Chương 32: Tôi rất nhớ em

Trần Điệp vừa cảm thấy Văn Lương uống nhầm thuốc, vừa cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên.
Cô đưa tay xoa xoa lỗ tai với vẻ mặt tự nhiên, thở nhẹ một hơi.


Phùng Trí vừa cười vừa hàn huyên mấy câu lại lao vào quay phim, Lục Xuyên cũng không nói gì khiến bầu không khí càng thêm gượng gạo, gật đầu với Văn Lương, khẽ mỉm cười rồi rời đi.
Trần Điệp đi theo Văn Lương ra đến bên ngoài mới nói: “Có phải vừa rồi anh cố ý đúng không?”


Văn Lương hạ tầm mắt, cười khẽ một tiếng: “Đúng.”
Thừa nhận cũng thật thản nhiên.
“…”
Bên ngoài có chiếc xe đang đậu, không phải chiếc xe lúc nãy Chu Kỳ Thông đưa cô đến: “Anh tự lái xe tới?”
“Ừ.” Văn Lương đưa tay ấn ấn phần cung chân mày, “Muốn đi đâu ăn cơm?”


“Ai đồng ý muốn cùng anh ăn cơm?”
Văn Lương nhìn sang, ánh mắt di chuyển xuống dưới, sau khi dừng lại trên chân của cô một giây, lại dời mắt đến mặt cô, lười biếng cười khẽ: “Có phải em đánh giá bản thân quá cao rồi không?”
Trần Điệp nghe hiểu.


Ý của câu này là không phải do cô đồng ý hay không đồng ý, dựa vào sức chiến đấu của cô lúc này thì Văn Lương có thể trực tiếp xách cô đi.
Quả nhiên, vừa ra khỏi đoàn phim anh đã lộ nguyên hình.
“Tôi ăn cái rắm.” Trần Điệp gặp đối thủ mạnh lại càng mạnh hơn.


Văn Lương chậc một tiếng.
Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu rọi xuống, xuyên qua lá cây ven đường tạo ra ánh sáng loang lổ rơi trên mặt Văn Lương.


available on google playdownload on app store


Gương mặt của anh rất có tính xâm lược, chính là kiểu không nói câu nào, chỉ dáng vẻ xụ mặt cũng đủ mang đến cảm giác áp bức cho người khác, nhưng hình như lúc này đã dịu đi rất nhiều.


Một bên mặt được ánh nắng chiếu rọi cũng trở nên ôn hòa, lướt qua hàng mi đen vừa đều vừa thẳng, vậy mà lại có thể nhìn thấy một chút dịu dàng.
Trần Điệp ngẩng đầu nhìn anh, trái tim dần dần tĩnh lặng.
Sau đó tự lẩm bẩm: “Anh có tin là tôi vác anh vào xe luôn không.”
Hừ.


Trong lòng Trần Điệp, sự dịu dàng đó là do một thoáng mê trai tưởng tượng ra, Văn Lương răng rắc một tiếng là đập vỡ tan tành.
Trần Điệp trừng mắt, chân đi cà nhắc ngồi vào xe.
Văn Lương phía sau cô vẫn còn nhếch môi, cũng theo vào trong xe.


Khu vực phim trường này đa số là những quán ăn bình dân, trong giờ làm việc nên du khách cũng ít, Văn Lương lái xe lượn một vòng, cuối cùng Trần Điệp quyết định vào một quán lẩu.


Những nhân viên phục vụ trong quán lẩu thường có thể nhìn thấy các minh tinh ăn lẩu, nên cũng rất bình tĩnh với việc Trần Điệp và Văn Lương cùng nhau đi vào.
Yêu cầu một phòng ăn riêng.


Lẩu uyên ương trong nồi đồng, thịt dê, thịt bò và nấm chìm nổi trong nồi nước sôi sùng sục, Trần Điệp cởi áo khoác, đeo tạp dề, lại gọi phục vụ mang đến một lon coca.
Trần Điệp kéo khoen mở lon, lật ngửa cái ly đang úp lại, rót ùng ục đầy cả ly, bọt khí phát ra tiếng xì xì, không ngừng bắn ra ngoài.


“Uống không?” Trần Điệp quơ quơ nửa lon còn dư trong tay, hỏi Văn Lương.
“Không cần.” Anh nhìn Trần Điệp, đột nhiên hỏi: “Tâm trạng em không tốt?”
Trần Điệp ngẩng đầu, nhướng mày: “Đâu có.”
“Bây giờ không sợ mập?”


