
Cô đoạt lại kịch bản trong tay Văn Lương quay đầu rời đi, nhưng đi vài bước thì đột nhiên phản ứng được lời vừa rồi của anh.
Cảm giác đó dường như chính là tình cảm mà Lục Xuyên nói cô cần phải thể hiện ra.
Trần Điệp đăm chiêu quay lại bên cạnh máy quay.
Phùng Trí nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Thế nào?”
Trần Điệp do dự nói: “Hình như tìm được cảm giác, nhưng không xác định được.”
“Cô phải tin tưởng cảm giác của mình, như vậy khi diễn mới đem lại cảm giác chân thực của nhân vật.” Phùng Trí nói, rất nhanh hô cắt một lần nữa, Phùng Trí cầm bộ đàm thông báo quay lại phân cảnh của Trần Điệp.
Trần Điệp hít sâu một hơi, một lần nữa đi vào ống kính.
Lúc mở miệng nói lời thoại, cuối cùng cô cũng biết “kiềm chế tình cảm” mà Lục Xuyên nói với cô là có ý gì, cũng không còn chút giả tạo nào nữa.
Hai phút trong phim, quay hàng chục cảnh.
Lần này kết thúc, Phùng Trí rốt cuộc cũng cười hô cắt.
Tề Thừa đi đến bên cạnh cô nói: “Đây là đột nhiên thông suốt? Làm cho tôi lúc diễn suýt khóc luôn.”
Trần Điệp thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người đang vỗ tay khen ngợi, chỉ có Văn Lương đứng cách đó không xa, không vỗ tay, thần sắc bình tĩnh, chỉ có khóe miệng giương lên một độ cong rất nhạt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau vài giây, Trần Điệp dời tầm mắt trước, đi nói lời cảm ơn mọi người đã vất vả vì phân cảnh này.
Phương Nguyễn cũng chạy tới: “Quay quá tốt rồi Trần Điệp! Tuyệt vời, rất có tương lai nha!!”
Phùng Trí nói: “Được rồi, hôm nay mấy diễn viên chính kết thúc sớm, về sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai lại là một trận ác chiến!”
Tuy nói như vậy, nhưng mọi người hôm qua vừa mới ăn khuya vì rảnh rỗi, hôm nay lúc này còn chưa đến giờ cơm chiều, không có ai đi, tiếp tục ở lại trường quay để xem.
***
Trần Điệp đi tháo tóc ra trước, mái tóc thẳng ban đầu bây giờ đã gợn sóng, chất tóc của cô rất tốt, tóc đen bóng, giống như rong biển rủ xuống trước ngực, gương mặt càng thêm nhỏ nhắn trắng nõn.
Tháo bỏ lông mi giả, Trần Điệp đi ra khỏi phòng trang điểm.
Tề Thừa giơ tay lên gọi: “Trần Điệp! Ở đây!”
“Sao thế?” Trần Điệp đi tới hỏi.
“Có chơi cái này không?” Bên cạnh là một chị trợ lý trường quay đang giơ lá bài trên tay lên hỏi.
Trần Điệp kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Đây là cái gì vậy?”
Chị gái trợ lý nháy mắt: “Bói bài, rất chính xác.”
Thật ra Trần Điệp không tin cái này, nhưng cũng không làm mất hứng thú của mọi người: “Chơi như thế nào đây?”
Chị gái trợ lý tráo bài xong, híp mắt lải nhải hỏi: “Cô có vấn đề gì muốn bói không?”
“…” Trần Điệp thật sự không biết mình có điều gì muốn hỏi.
Tề Thừa ồn ào nói: “Cơ bản nhất, vấn đề tình cảm.”
Trần Điệp: “…”
Đổi lại trước kia, cô thật sự nhìn không ra Tề Thừa còn tin cái này, cô tiến đến bên tai Tề Thừa thấp giọng hỏi: “Anh cũng tin cái này à?”
“Không.” Tề Thừa cười rộ lên: “Chơi vui mà.”
Được rồi.
“OK ——” Chị gái trợ lý chơi rất vui vẻ: “Vậy chúng ta hãy bói vấn đề tình cảm cho nữ chính của chúng ta một chút, xem nửa kia tương lai như thế nào!”
