Chương 75: Mang thai (1)

Trần Điệp lĩnh hội sâu sắc được thế nào gọi là tự bê đá đập chân mình, cho tới bây giờ, cô và Văn Lương đều dùng các biện pháp an toàn, câu nói ban nãy của cô ở trong mắt Văn Lương tương đương với một đóm lửa nhỏ tức khắc bùng phát thành “đám lửa cháy lan đồng cỏ”, thiêu đốt anh hoàn toàn.


Sau khi xong chuyện, hai người nằm ôm nhau.
Trần Điệp chê trên người anh có mồ hôi còn chưa tắm, duỗi tay đẩy anh, giống như một tr.a nữ xuống giường liền vô tình, nói rất lạnh lùng: “Anh đừng có dựa gần em như vậy.”


Nhưng Văn Lương lúc này lại dính người một cách hiếm thấy, ngón tay còn quấn lấy phần tóc mái của cô xoay tròn chơi đùa, một tay khác để trên bụng cô xoa xoa, cũng không biết đang nghĩ cái gì mà cứ lặp đi lặp lại động tác này.


Bàn tay của anh rất nóng, lúc xoa rất thoải mái, Trần Điệp nhắm mắt hưởng thụ một lát, qua một hồi lâu cuối cùng chịu không nổi mới ngăn anh lại, cổ họng của cô vì chuyện lúc nãy mà có phần hơi khàn: “Anh đừng xoa nữa, xoa tiếp cũng không mang thai nhanh hơn được đâu.”
Văn Lương khẽ cười một tiếng.


Cuối cùng lúc này Trần Điệp mới mở mắt ra.
Đèn đầu giường mờ tối trong phòng chiếu lên mặt Văn Lương, đường nét gương mặt được ánh đèn và chiếc gối nhạt màu lõm sâu tăng thêm vẻ dịu dàng ấm áp.
Trần Điệp nhìn anh một lúc, nở nụ cười: “Anh làm gì đấy?”


“Đang nghĩ xem sẽ sinh con trai hay là con gái.” Văn Lương nói.
Nếu như vào mấy năm trước, nghe thấy những lời này từ trong miệng Văn Lương chắc chắn là rất khủng bố, con người anh bất kể nhìn chỗ nào cũng chẳng thấy dính dáng gì đến hai chữ “gia đình”.
Trần Điệp cười: “Vậy anh thích con trai hay con gái?”


available on google playdownload on app store


“Con trai.” Anh không hề do dự.
“Tại sao?”
“Con gái hơi ồn.”
“…”
Anh còn có thể thành thật hơn chút nữa không?
Trần Điệp trừng mắt: “Con trai cũng ồn mà, nếu anh không quản được con, có thể con sẽ trèo lên đầu anh ngồi đấy.”


Văn Lương khẽ cười, rất khinh thường: “Anh không quản nổi con ư?”
“…”
Vậy thì cũng đúng.
Trần Điệp nhắm mắt, Văn Lương lại tới gần hôn cô, cuối cùng cũng đứng dậy đi tắm.


Tiếng nước trong phòng tắm vang lên không bao lâu thì dừng lại, anh vừa lau nước trên người vừa đi ra, ném bừa khăn tắm sang một bên, lại lên giường, nước vẫn chưa hoàn toàn lau khô.
Cũng không biết đang gấp chuyện gì.
Trần Điệp đạp anh một cái: “Không lau khô không cho lên giường.”


Văn Lương mỉm cười, sau khi lau khô, mặc đồ ngủ rồi lên giường, ôm cô vào lòng.
Hệ thống sưởi trong khách sạn ở miền Bắc được lắp đặt rất đầy đủ, Trần Điệp ngủ nửa tỉnh nửa mê, bắt đầu cảm thấy nóng, cô đẩy Văn Lương một cái, anh vẫn ôm eo cô không chịu buông tay.


Cứ như vậy ôm cả đêm, buổi sáng lúc thức dậy, hai người đổ mồ hôi toàn thân.
___ 
Bọn họ ở miền Bắc mấy ngày, bởi vì công việc của hai người đều rất bận, không đi nơi khác du lịch được, nên bọn họ về thẳng Yển Thành luôn.