Vì hồi đại học học khoa diễn xuất, nên Trần Điệp rất chú ý giữ gìn vóc dáng của mình, thậm chí còn không đụng tới những thứ chứa lượng đường cao như loại đồ uống có ga này, nhưng hôm nay vừa lẩu vừa coca, thật bất thường.


“Tôi biết hôm nay em đến công ty giải trí Nhất Minh.” Văn Lương nói, “Gặp Trần Thiệu và Trần Chí Minh rồi?”
Trần Chí Minh chính là tên của ông cụ Trần gia.
Trần Điệp nâng ly uống một ngụm, chống cằm, ngước mắt: “Ừ.”
“Trần Chí Minh nói gì với em?”
“Kêu tôi về Trần gia.”


Văn Lương: “Em nghĩ sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ về.” Trần Điệp nhỏ giọng nói.


Cô gắp một miếng thịt dê trong ngăn lẩu ngọt, chấm chút gia vị rồi ăn, sau đó thản nhiên nhìn về phía Văn Lương: “Hơn nữa bây giờ, một mình tôi ra ngoài, không thể cứ chưa làm ra được thành tựu nào đã bị đội lên cái danh thiên kim tiểu thư chân chính của nhà họ Trần gì gì đó.”


Văn Lương trầm mặc chốc lát, hồi lâu mới cười lên.
“Cái danh này có gì quan trọng.” Anh nói: “Có tôi đây.”
***


Tuy nói là nghỉ phép, nhưng Trần Điệp cũng chỉ nghỉ ngơi ba ngày, đợi phía sau chân hơi thoải mái một chút là trở lại đoàn phim ngay, quay xong tất cả các phân đoạn không có cảnh hành động, cảnh hành động chờ khi vết thương đã cắt chỉ lại quay bù sau.
May mà cũng không kéo dài quá lâu.


Mọi người cùng nhau ăn tiệc mừng đóng máy, Tề Thừa bận việc khác nên không đến.
Nửa tháng sau, lịch chiếu phim đã được quyết định, chiếu vào dịp Tết, Trần Điệp cũng không nghỉ ngơi được mấy ngày là phải theo đoàn đi tuyên truyền.


“Lấy áo khoác trên xe mặc vào, lát nữa còn phải thay lễ phục.” Khoảng thời gian này, Phương Nguyễn đều chạy các hoạt động với cô, một lúc sau lại lôi tuýp kem trị sẹo trong túi ra, “Nhớ bôi đó.”
Trần Điệp nói tiếng cảm ơn. 


Làn da của cô mịn màng, trắng nõn, tuy chân đã hồi phục được một thời gian, nhưng vảy còn chưa tróc hết, một vòng xung quanh có vết sẹo mờ mờ, may mà da cô trắng, trông cũng không quá dễ thấy.
Tối nay là đại hội ngành điện ảnh.


Trong phòng tiệc tại quảng trường Thế Ngu – Yển Thành, những người làm phim của mấy bộ phim sắp chiếu trước và sau thời điểm cuối năm đều có mặt đúng giờ.


Toàn bộ quá trình của nghi thức vào sảnh trước khi đại hội ngành điện ảnh bắt đầu được truyền hình trực tiếp, tất cả các thành viên có mặt phải vào sảnh chụp hình, còn phải ký tên lên posters cực lớn phía sau lưng.


Đoàn phim《 Trâm Hoa 》dựa vào địa vị của đạo diễn Phùng Trí và giám đốc sản xuất Lục Xuyên nên được làm vedette cho màn vào sảnh.
Trần Điệp và Tề Thừa bước vào sảnh đầu tiên với tư cách là nam nữ chính.


Trần Điệp mặc chiếc váy quây màu xanh da trời, mái tóc dài buộc lên kiểu đuôi ngựa gọn gàng, hoạt bát, phần cổ thiên nga vuông góc với vai, còn Tề Thừa bên cạnh trong bộ vest trắng kẻ sọc mờ, hoa văn trên cravat được phối hài hòa với váy của Trần Điệp.