Dứt lời, cô ấy đảo bài một hồi, bộ dáng còn rất chuyên nghiệp, sau đó đưa tới trước mặt Trần Điệp: “Rút ba lá.”
“Chuyên nghiệp thế.” Trần Điệp rút ra ba lá.
“Thật không giấu diếm, đây là nghề tay trái của tôi.”
Chị gái kia cầm lấy ba tấm bài cô rút ra, tay chống cằm, nhìn một hồi, khảng khái kích động nói: “Người đàn ông tương lai của Điệp Điệp là ——”
“Một Bảo Bình dịu dàng và dính người! Trẻ hơn cô khoảng ba tuổi! Wow, đây là một chú cún nhỏ!”
Trần Điệp không thể nhịn cười, hình ảnh một người đàn ông như vậy, Trần Điệp căn bản chưa từng nghĩ tới: “Sao còn biến thành tình chị em?”
“Tình chị em tốt mà!” Chị gái này lại nói, “Các em trai thể lực tốt, vừa trẻ tuổi đẹp trai vừa thoải mái!”
“…”
Tiếng nói của Phùng Trí từ phía sau truyền tới, những nhân viên này cũng hợp tác với ông ấy nhiều lần, ông ấy đều nhận ra: “Tiểu Tề, cô lại quấy rối gì vậy?”
Trần Điệp quay đầu, bên cạnh Phùng Trí còn có Văn Lương.
“Bói bài!” Chị gái trợ lý nhiệt tình giới thiệu: “Đạo diễn muốn bói thử không?”
“Không, không, tôi không bói, đấy là chuyện của đám người trẻ tuổi các cô.” Phùng Trí liên tục xua tay, lại hỏi: “Vậy vừa rồi mọi người bói ra cái gì?”
“Bói đường tình duyên của nữ chính, thẻ bài cho thấy, là một chú cún con dịu dàng dính người, trẻ hơn ba tuổi!”
Văn Lương ở một bên khẽ cười.
Phùng Trí cảm thấy rất thú vị, hỏi Văn Lương nói: “Văn tổng có muốn thử không?”
Người ta chướng mắt những thứ này, đoán chừng lúc này trong lòng đều oán thầm đám người các cô ngốc nghếch.
Trần Điệp nghĩ.
Ngay sau đó Văn Lương gật đầu: “Được.”
“…”
Chị gái trợ lý tiếp nhận “đơn hàng lớn”, rất hưng phấn, một lần nữa tráo bài, sau đó để cho Văn Lương rút ba tấm: “Văn tổng muốn bói về cái gì?”
Văn Lương: “Giống như vừa rồi đi.”
“Tôi xem một chút.” Chị gái trợ lý vân vê lá bài, giữa hai hàng lông mày nhíu lại, “Nhân duyên của Văn tổng, là một người ôn nhu biết lo cho gia đình, là một người con gái dịu dàng.”
Văn Lương rất thẳng thắn: “Không chuẩn.”
“Sao lại không chuẩn, lúc trước tôi xem cho bạn bè của tôi mọi người đều nói chuẩn mà?” Chị gái kia cũng trực tiếp phản bác lại Văn Lương.
“Tiểu Tề cô không hiểu rồi.” Phùng Trí cười nói: “Văn tổng nói không chuẩn, vậy nhất định là trong lòng đã xác định mối nhân duyên kia là ai, đúng không Văn tổng?”
Văn Lương cười cười.
“Phủ nhận nhanh như vậy, xem ra người trong lòng Văn tổng và những lời Tiểu Tề nói ban nãy đều không có chút liên quan nào đúng chứ?”
“Không dịu dàng cũng không biết lo lắng cho gia đình, không khác gì một người đàn ông.”
Trần Điệp:?
Sao cô cảm thấy như đang ám chỉ mình
Tên Văn Lương này có tật xấu à, ngày nào cũng vậy!!!
Một bên khác, chị gái trợ lý bị phủ định hoàn toàn những gì mình tin tưởng nên có chút mất hứng, Trần Điệp đi qua khoác tay cô: “Không sao đâu, tôi thấy cô bói rất chuẩn.”
“Thật á!” Chị gái kia mở to hai mắt, rất cao hứng, lại nghĩ tới suy luận lúc nãy của đạo diễn Phùng, hỏi: “Chẳng lẽ cô đã có bạn trai cún con rồi ư!?”