Văn Lương lại tiếp tục vùi đầu vào công ty, còn Trần Điệp cũng có một công việc mới, nhờ sự giới thiệu của Hoàng Thịnh trước đây, cô đã quen biết được một tiền bối trong đoàn kịch nói Yển Thành.


Vị tiền bối đó muốn mời Trần Điệp cùng tới thử biểu diễn kịch nói. Hồi năm nhất đại học, Trần Điệp còn từng tham gia đoàn kịch nói của trường, sau đó trong quá trình học cũng từng tiếp xúc, bản thân cô rất có hứng thú với kịch nói nên cô không do dự liền đồng ý ngay, vì vậy, gần đây mỗi ngày cô đều chạy đến đoàn kịch nói.


May mà đoàn kịch vốn ở Yển Thành, chỉ cần tới theo thời gian cố định là được, buổi tối vẫn trở về biệt thự Tây Giao ở.
Từ sau đêm Trần Điệp nói muốn sinh em bé, cô và Văn Lương không dùng các biện pháp an toàn nữa, trái lại dễ dàng cho Văn Lương làm xằng làm bậy.


Khoảng thời gian trước, Trần Điệp còn luôn nhớ tới chuyện này, ngay cả ra ngoài cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ lỡ như tuần đầu tiên que thử thai không kiểm tr.a ra được, nhưng qua mấy tuần cô phát hiện vẫn chẳng mang thai nên cũng trở lại trạng thái bình thường, cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa.


Dù sao chuyện con cái vốn dựa vào duyên phận mà.


Bên phía Trần Điệp liên tục chuẩn bị biểu diễn kịch nói, vở kịch lần này là một vở kịch hoàn toàn mới, được ôm kỳ vọng rất lớn, vị tiền bối kia còn có ý tưởng muốn biến vở kịch nói này thành một thương hiệu, tương lai có thể trở thành tiêu đề cho chuyến lưu diễn kịch nói trên toàn quốc.


Dàn dựng suốt hai tháng trời, cuối cùng cũng chào đón lần biểu diễn kịch nói đầu tiên.
Trần Điệp cũng gọi Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh tới.
Đến nay, Diệp Sơ Khanh đã mang thai gần sáu tháng, bụng to ra một vòng, nhưng tay chân vẫn rất mảnh mai, vì vậy trông cô ấy đứng có vẻ vô cùng mệt mỏi.


Trần Điệp ở hậu trường vừa nhìn thấy cô ấy đi vào là lập tức kéo cô ấy ngồi xuống.
Trong hậu trường cũng có không ít người quen biết Diệp Sơ Khanh, mọi người chào hỏi cô ấy tới tấp.
“Sao bụng của chị đột nhiên to dữ vậy.” Trần Điệp nhịn không được ngồi xổm xuống sờ bụng cô ấy.


“Đừng nhắc tới nữa, đó là chuyện của mấy tuần gần đây, em biết không, bây giờ cân nặng của chị còn phải nhờ đến Trần Thiệu xem số giùm.” Diệp Sơ Khanh khoát khoát tay, “Bây giờ xem như tốt rồi đấy, lúc chị nôn dữ dội nhất là khoảng thời gian em và Văn Lương đi hưởng tuần trăng mật, ăn cái gì là nôn ra cái đó, khi ấy chị chỉ muốn ly hôn với Trần Thiệu.”


Trần Điệp: “…”
Trái lại Trần Thiệu ở bên cạnh giống như đã quen với những lời này của cô ấy, khinh khỉnh cười một tiếng, cũng không có quá nhiều phản ứng.


“Không nói tới tai họa này dày vò chị cả ngày, trừ bụng ra, mấy chỗ khác của chị vẫn gầy nhom.” Diệp Sơ Khanh đổi chủ đề, “Sao rồi, em và Văn Lương có tin tức gì chưa?”


“Vẫn chưa, không phải em đang tiếp tục diễn kịch sao, gần đây cũng không rảnh để ý đến mấy chuyện này, ngày nào cũng vùi mình ở nhà hát.”


Diệp Sơ Khanh: “Có điều chị cảm thấy em và Văn Lương cũng không cần gấp như vậy, tuy bây giờ trong tay em còn có một bộ phim chưa công chiếu, công việc ở nhà hát cũng đang chuẩn bị, nhưng dù sao vẫn còn trẻ như thế, em nhìn xem, trong giới giải trí có nữ minh tinh nào chuẩn bị mang thai khi chưa tới 25 tuổi không?”