Hai người vừa xuất hiện, khung bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp nhanh chóng sôi sục.
[Có tướng phu thê quá đi!!!]
[Tôi muốn xem《 Trâm Hoa 》lắm lắm rồi đấy, hai chiếc nhan sắc này thật là đỉnh.]
[Thật xin lỗi, tôi chỉ đứng được ba phút.] 
[A, hi vọng sau này cũng có cơ hội có thể hợp tác.]


[Em yêu Tề Thần aaaaaaa!!!]
[Đôi chân này của Trần Điệp đúng là đỉnh aaaa, không phải trước đây nói bị thương sao, xem ra vết thương đã khỏi rồi.]
[Điệp xinh đẹp quá đi.]
[Hợp tác lâu vậy rồi, phát hiện ra Trần Điệp chưa từng chủ động kéo Tề Thần xào độ hot, thích cô ấy dã man.]


[CP màn ảnh số một trong lòng tui.]

Trần Điệp và Tề Thừa ký tên xong, lại đối diện với các phóng viên ở dưới chụp mấy tấm hình rồi mới đi về một bên để rời sảnh.
Nghi thức vào sảnh của đại hội ngành điện ảnh kết thúc, đại hội chính thức bắt đầu.


Trần Điệp theo nhân viên đoàn phim vào hội trường, Phương Nguyễn mang đến cho cô chiếc áo choàng tơ lụa để khoác lên vai: “Phải nhớ kĩ đừng ngủ gật, bây giờ bị nắm thóp chút xíu cũng rất dễ bị thổi phồng và đem ra mổ xẻ, duy trì cười mỉm.”


Bộ phim đầu tiên của Trần Điệp còn chưa chiếu, đối với diễn viên thì có thể nói là vẫn chưa debut.


Nhưng dựa vào chương trình《 Dã ngoại Trù Thần 》cùng với đạo diễn nổi tiếng, giám chế to lớn của《 Trâm Hoa 》, đến nay đã nhiều lần ra ngoài ánh sáng, duyên với người qua đường cũng khá, có thể nói chỉ cần khả năng diễn xuất trong《 Trâm Hoa 》được người xem công nhận là cô ấy đánh thắng một trăm phần trăm.


Cho nên gần đây, thân phận của Trần Điệp cũng bị rất nhiều người xung quanh để ý.
Trần Điệp gật đầu, còn chưa đáp lời, sau lưng đột nhiên vang lên một hồi xôn xao.
Phóng viên ở cửa bắt đầu chen chúc tranh nhau, ánh đèn chớp nháy với tần số cao hiện ra, đến cả Phùng Trí cũng tự mình ra đón.


Trần Điệp quay đầu, một cô gái bị mọi người vây quanh đang bước vào, dáng vẻ trông rất dịu dàng, tóc xoăn dài đến eo, nở nụ cười yêu kiều, hướng về phía ống kính vẫy tay chào hỏi.
Rồi sau đó nắm tay Phùng Trí, vừa cười vừa nhỏ giọng nói chuyện mấy câu.


Cho dù là Trần Điệp, cũng phải thừa nhận cô gái này quả thật xinh đẹp, không thua kém nữ minh tinh trong làng giải trí.
“Đó là ai vậy?” Trần Điệp nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Phương Nguyễn bên cạnh.
Người trả lời cô là Tề Thừa: “Diệp Sơ Khanh, người chủ trì đại hội lần này.”


“Trẻ như vậy?”
“Ừ, con gái lớn của nhà họ Diệp, trước đây mẹ cũng là diễn viên sau đó đổi nghề làm đạo diễn, Diệp Sơ Khanh cũng coi như kế thừa nghề nghiệp của mẹ, cho đến nay tinh lực đều dành cho nghề này, một người phụ nữ giỏi giang đích thực đấy.” Tề Thừa nói.


Rất nhanh, đại hội chính thức bắt đầu.
Đại hội lần này còn kết hợp với lễ trao giải, không bao lâu, Phùng Trí và Tề Thừa nhờ vào tác phẩm trước đây đã giành được giải “Đạo diễn có sự đổi mới sáng tạo nhất” và “Nam diễn viên có sức ảnh hưởng nhất”.
***


Sau khi hoạt động trao giải kết thúc, Trần Điệp đứng dậy vào nhà vệ sinh một chuyến.
Chân của cô vẫn không thể đứng lâu, đứng lâu một chút thì phần da xung quanh vết thương sẽ bắt đầu nóng lên, đau nhức.