“Không.” Trần Điệp mở mắt nói dối: “Nhưng tôi thích kiểu bạn trai như vậy.”
“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy! Cún con tốt biết bao, dựa vào cái gì mà đàn ông bọn họ tìm được mỹ nữ trẻ tuổi, Điệp Điệp của chúng ta xinh đẹp, năng lực nghiệp vụ lại tốt, nhất định phải tìm một soái ca trẻ tuổi!”
Chị gái trợ lý giống như tìm được người cùng lý tưởng, vô cùng kích động, “Tiểu thịt tươi trẻ tuổi mới là cội nguồn của hạnh phúc!! Chậc chậc chậc chậc, thật sự, cùng mấy người đàn ông lớn tuổi yêu đương làm sao có thể cảm nhận được chỗ tốt của cún con!!”
Trần Điệp nhìn qua có vẻ rất hứng thú: “Vậy à.”
Mặt Văn Lương hoàn toàn đen lại.
***
Buổi quay phim vẫn tiếp tục cho đến khi màn đêm buông xuống, mấy diễn viên chính không có cảnh quay hôm nay mới đứng dậy chuẩn bị trở về.
Mọi người nhao nhao nói: “Cảm ơn đạo diễn”, sau đó đi thu dọn đồ đạc.
Dưới tay Phương Nguyễn quản lý không chỉ có một mình Trần Điệp, vì thế buổi tối cũng không ở đây, lúc Trần Điệp sửa sang lại đồ đạc đi ra, cô ấy đang đứng trước bậc thềm gọi điện thoại.
“Đợi một lát.” Phương Nguyễn cầm điện thoại gọi cô lại.
Trần Điệp đợi cô nói điện thoại xong, đứng trên bậc thềm nhìn qua, Phùng Trí đang nói chuyện với Văn Lương.
Phương Nguyễn dặn dò xong việc cúp điện thoại: “Sáng nay chị lái xe tới, để chị đưa em về khách sạn.”
“Không cần đâu, em vừa hay có thể tản bộ một lát, dù sao cũng không xa.”
“Được.” Phương Nguyễn cũng không miễn cưỡng: “Vài ngày nữa sẽ quay cảnh cưỡi ngựa, lúc trước học mấy lần không quên chứ?”
“Không, đến lúc đó làm quen một chút là được rồi.”
Phương Nguyễn gật gật đầu, lại có điện thoại gọi tới, sau khi nói lời tạm biệt với cô, rất nhanh đã rời đi.
Trần Điệp xách chiếc hộp Vận Thục Trai lúc sáng trên tay, quét một vòng, xung quanh Văn Lương có một đám người vây quanh, cô trực tiếp xoay người đi về phía bãi đỗ xe.
Rút điện thoại ra mở wechat, trượt xuống một hồi lâu mới tìm được Văn Lương.
Kể từ khi chia tay, họ đã không gửi tin nhắn, mặc dù trước đây khi ở bên nhau cũng rất ít khi gửi tin nhắn.
[Trần Điệp: Văn tổng, phiền anh tới bãi đỗ xe một chút.]
Đối phương không trả lời, Trần Điệp đứng ở bãi đỗ xe chờ, một lúc sau mới nhìn thấy người đàn ông đi từ lối vào vào bãi đỗ xe.
Trần Điệp đi lên trước, đưa chiếc hộp Vận Thục Trai cho anh.
Văn Lương rũ mắt: “Đây là cái gì?”
“Hộp đồ ăn sáng.” Trần Điệp nói, “Về sau không cần phiền Văn tổng đưa bữa sáng, quá tốn kém.”
Văn Lương không đưa tay nhận: “Tôi không mang bữa sáng cho em.”
Trần Điệp: “?”
Đây là đang nói cái rắm gì vậy?
“Buổi sáng Chu Kỳ Thông đưa cho tôi.”
Văn Lương nhướng mày, một lúc lâu sau nở nụ cười: “Vậy em bảo anh ta đừng đưa, nói với tôi làm gì?”
“…”
Thật sự là Chu Kỳ Thông tự chủ trương đưa tới
Trần Điệp xấu hổ, lại còn ở trước mặt Văn Lương, khí nóng trên mặt từng đợt bốc lên, đoán chừng lát nữa mặt sẽ đỏ tới mang tai, cô cũng không ở lâu hơn nữa.