Ngừng một chút, Diệp Sơ Khanh lại nói: “Ôi, em tính đi, trong giới giải trí cũng không có ai kết hôn khi mới tốt nghiệp được một năm cả, em yêu vào là não hết thuốc chữa luôn.”
Trần Điệp: “…”


Trần Thiệu không câu nệ tiểu tiết đi một vòng xung quanh hậu trường, rót hai ly nước mang tới, đưa cho Diệp Sơ Khanh, chẳng để ý gì mà trêu chọc cô: “Em ấy còn trẻ, nhưng Văn Lương bao nhiêu tuổi rồi.”
Diệp Sơ Khanh lườm anh một cái, nhắc nhở anh: “Anh trai à, anh và anh ta cùng một tuổi đấy, anh có biết không hả?”


Trần Thiệu hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên ôm vai cô: “Anh và cậu ta cùng tuổi nhưng không phải anh đã làm em mang thai rồi ư, em nhìn bọn họ đi.”
Diệp Sơ Khanh thật sự muốn hất ly nước vào mặt anh: “Vậy anh từng hỏi em xem lúc đó em có muốn mang thai hay không chưa?”
“Không phải do em chủ động à?” Trần Thiệu nói.


Trần Điệp: “…”
Người đã kết hôn, đã mang thai nói chuyện khác biệt thật.
Nhưng mà cô không ngờ trước đây, tính cách hai người này như nước với lửa không thể dung hòa, mà sau khi kết hôn lại có thể chung sống với nhau hòa hợp như vậy.


Rất nhanh đã gần đến giờ bắt đầu vở kịch, Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh định trở về chỗ ngồi trước, Trần Điệp nhìn thời gian, giờ này chắc Văn Lương cũng sắp tới rồi.
Cô kéo Trần Thiệu một cái, cảnh cáo: “Anh đừng có nói mấy lời bậy bạ của anh với Văn Lương đấy.”


Trần Thiệu nhướng mày nói như thật: “Cậu ta ngần ấy tuổi rồi mà còn không thể chấp nhận được sự thật này sao?”


“…” Bây giờ Trần Điệp đã quá quen với người anh trai tùy tiện này, cô không nói hai lời lập tức vỗ lên lưng anh một phát, “Những lời kiểu như bây giờ, nếu anh dám nói, em sẽ giết anh.”


Diệp Sơ Khanh ở bên cạnh cười không ngừng, cô đứng về phía Trần Thiệu trêu chọc Trần Điệp: “Chị em của tôi ơi, xảy ra chuyện gì với em vậy, lại còn muốn trông nom lòng tự trọng của người ta luôn hả?”


“Em thèm vào!” Trần Điệp lập tức phản bác, đẩy hai người ra khỏi khu vực hậu trường, “Hai người chính là một đôi đức hạnh, mau biến mau biến.”


Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu đi rồi, Trần Điệp dặm lại lớp trang điểm, kiểm tr.a xong trang phục và microphone, trước khi ra sân khấu, đúng lúc nhận được tin nhắn của Văn Lương, nói rằng anh đã đến.


Lần này nhà hát đã tuyên truyền trước rằng Trần Điệp sẽ đến, thường ngày trong nhà hát luôn có thể có chỗ trống, nhưng lúc này không còn một chỗ ngồi nào nữa, tỉ lệ đến xem rất cao.


Trần Điệp lấy ba tấm vé nội bộ, bây giờ Văn Lương, Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh đã ngồi thành hàng ở dãy ghế đầu tiên, mà Trần Thiệu cứ một mực ngồi chính giữa, Văn Lương ngồi bên phía tay trái của anh ta.
“…”


Trần Điệp vừa bước lên sân khấu đã thoáng nhìn thấy, bắt đầu cầu nguyện hai người này nhất định đừng có nói bất kì chuyện gì với nhau vào lúc này.
___ 
Biểu diễn kịch nói kết thúc, mọi người tay trong tay cúi người cảm ơn, phía dưới vỗ tay như sấm, còn có fan lên sân khấu tặng hoa.