Vừa rồi ở bên ngoài có uống chút rượu champagne, thấm ướt cả môi, Trần Điệp lấy son môi ra đứng đối diện gương trang điểm lại, cùng lúc đó một giọng nữ vang lên trong gian phòng phía sau lưng.


“Con đã nói con không có ý định đi coi mắt, dáng dấp con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, người theo đuổi con xếp hàng dài tới Paris, mẹ lại kêu con tùy tiện đi coi mắt một người đàn ông?”


“Bề ngoài đẹp trai thì làm sao, mẹ biết trong đại hội hôm nay có bao nhiêu nam minh tinh không? Số fans cộng lại lên đến trăm triệu, mẹ cảm thấy con sẽ còn coi trọng bề ngoài ư?”


“Mẹ nói cái gì vậy, không phải mấy nam idol nhỏ tuổi đâu, trong làng giải trí cũng có rất nhiều người tướng mạo rắn rỏi mà, còn có kiểu nào mà con chưa thấy qua. Trời ạ, mẹ gửi ảnh cho con làm gì, hiếm lạ lắm chắc.”


Trần Điệp vốn vô tình nghe trộm, trong nhà vệ sinh yên tĩnh, giọng của cô gái truyền ra một cách rõ ràng từ gian phòng.
“Ảnh này là người thật? Không photoshop đấy chứ?”
“Trông thế này hình như cũng đẹp trai thật.”
“Con đồng ý.”
“Đưa tài khoản WeChat cho con.”
“Cảm ơn mẹ, moah!”


Trần Điệp đứng giữa nghe hết toàn bộ: “…”
Nghĩ đến cảnh sau khi cô nàng mê trai đang hào hứng trong gian phòng đó đi ra, hai người chạm mặt có lẽ sẽ ngượng ngập, Trần Điệp nhanh chóng trang điểm xong, nhẹ nhàng bỏ đồ vào túi, xoay người vừa định rời đi thì cửa của gian phòng mở ra.


Trần Điệp ngước mắt nhìn sang, bước chân khựng lại, chính là Diệp Sơ Khanh.
Diệp Sơ Khanh cũng không ngờ bên ngoài có người, cũng đồng thời khựng lại.
Trần Điệp khẽ gật đầu rồi định rời đi, nhưng bị Diệp Sơ Khanh gọi lại.


Cô ấy vội vàng rửa tay, bước nhanh đến bên cạnh Trần Điệp: “Cô là Trần Điệp, người đóng vai nữ chính trong bộ phim lần này của Phùng Trí đúng không?”
“Ừm, sao vậy?”
Trần Điệp rất ngạc nhiên với chuyện Diệp Sơ Khanh biết tên cô.


Với địa vị hiện nay của cô, Diệp Sơ Khanh không biết cô là rất bình thường, nhưng Diệp Sơ Khanh kính nghiệp, cô ấy là người chủ trì của đại hội lần này, nên đã sớm nắm được danh sách, biết mặt và tên của tất cả những người trong ngành được mời đến.


Huống hồ gương mặt của Trần Điệp quả thật có thể để lại ấn tượng cho người khác.
“Son môi này của cô là màu số mấy vậy?” Diệp Sơ Khanh hỏi.
“Hả?” Trần Điệp không ngờ là vấn đề này.


Cô lại lấy cây son trong túi ra, xem qua số màu mới trả lời câu hỏi của cô ấy: “Thỏi kim loại vàng nhạt của Bobbi brown, màu số 4.”
Diệp Sơ Khanh giơ ngón tay cái lên với cô: “Đẹp lắm.”
“… Cảm ơn.”


“Bộ lễ phục của cô cũng rất đẹp.” Diệp Sơ Khanh lùi lại một bước đánh giá cô, “Là trang phục trong bộ sưu tập thu đông năm nay của Chanel hả?”
Người này khác xa với những gì Trần Điệp nghĩ lúc đầu về cái danh con gái lớn của nhà họ Diệp.


Cô cười: “Tôi cũng không rõ, váy dạ hội là do công ty phụ trách.”
“Chắc là trong bộ sưu tập thu đông.” Diệp Sơ Khanh vẫn còn gật gật đầu, xác định xong, “Dáng vẻ của cô quá hợp gu của tôi.” Cô ấy lại khen.
“Cảm ơn.”