Lạnh nhạt “Ồ” một tiếng, ôm chiếc hộp trở lại, xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, một chiếc xe thương vụ bên phải bị mở ra, Vương Vân Hi từ trong xe đi ra.
“…”
Trần Điệp thật sự tuyệt vọng, mỗi ngày gặp phải đều là những chuyện quái quỷ gì vậy?
Quan hệ giữa cô và Văn Lương sẽ không bị đoán ra chứ?
Vương Vân Hi kẻ một đường eyeliner chếch lên, trong ánh mắt mang theo khinh miệt, nhếch môi chế giễu, lắc lắc eo đi đến bên cạnh cô: “Cô thật đúng là thấy một người dính một người.”
Hả…
Thì ra là cho rằng cô đi ôm đùi.
Được rồi, chỉ cần không đoán được quan hệ thật sự giữa cô và Văn Lương là được.
Trần Điệp cũng không thèm để ý bị cô ta hiểu lầm, dù sao trong mắt Vương Vân Hi, cô chính là tiểu bạch liên ôm đùi Lục Xuyên, còn có quan hệ mập mờ với Trần Thiệu.
Thêm một Văn Lương cũng không nhiều.
“Đáng tiếc, không biết tự lượng sức.” Vương Vân Hi nhìn chiếc hộp trong tay cô: “Người ta nào có thể coi trọng lễ vật của cô.”
OK, cô cứ việc đoán đi, đoán đúng coi như tôi thua.
“Tôi khuyên cô, đừng có manh động như vậy, còn muốn lên xe của Văn tổng, thế nào, muốn tạo scandal à? Nhược điểm lộ càng nhiều, đến lúc đó khóc cũng không kịp.”
Trần Điệp trợn tròn mắt.
Khi cô ta và tên idol kia yêu đương làm như không ai biết nhược điểm này vậy.
Trần Điệp thật sự không muốn tranh cãi với cô ta, cứ thế sẽ khiến tất cả các nghệ sĩ hợp tác cùng biết tính tình không tốt của mình, có thể thông minh đến đâu.
Cô không để ý, lướt qua Vương Vân Hi đi thẳng về phía trước.
Ngược lại phía sau có một âm thanh gọi cô lại.
“Trần Điệp.” Văn Lương gọi cô.
Trần Điệp dừng bước, không quay đầu.
Văn Lương thì thầm: “Lên xe, tôi đưa em về khách sạn.”
Trần Điệp quay đầu, tức giận mỉm cười với Văn Lương: “Không cần Văn tổng, Vân Hi tiền bối vừa mới chỉ bảo tôi không được quá manh động.”
Vương Vân Hi trong lòng lộp bộp một chút, nhất thời tim đập nhanh hơn.
Trần Điệp lại giống như không có việc gì nhấc chân rời đi.
Cô ta biết ngàn vạn lần không thể đắc tội với Văn tổng, tuyệt đối không nghĩ tới anh còn giúp Trần Điệp nói chuyện, cũng không để ý bị vả mặt, vội vàng chạy đến trước mặt Văn Lương.
“Thực xin lỗi Văn tổng, tôi không có ý đó.”
Văn Lương không nhìn cô ta, tầm mắt vẫn còn ở trên bóng lưng Trần Điệp đã đi xa.
Vương Vân Hi cắn môi, nhịn không được cãi lại: “Trần Điệp, cô ấy không đơn thuần như bề ngoài, trước đây tôi còn nhìn thấy cô ta và tổng giám đốc Nhất Minh mập mờ.”
Tổng giám đốc Nhất Minh là Trần Thiệu.
Văn Lương cũng coi như quen biết.
Anh ngước mắt lên, lần đầu tiên nhìn về phía Vương Vân Hi, bình tĩnh nói: “Cô khiến Trần Điệp không thoải mái, tôi đảm bảo sau này cô không xuất hiện trước ống kính được nữa.”
Người đàn ông nói chuyện lạnh lùng, với những lời đe dọa và cảnh cáo không cho phép nghi ngờ.
Vương Vân Hi sợ tới mức lui về phía sau một bước, không dám nói bất cứ điều gì.