Trần Điệp ôm hoa quay về hậu trường, đổi lại quần áo đơn giản, tháo trang sức, nói tạm biệt với mọi người, mấy vị tiền bối lớn tuổi còn trêu chọc cô mấy câu cuối cùng mới để cho cô đi.
Những người khác trong nhà hát đã đi hết rồi, chỉ còn ba người kia vẫn đang đợi.


Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh nói chuyện sôi nổi, trông dáng vẻ giống như sắp đánh nhau, còn Văn Lương thì đứng bên cạnh, ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, lười biếng dựa vào tường.


Không hiểu sao Trần Điệp lại nhớ đến những lời lúc trước Trần Thiệu nói với cô, hồi còn đi học, Văn Lương rất không thích tiếp xúc với người khác.
Lúc này trông anh thật sự rất giống với một đứa trẻ cô độc.
Đứa trẻ này được sinh ra không hề giống với tính cách của cha mình.


Trần Điệp bước xuống bậc thang, giày cao gót giẫm trên ván gỗ phát ra âm thanh, Văn Lương tìm theo tiếng động nhìn sang, cuối cùng đứng thẳng bước về phía cô, giơ tay lên chạm vào mặt cô một cái.
Trần Điệp lùi về sau né tránh: “Gì thế?”


Văn Lương mở tay ra cho cô nhìn, phía trên có một mảnh giấy nhỏ: “Dính giấy.”
“Ồ, chắc bị dính lúc tháo trang sức khi nãy.” Trần Điệp khoác tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh với Trần Thiệu nói chuyện thế nào?”
Anh nhướng mày: “Nói chuyện gì?”


Xem ra Trần Thiệu cũng không nói gì bậy bạ kích động Văn Lương.
Không phải cô lo lắng về cái được gọi là tôn nghiêm của đàn ông, với tính cách của Văn Lương, tôn nghiêm của anh sao có thể bị ảnh hưởng chỉ vì câu nói ngu ngốc của Trần Thiệu được.


Hoàn toàn là vì cái miệng thối của Trần Thiệu gây họa, nhưng về nhà người chịu phạt lại là cô.
Trần Điệp chỉ đơn thuần suy nghĩ cho bản thân mà thôi.
Văn Lương khoác vai cô, cổ tay nghiêng sang véo mặt cô: “Linh Linh.”
“Hử?”
“Em lại lén nói bậy gì với người ta đấy?”
“…”


Trần Điệp dâng lên một dự cảm không tốt, “Anh nói gì cơ?”
Văn Lương lãnh đạm: “Vừa nãy cậu ta sờ bụng của vợ cậu ta, thấy anh thở dài, cậu ta nói…”
Anh dừng lại, hạ tầm mắt nhìn Trần Điệp.


Trần Điệp đối mặt với anh, cổ họng trống rỗng nuốt xuống một cái, hàng mi đen chớp chớp hai lần cực nhanh: “Nói sao?”
Văn Lương cười lạnh: “Nói anh nghĩ thoáng, không cần gấp, cậu ta không nói cụ thể, dù sao thì em cũng lo lắng sẽ ảnh hưởng tới tự tôn của anh nên bảo cậu ta im miệng.”
“…”


“Còn nói, nếu anh thật sự muốn biết, cậu ta có thể truyền thụ cho anh một ít bí kíp.”
Trần Điệp: “…”
Cô nhìn Trần Thiệu ở nơi không xa đang nói chuyện với Diệp Sơ Khanh, chỉ nghe những câu trần thuật của Văn Lương là cô đã nổi giận bừng bừng.


Bảo anh ta im miệng, anh ta còn thật sự giở trò nói ra vụ im miệng.
“Bây giờ em sẽ đi đánh anh ấy.” Trần Điệp lập tức bày tỏ lòng trung thành.
Cô nổi giận đùng đùng, vừa bước tới trước một bước đã bị Văn Lương ôm eo lôi trở về: “Em trốn cái gì?”


“Em không trốn, không phải em nói đâu, hoàn toàn là anh ấy hãm hại em.”
Văn Lương híp mắt: “Bảo cậu ta im miệng cũng không phải em nói?”
“…” Trần Điệp nghển cổ, lắc đầu: “Không phải.”
Văn Lương cười nhạo một tiếng, rõ ràng là không tin.