Trần Điệp lại nhớ đến câu nói “Con đồng ý” của cô ấy trong phòng vệ sinh mới vừa rồi, cùng với một màn trò chuyện, khen ngợi vô cùng thân thuộc, chợt cô nhớ tới một người.
Trần Thiệu.
Hai người này thật sự quá hợp, nên quen biết nhau một chút.
***
Ra khỏi nhà vệ sinh.


Thật xui xẻo, Trần Điệp vừa đi vào ngã rẽ đã đụng phải một người đàn ông cầm ly rượu, chiếc ly chứa rượu vang hơi nghiêng đổ chuẩn xác vào trước ngực cô, trong nháy mắt thấm ướt cả mảng váy.
Mà hôm nay Trần Điệp còn mặc một chiếc váy màu xanh da trời, vết rượu vang hiện lên rõ ràng.


“Ối, xin lỗi xin lỗi, tôi không chú ý.” Người đàn ông lập tức xin lỗi.
Trần Điệp nhíu mày, nhìn mảng vết bẩn trên người mình, nhưng cũng không còn cách nào, quả thật bản thân đã không chú ý lúc rẽ: “Không sao, tôi lau một chút là được.”


Lại vào nhà vệ sinh lần nữa, Diệp Sơ Khanh trang điểm xong đang chuẩn bị ra ngoài, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Trần Điệp.
Cô ấy ngẩn người, nhìn vào lễ phục của cô: “Bị sao vậy?”
“Đụng phải người ta làm đổ rượu.” Trần Điệp có chút mệt mỏi.


“Vải này dính rượu chắc chắn không thể làm sạch được đâu.” Diệp Sơ Khanh cau mày nói, “Lát nữa còn có phần chụp ảnh chung, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, cô có bộ lễ phục khác để thay không?”


“Không có, để tôi hỏi thử người quản lý của tôi.” Trần Điệp nói: “Không sao, không cần để ý đến tôi, cô đi làm việc trước đi.”


Diệp Sơ Khanh là người chủ trì của đại hội lần này, đúng là có rất nhiều việc phải làm, nhưng cũng không thể bỏ lại khách mời ở đây, hơn nữa tuy chỉ mới gặp mặt, cô vẫn cảm thấy rất thích Trần Điệp.


“Tôi đưa cô phương thức liên lạc, nếu không thể giải quyết được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi hỏi trợ lý của tôi xem có thể mượn lễ phục ở gần đây không.”
Lúc đang nói, Diệp Sơ Khanh đã lấy điện thoại ra, mở mã QR cho Trần Điệp quét.


Trần Điệp lại nói cảm ơn, sau khi kết bạn, Diệp Sơ Khanh rời đi trước.
Trần Điệp đang định gửi tin nhắn cho Phương Nguyễn thì điện thoại đã rung lên trước, Văn Lương gửi tin nhắn cho cô.
[Văn Lương: Ra ngoài.]
[Trần Điệp:?]
[Văn Lương: Không phải trang phục bẩn rồi sao?]
Sao người này khủng bố quá vậy?


Trần Điệp có một ảo giác khắp nơi xung quanh mình toàn là tai mắt của anh.


Nhưng lúc này, bản thân là thân bất do kỷ, Trần Điệp quen được người ta khen xinh đẹp, nên tự nhiên cũng chú ý đến hình tượng hơn, cô không hề muốn để người khác thấy cô trong bộ dạng này, không chừng còn bị mọi người trên mạng bàn tán sôi nổi.


Trong thời gian ngắn, chắc chắn Phương Nguyễn cũng không thể tìm ra được một bộ lễ phục mới.
Trần Điệp khẽ thở phào một hơi, nhấc bước đi ra ngoài.
Văn Lương đứng ở chỗ tối, lối đi trống trải, khi nghe thấy tiếng động, anh lập tức ngước mắt lên.


Anh nhanh chóng cởi áo vest của mình ra, đi đến trước mặt Trần Điệp, khoác lên vai cô, bờ vai anh rộng, áo phủ lên người Trần Điệp là có thể dễ dàng che đi vết rượu vang trước ngực.


Trong nhà vệ sinh lạnh, vai Trần Điệp cũng lạnh cả rồi, áo vest mang nhiệt độ cơ thể của Văn Lương, vừa phủ lên thì lập tức ấm áp hơn nhiều, còn mang theo mùi hương cơ thể của anh.
Trần Điệp kéo nhẹ áo: “Sao anh lại ở đây?”
Lúc trước, cô không chú ý đến Văn Lương. 


Những ngày qua, cô toàn bận tham gia tuyên truyền ở khắp nơi, còn đi theo tổ tiết mục ghi hình một chương trình, đã hơn nửa tháng chưa gặp Văn Lương rồi.
“Gần đây công ty có dự định đầu tư vào phương diện này, cũng được mời.” Văn Lương nói, “Đi thay trang phục?”
“Đi đâu thay?”


“Về nhà thay.” Văn Lương bình tĩnh nói.
Trần Điệp sửng sốt, nghiêng đầu: “Cái gì?”
Văn Lương không nhắc lại.


Biệt thự Tây Giao cách quảng trường Thế Ngu rất gần, mà lúc trước, khi Trần Điệp rời đi, cô không mang những trang phục đắt tiền kia theo, trong đó không thiếu mấy chiếc váy cao cấp có thể dùng làm lễ phục.
Trần Điệp hiểu rồi: “Bây giờ đi sẽ bị phóng viên chụp được.”


Văn Lương chỉ về một phía: “Ra từ lối đi dành cho khách quý.”
Trần Điệp không để ý nổi những chuyện khác, nhỏ giọng nói cảm ơn. Văn Lương dẫn cô tránh đoàn người để đi ra ngoài, đến khi lên xe mới nhớ ra một chuyện.
“Sao anh biết váy của tôi bị bẩn?”


“Người đụng vào em tôi có quen, lúc trở lại thì có nhắc đến, tôi đoán là em.”
***
Tính thử thời gian, Trần Điệp rời biệt thự Tây Giao cũng được mấy tháng rồi.


Cô sống ở đây sáu năm, từ ngày đầu tiên đến Yển Thành đã sống ở đây, quay về lần nữa vậy mà bắt đầu cảm thấy xa lạ.
Văn Lương xuống xe, nhập mật khẩu vào nhà.
Trần Điệp đứng trước cửa có chút ngập ngừng, do dự, không bước vào.


Văn Lương quay đầu lườm cô một cái: “Không vào?”
“Không thích hợp lắm.” Trần Điệp nhìn anh, “Anh lấy giúp tôi chiếc váy màu xanh da trời trong tủ quần áo xuống đây là được rồi.”


Văn Lương cười khẽ một tiếng: “Vào nhà không thích hợp, kêu tôi lấy quần áo trong tủ cho em thì lại cảm thấy thích hợp?”
Văn Lương không nói nhảm với cô nữa, kéo thẳng cô vào nhà, xoay người lấy một đôi dép lê trên kệ giày ném xuống bên chân cô. 


Chính là đôi dép trước đây cô mang vào mùa đông, đôi dép lông nhung màu hồng phấn.
Ban đầu, dép trong nhà này đều có màu xanh da trời sọc trắng giống y như nhau, sau đó, lúc Trần Điệp học cấp ba, trong một lần đi vào cửa hàng bán đồ gia dụng đã mua về hai đôi.


Cô cất giấu tâm tư nhỏ xíu kia, mua hai đôi dép một hồng một xanh, nối liền với nhau bằng một cái móc, trên nhãn treo có viết bốn chữ “Dép lê tình nhân”.
Trần Điệp mua nó về, lại lén lút cắt nhãn treo đi kẹp vào trong cuốn sách của mình, giấu kĩ như thẻ kẹp sách vậy.


Cô đặt hai đôi dép một hồng một xanh vào hàng trên cùng của tủ đựng giày, đợi khi Văn Lương về nhà phát hiện ra, nhưng hình như người này trời sinh thiếu tế bào lãng mạn.
Lâu thật lâu cũng hoàn toàn không nhìn ra được tâm tư của Trần Điệp, chỉ mang vào như một đôi dép bình thường.


Về sau, Trần Điệp cũng không còn chủ động đi mua dép mới nữa, mỗi khi sang đông hằng năm, người giúp việc trong nhà sẽ mua về hai đôi dép với hai màu sắc giống vậy.
Suốt cho đến nay.
Chỉ là Trần Điệp không ngờ đôi dép của mình vẫn còn được đặt trên kệ giày.
Lúc cô rời đi là mùa hè.


Không kịp nghĩ nhiều, Trần Điệp thay dép rồi đi theo Văn Lương lên lầu.
Tủ quần áo vẫn như trước đây, Trần Điệp nhanh chóng tìm thấy chiếc váy màu xanh da trời mà mình cần.