May mà Diệp Sơ Khanh ở đối diện lên tiếng gọi bọn họ: “Nhanh lên đi, hai người ân ái đủ chưa hả, tôi bây giờ là một gánh hai đấy nhá, để đứa nhỏ trong bụng đói thì hai người có chịu trách nhiệm không?”
“Tới ngay tới ngay.” Trần Điệp vội vã trả lời.


Cô hất Văn Lương ra nhanh chóng chạy đi, cuối cùng cũng thoát được một kiếp.
___ 
Đến phòng ăn riêng của nhà hàng.


Bốn người bọn họ rất ít khi ăn cơm cùng nhau, bởi vì có hai người Văn Lương và Trần Thiệu, rõ ràng bọn họ đã 30 tuổi rồi mà lúc nào cũng như gà tiểu học* chiến đấu giành phần thắng, bình thường chỉ có Trần Điệp thỉnh thoảng hẹn Diệp Sơ Khanh đi ăn.


(*Gà tiểu học: một từ ngữ mạng Trung Quốc, chỉ người lớn hoặc học sinh trung học cư xử trẻ con, thiếu chín chắn. Nguồn: Baike.baidu.)
Người chọn món ăn đương nhiên là phụ nữ có thai.


Phản ứng đầu thai kỳ của Diệp Sơ Khanh rất lớn, tới bây giờ vẫn có rất nhiều đồ ăn chỉ ngửi thôi đã nôn rồi, trải qua rất khó khăn.
Không bao lâu, món ăn được dọn lên bàn.


Nhân viên nhận ra thân phận của bốn người trước mặt, không nhịn được lia mắt nhìn Trần Điệp: “Trần tiểu thư, xin hỏi cô muốn uống gì?”
Trần Điệp nhìn thực đơn, hôm nay cô không có hứng uống mấy loại nước trái cây: “Lấy ngũ cốc đặc đi.”


(* Ngũ cốc đặc (米糊 – hồ gạo): được làm từ các loại hạt, gạo và khoai. Chúng được nghiền nát và đun sôi với nước, tạo thành một hỗn hợp sền sệt như cháo, dinh dính như hồ. Nguồn: Baike.baidu.) 
“Vâng, xin chờ một chút.”
Nhân viên nhanh chóng mang một ly vào, Trần Điệp nói cảm ơn.


Bản thân Diệp Sơ Khanh có chuyên môn liên quan đến điện ảnh, cũng có nghiên cứu về kịch nói, trên bàn cơm còn nói chuyện với Trần Điệp về vở kịch nói bọn họ vừa mới diễn.
Còn Văn Lương và Trần Thiệu tất nhiên là không thể chen miệng vào.


“Đúng vậy, muốn xem thử phản ứng, nếu tốt thì có thể sẽ có chuyến lưu diễn toàn quốc.”


Diệp Sơ Khanh: “Chị biết người viết vở kịch này, nhà soạn kịch nói số một số hai đấy, chị nhớ trước đây có một vở kịch nói được lưu diễn khắp nơi chính là do anh ta biên soạn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, hơn nữa, lượng fan của em cũng không phải là ảo.”


Trần Điệp “Ừ” một tiếng, cầm ly lên.
Nhưng vừa mới uống một ngụm thì đột nhiên có cảm giác buồn nôn trào lên từ dạ dày, cô mau chóng lấy khăn ăn che miệng lại, nôn khan một cái, sau đó cảm giác buồn nôn qua đi rất nhanh.
Văn Lương cau mày: “Sao vậy?”


“Không sao, em không thích uống cái này.” Trần Điệp chỉ ly ngũ cốc đặc cạnh tay.
“Vậy anh bảo nhân viên đổi ly nước lọc cho em?”
Trần Điệp gật đầu.


Văn Lương vừa định gọi nhân viên vào, Diệp Sơ Khanh đã ngăn anh lại, vẻ mặt của cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhìn Trần Điệp: “Bây giờ em cảm thấy thế nào?”
“Chỉ nôn khan một cái, bây giờ thì không sao.”
“Em có biết tại sao lúc đó chị lại đi mua que thử thai không?”
“…”


Trần Điệp ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”
Diệp Sơ Khanh tuyên bố: “Vì chị nôn.”






Truyện liên quan