Cô ôm váy, lại đứng trong phòng ngủ với Văn Lương lần nữa, có chút bùi ngùi cảnh còn người mất, ngón tay cô bứt rứt cuộn tròn lại: “Vậy tôi thay đồ ở đây một chút?”
“Đi đi.”
Sau khi vào phòng tắm, Phương Nguyễn gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô ở đâu.


Trần Điệp nói đại khái tình hình cho chị ấy, không nói mình đi cùng Văn Lương.
Sau khi mua bộ trang phục này, Trần Điệp chỉ mặc một lần, đây là lần thứ hai.
Thay đồ xong đi ra, Trần Điệp tìm chiếc túi trước đây phối với chiếc váy dạ hội này, rồi trả lại áo vest cho Văn Lương.


Văn Lương đưa tay nhận lấy.
Trần Điệp chạm phải ngón tay anh, nóng một cách bất thường.
Lập tức ngước mắt lên, ánh đèn sáng choang trong phòng ngủ, lúc này Trần Điệp mới chú ý đến trên mặt Văn Lương cũng hiện lên chút màu đỏ không bình thường, con ngươi màu hổ phách không trong lắm.


“Anh, có phải khó chịu trong người không?” Trần Điệp hỏi.
“Hửm?” Văn Lương nhướng mày, “Không có.”
Trần Điệp tới gần, nhón chân lên, ngẩng đầu chạm thử trán anh.
Nóng quá.
Cô cau mày: “Anh sốt rồi.”
“Không sao, tôi không cảm thấy khó chịu.”


“Anh còn muốn quay lại quảng trường Thế Ngu? Sau khi trở lại chắc chắn phải uống rượu.”
Thân phận và địa vị của Văn Lương như vậy, cho dù sau đó có việc không tham dự thì kì thực cũng không ảnh hưởng lớn, sẽ không có ai nói gì, Trần Điệp nói: “Anh ở đây nghỉ ngơi trước đi.”


“Còn em?” Văn Lương hỏi.
Trần Điệp: “Lát nữa tôi tự bắt taxi đi, dù sao cũng không xa lắm.”
Không đợi Văn Lương nói gì, Trần Điệp đã đẩy anh ngồi lên giường, rồi xuống tầng vào phòng chứa đồ, lấy nhiệt kế đo trán và thuốc hạ sốt trong tủ thuốc ra, đi lên tầng.


“Gần 39 độ, đừng đi nữa, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Văn Lương nhìn cô: “Em ở cùng tôi ư?”
Tay đang rót nước của Trần Điệp khựng lại một chút: “Không ở, lúc nãy quản lý của tôi đã giục tôi qua đó, lát nữa còn phỏng vấn và chụp hình chung.”


Cô kiểm tr.a thời hạn sử dụng của thuốc hạ sốt, đổ một gói vào ly, đặt trên đầu giường của Văn Lương: “Uống thuốc đi.”
Sau đó, cô lại lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Chu Kỳ Thông, thông báo cho anh ta để anh ta xử lý chuyện Văn Lương không thể tiếp tục tham dự đại hội ngày hôm nay.


Gửi tin nhắn xong, cô ngẩng đầu, ly thuốc kia vẫn chưa được uống.
Trần Điệp cầm lấy ly để bên miệng Văn Lương: “Uống mau.”
Văn Lương lập tức ngoan ngoãn uống hết ly thuốc trong tay cô, kết quả ngước mắt thì thấy đôi mắt lấp lánh của tiểu cô nương đang nhìn anh, hỏi: “Đắng không?”


“Ừ.” Anh ăn ngay nói thật.
Trần Điệp cười híp mắt, cầm gói thuốc đã xé ở đầu giường lên, quơ quơ: “Đặc biệt pha riêng cho anh, loại không đường.”
“…”
Trả thù được rồi, quá đã!
Trần Điệp mừng khấp khởi trong lòng, vỗ vỗ vai Văn Lương: “Nằm xuống.”


Hiếm có khi Văn Lương nghe lời, uống thuốc xong cũng ngoan ngoãn nằm xuống.


Trần Điệp tém chăn cho anh, cảm khái bản thân thật đúng là một mỹ nhân lương thiện, một tiên nữ độ lượng không tính toán hiềm khích trước đây, chẳng những không giậu đổ bìm leo lúc bạn trai cũ bị bệnh, mà còn đích thân chăm sóc người ta.
Cô lại sờ trán Văn Lương, vẫn còn hơi nóng.


Sốt 39 độ cũng rất nghiêm trọng.
Nhưng với Văn Lương, trừ phi bản thân chịu không nổi, chứ tình huống bình thường sẽ không đồng ý đi bệnh viện, Trần Điệp hiểu rõ điều này.
Cô suy nghĩ một lúc, lại vào phòng tắm lấy khăn lông cho anh, thấm nước lạnh rồi đặt lên trán anh.


Văn Lương nằm trên giường, ánh mắt dõi theo chuyển động của cô.
Đối với chuyện anh bị bệnh, Trần Điệp không hề tỏ ra lo lắng quá mức gì đó, trông cô hình như còn vì ly thuốc không đường ban nãy mà tâm trạng tốt vô cùng, ngay cả lúc cầm khăn lông cũng ngâm nga hát, bước đi nhẹ nhàng, thoải mái.


Mãi đến lúc này, căn phòng yên tĩnh, trống trải mới có sinh khí lần nữa.
Văn Lương nhớ trước đây, lúc Trần Điệp đi tắm thường thích biến phòng tắm giống như sân khấu của show âm nhạc, khi đó anh luôn chê cô ồn.
Trần Điệp rửa sạch ly thuốc, lại rót cho anh ly nước ấm, đặt bên cạnh anh.


Cô đứng bên giường nói: “Vậy tôi đi đây, nếu anh thật sự không khỏe thì đi bệnh viện, đừng cố chịu.”
Có một ít cảm xúc khó tả lan tràn trong lòng.
Hôm ấy anh về nhà, dì Trương vội vàng chạy ra, nói với anh Trần Điệp bỏ nhà đi rồi.


Còn bây giờ, cô đang ngâm nga hát, ung dung tự tại, lại nói với anh cô phải đi rồi.
Trong miệng toàn là vị đắng của ly thuốc ban nãy, trộn lẫn với đắng chát dâng lên từ đáy lòng.


Trần Điệp cầm túi xách để ở một bên lên, vừa định đi thì cổ tay bị nắm lại, có một lực kéo cô về sau, cô lập tức ngã ngồi lên giường.
Văn Lương đưa tay ôm lấy lưng cô, ôm cô vào lòng.
Sau bao nhiêu ngày, Văn Lương lại được ôm Trần Điệp như thế này lần nữa.


Trần Điệp theo bản năng đẩy anh ra, kết quả bị anh ôm chặt hơn, mũi của cô ép vào vai anh, bị ôm chặt đến mức gần như sắp ngạt thở.
“Văn Lương, anh buông tôi ra!” Trần Điệp cau mày nói, mang theo chút tức giận.


Văn Lương luôn như vậy, muốn làm gì là làm đó, Trần Điệp bị anh lôi gần như ngã nhào, lại bị tóc đen dán vào mắt, hơi thở đan xen, kéo căng thần kinh.
Trần Điệp dò không ra rốt cuộc người này muốn làm gì.


Chung quy có thể nói Văn Lương gần như không có giới hạn cuối cùng, cũng không chịu bất kỳ khuôn phép, điều khoản ràng buộc nào.
Trong mắt anh, bản thân anh chính là vị vua tối cao, tất cả mọi người đều phải phụng sự cho anh.
Trần Điệp đã làm xong công tác phòng bị.


Dù sao Văn Lương đang sốt cao, chắc hẳn sức chiến đấu giảm xuống không ít.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, Trần Điệp có thể cảm nhận được Văn Lương ôm cô, ra sức vùi đầu vào bên cổ cô.
Tóc anh hơi đâm vào cổ.
Rất ngứa.
“Tôi rất nhớ em.” Anh nói.


Giọng khàn khàn, cổ cúi xuống biến thành một dáng vẻ yếu đuối.
Trần Điệp sửng sốt.
Hai tay vốn đang sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu lại mất sức.
Cô chưa từng thấy bộ dạng này của Văn Lương, thậm chí hoài nghi có phải sốt đến hồ đồ rồi không.


Cuối cùng, cô chậm rãi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa tóc anh, đáp lời một cách gian nan: “Bây giờ anh đã ôm tôi đến sắp ngạt thở rồi này.”
“Nhưng tôi”, Văn Lương khàn giọng nói, “Vẫn rất nhớ em.”






Truyện liên quan